Bước Vào Giang Hồ Gặp Giai Nhân

Chương 25: 25: Có Thể Hay Không 1


Khi Chu Uyển Đình ôm Tề Nghiên Dương đến tiệm thuốc thì sắc trời đã là giữa trưa.

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh sáng gay gắt chiếu qua từng ngõ ngách trong Biện Thành, một tiệm thuốc nhỏ phía Đông có một vài người quýnh quáng đến độ sức đầu mẻ trán.

Chu Uyển Đình ngồi bên cạnh giường, liên tục hỏi về tình trạng của người nằm trên giường.

Đại phu đầu hai thứ tóc vuốt vuốt chòm râu thở dài trấn an

"Tiểu thư, lão phu thật sự hết cách rồi.

Một mắt của công tử thật sự không thể cứu, giác mạc đã bị tổn thương rất nặng, không có khả năng phục hồi, xem ra nửa đời còn lại phải nhờ vào mắt phải rồi"

Chu Uyển Đình khóc đến tê tâm liệt phế, thậm chí hạ mình quỳ dưới chân lão đại phu, thiết tha nói

"Cầu người, người mau tìm cách cứu nàng đi.

Nàng không thể,...không thể cứ như vậy thành độc nhãn long"

"Haizz, tiểu thư mau đứng dậy đi, lão phu thật sự không có cách, y thuật của ta không tới mức siêu quần biến hoá tiên thuật, không thể chữa hỏng thành mới"

Đại phu nói xong liền thở một hơi dài lắc đầu đi ra ngoài.

Bên ngoài lại thêm một đám người vây quanh, liên tục hỏi đến tình trạng công tử bên trong.

Có người còn muốn trực tiếp xông vào, may mà cái tiệm thuốc nhỏ này của hắn cũng xem như xây dựng tốt, nếