Bất Hủ Thần Vương

Chương 97: Trở lại Vân La Thành


Tố Tố nhìn theo huynh đệ Nhậm Thương Khung từ trên thuyền lớn đi xuống, trong lòng âm thầm cảm khái:

- Hai tiểu tử này, quả nhiên là giảo hoạt, đi Tu La Hải Vực một vòng, sau đó bỏ tàu, lên tàu mạo hiểm giả trở về. Như thế, Hắc Thạch Thành chủ nếu muốn điều tra bọn hắn, manh mối đã hoàn toàn bị cắt đứt. Hắc hắc, đáng tiếc tiểu gia hỏa này nghìn tính vạn tính, chỉ sợ cũng không tính đến Tố Tố ta, chỉ liếc qua là có thể khám phá thân phận bọn hắn.

Khóe miệng bỗng nhiên nổi lên một nụ cười ranh mãnh, cánh tay giống như bạch ngọc nhẹ nhàng nâng lên, vạch mảnh lụa mỏng trước mặt.

Ôn nhu mỉm cười, lộ ra vẻ kinh diễm vô cùng, quả nhiên là nhất tiếu khuynh thành.

Bảy tám tên mạo hiểm kia nhìn thấy nữ tử kia chẳng khác gì thần tiên, tất cả đều mê mẩn, ánh mắt giống như bị hút hồn nhìn chằm chằm vào nàng.

Ngón tay giống như bạch ngọc điêu khắc gõ nhẹ lên bàn, ra vẻ rất thẹn thùng hỏi:

- Chư vị đại ca, các vị là người ở Vân La Thành đúng không?

- Đúng vậy, đúng vậy. Thần tiên muội muội, có cần gì cưa lên tiếng, chúng ta sẽ hết sức giúp đỡ?

Trương đại ca phản ứng đầu tiên, bộ mặt như Trư Bát Giới xum xoe hỏi thăm.

- Vậy huynh có thể giúp nhân gia một chuyện được không?

Trương đại ca kia thấy Tố Tố nói năng mềm mại, cợt nhả nói:

- Thần tiên muội muội, muốn đại ca giúp gì, ngươi nói đi.

- Huynh nhìn xem, hai tên trên bến tàu kia, có phải là người của Vân La Thành hay không? Ai nhận ra bọn hắn, ta sẽ cho...sẽ cho người đó nắm tay.

Cho Tố Tố nói xong, mặt đỏ như gấc, lộ ra vẻ xấu hổ vô cùng.

- Thật hả, để ta xem một chút.

- Để ta để ta. Muội tử, để ta...

Nghe nói có thể nắm tay thần tiên nữ tử này, những mạo hiểm giả này thú huyết dâng trào, gấp đến độ không chịu được.

Thiên hạ còn có chuyện tốt như vậy? Nhận ra người liền có thể nắm tay? Nếu có thể rèn sắt khi còn nóng, há không phải có thể đem nàng lừa gạt lên giường hay sao?

- Thần tiên muội muội, ngươi nói đi, là hai tên nào.

Trương đại ca kia vỗ bộ ngực hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc. Thân thể cố tình áp sát vào người Tố Tố

Chỉ là thân thể Tố Tố phảng phất giống như cá chạch, luôn bảo trì một khoảng cách với hắn.

- Là hai người kia, một người vận y phục màu đỏ, còn một người thì mày rậm mắt to, bộ dáng rất vô sỉ.

- Ha ha, đó là hai huynh đệ. Là người của Nhậm thị gia tộc, đệ đệ tên là Nhậm Thương Khung còn kia là ca ca hắn Nhậm Tinh Hà?

Trương đại ca kia cười to, thò tay muốn nắm tay Tố Tố:

- Được rồi, thần tiên muội tử, mau nói cho ca ca biết, có phải hai gia hỏa kia khi dễ ngươi hay không?

Tố Tố rất biết diễn trò, làm ra một bộ mặt nỉ non nói:

- Đúng vậy. Cái tên mặc quần áo màu đỏ kia, lấy đi trinh tiết của ta, còn hứa sẽ lấy ta làm chính thê. Nào biết được xuống giường vô tình, bỏ đi mất tiêu...

- Hắc hắc, những đệ tử quý tộc kia, đều mất nhân tính như vậy. Thần tiên muội muội, ta là người phúc hậu, chỉ cần ngươi theo ta, nhất định có thể hưởng vinh hoa phú quý.

- Ha ha, Trương đại ca, ngươi không thể ôm hết một mình. Mọi người đều phải có phần.

- Đúng vậy. Trương đại ca, ăn một mình sẽ nghẹn chết đấy. Muội tử, ngươi xem chúng ta nơi này có bảy tám người, mỗi người bỏ ra một ngàn lượng, cũng đủ cho ngươi cả đời áo cơm không lo. Nếu như hầu hạ tốt, chúng ta sẽ cho ngươi cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý.

Tố Tố cười hì hì:

- Có thật không?

Liên tục bước nhẹ, đi đến gần bàn của những tên kia, cầm lên một vò rượu, xấu hổ nói:

- Các vị đại ca tốt như vậy, cho muội kính các vị đại ca một ly được không?

Mấy câu nói đó, ôn nhu vũ mị, giống như tiếng bạc vào tai, nguyên một đám mặt mày đều hớn hở.

Bậc nữ tử giống như thần tiên này, không ngờ lại là người phong trần. Càng như thế, lại càng để cho thú huyết bọn họ nổi lên, cảm thấy chà đạp một cô gái tuyệt sắc như thế này, thật là kích thích lớn nhất của nhân gian.

Nhẹ nhàng châm rượu, mỗi người một ly.

- Ta mời các vị đại ca.

Nói xong liền uống cạn. Đám võ giả kia thấy nàng không chút do dự uống hết, là nam nhân không uống thì còn mặt mũi nào nữa, tất cả đều nhanh chóng uống cạn.

Thấy những người này uống xong, Tố Tố cười hì hì, khóe miệng nổi lên một nụ cười đùa cợt, thân ảnh giống như quỷ mỵ phiêu động.

Mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Tố Tố đã về tới vị trí của mình, khoan thai nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong miệng cười nhạt nói:

- Được rồi, chỉ phế bỏ ngũ quan của các ngươi, biến các ngươi thành ngu ngốc, không lấy mạng nhỏ của các ngươi, xem như là các ngươi may mắn lắm rồi.

- Cái gì?

Một đám võ giả thấy thân ảnh nàng như gió, giống như quỷ mị, đã có vài phần sợ hãi, nghe nàng nói ra những lời này, trong nội tâm mỗi người đều trầm xuống.

Ngay lúc này, ly trong tay những người này đã “Binh binh bịch bịch bịch...” rớt xuống đất, hai tay đều ôm yết hầu, sờ mắt, bịt tai.

Nguyên một đám gào khóc thảm thiết, thét lên không thôi.

Chỉ giãy dụa được vài cái, nguyên một đám đột nhiên như bị người rút mất linh hồn, bộ dáng ngốc nghếch đờ đẫn, tất cả thị giác, thính giác, vị giác, khứu giác, toàn bộ mất hết.

Tố Tố bỗng nhiên hét ầm lên:

- Có ai không, cứu mạng.

Tố Tố giống như một con hát trên sân khấu, đảo mắt lại biến ra một bộ dạng “Hoảng sợ quá độ”, toàn thân co lại, thanh âm run rẩy.

Người dưới lầu nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy lên, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Tố Tố hoa dung thất sắc, chỉ vào mấy người kia, giọng điệu run rẩy:

- Bọn hắn... Bọn hắn uống rượu, sau đó đều nổi điên.

Lão bản quán rượu cũng chạy lên, phản ứng đầu tiên là nghĩ những người này bị yêu hóa khôi lỗi. Nhưng nhìn kỹ lại thấy không giống.

Còn có vài điều muốn hỏi nữ tử kia, nhưng thấy nàng sợ tới mức lạnh run, sắc mặt trắng bệch, có hỏi cũng không được gì.

...

Từ bến thuyền đi ra, Nhậm Tinh Hà làm động tác dãn lưng, cười to nói:

- Rốt cục đã trở về Vân La Thành!

Rời khỏi Vân La Thành gần bốn tháng, hắn từ võ đạo Trúc Cơ đệ tứ trọng tiến vào võ đạo Trúc Cơ đệ lục trọng, ngắn ngủn ba bốn tháng, thăng liền hai cấp, có thể nói là kỳ tích.

- Đi, lão Nhị, đi uống vài chén?

Xa xa đã thấy quán rượu đối diện bến tàu, Nhậm Tinh Hà nói.

Nhậm Thương Khung khẽ nhíu mày, vừa rồi lúc mới lên bờ, hắn có một cảm giác giống như bị người khác nhìn lén. Tuy cảm giác này rất nhanh, phảng phất giống như là ngẫu nhiên phát sinh, nhưng vẫn để cho Nhậm Thương Khung cảnh giác.

Thời điểm này, không nên có chuyện ngoài ý muốn phát sinh thì tốt hơn. Lập tức lắc đầu:

- Muốn uống rượu, trở về thành uống cũng không muộn.

Nhậm Tinh Hà cười cười, biết đệ đệ thận trọng, cũng không phản đối.

Đến bến tàu Vân La Thành, về đến nhà không tới trăm dặm, đối với võ giả mà nói, nếu như muốn toàn lực khởi hành, thì không tới nửa canh giờ sẽ tới.

Trong ba bốn tháng này, Vân La Thành biến hóa cũng không nhiều.

Càng tới gần Vân La thịnh hội, thế cục bên trong càng thêm vi diệu. Rất nhiều đối thủ cạnh tranh công khai, đều bắt đầu dừng lại, không chính diện giao phong nữa.

Phảng phất tất cả mọi người đều ăn ý với nhau, muốn ở trong Vân La thịnh hội bỗng nhiên nổi tiếng, chấn nhiếp đối thủ.

Đương nhiên, đây cũng là một loại cân nhắc, dù sao thịnh hội trước mắt, ai cũng không muốn có quá nhiều chuyện không hay xảy ra.

Nhậm thị gia tộc, ngoại trừ áp lực đến từ Thiên Các cứ điểm ra, ngược lại hết sức bình tĩnh. Nhậm Thương Khung ra ngoài lịch lãm rèn luyện, cũng không có gác lại chuyện luyện đan.

Nhậm Thương Khung trở về, trước tiên là đi Thiên Các cứ điểm giao hàng. Đem tất cả đan dược luyện chế trong thời gian này giao hết.

Đan tiểu thư có chút nóng lòng, thấy Nhậm Thương Khung đến thăm, vốn một bụng khó chịu, nhưng sau khi nhìn thấy số lượng đan dược mà Nhậm Thương Khung đưa ra, lập tức đổi giận thành vui, nở một nụ cười phong tình vạn chủng:

- Tiểu gia hỏa, trong khoảng thời gian này đi đâu vậy?

- Cũng không đi đâu xa, đến Tu La Hải săn chút yêu đan.

- Ngươi cũng rảnh rỗi quá ha, dùng địa vị của ngươi lúc này, còn phải đi Liệp Yêu kiếm chút tiền sao? Ta nghe nói, Lữ gia chuyển nhượng quặng mỏ cho các ngươi, ngươi hàng năm không phải được ba thành lợi nhuận sao?

- Hắc hắc, giang hồ đồn đãi, không thể tin được? Đan tỷ, tháng tiếp theo này, ta muốn chuyên tâm tu luyện, có thể sẽ giao không đủ số lượng. Ngươi thông cảm một chút.

Đan tiểu thư tự nhiên cười nói:

- Ta biết, ngươi muốn chuẩn bị cho Vân La thịnh hội. Tiểu gia hỏa, thẳng thắn mà nói, sáu người có được đại đạo hạt giống, trước kia ta xem thường nhất là ngươi. Hiện tại, ha ha, tỷ tỷ thừa nhận, trước khi đánh giá thấp ngươi rồi.

- Đánh giá thấp so với đánh giá cao thì tốt hơn. Đánh giá cao mang đến thất vọng, đánh giá thấp còn có thể sáng tạo kỳ tích.

- Tiểu tử, nhìn ngươi tựa hồ có nắm chắc. Thế nào, có thể khiêu chiến Tống Lam hay không?

- Tống Lam?

Nhậm Thương Khung miệng hếch lên, có chút không cho là đúng.

- Tiểu gia hỏa, tỷ nhắc nhở ngươi, chớ xem thường Tống Lam. Võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng, ngươi có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng ta so với ngươi hiểu hơn rất nhiều!

- Vậy sao?

Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:

- Đan tỷ a, ngươi không nên đề cao uy phong của Tống Lam mà diệt chí khí của tiểu đệ ah.

Đan tiểu thư cười ranh mãnh:

- Ngươi có lẽ mới từ hải ngoại trở về còn không biết, Tống gia vì muốn đả kích ngươi, ý định để cho tộc huynh của Tống Lam là Tống Huy hướng Lạc Điệp Vũ cầu thân. Nghe nói, gia trưởng song phương đều rất ưng thuận.

Lời vừa nói ra, Nhậm Thương Khung lập tức biến sắc.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bất Hủ Thần Vương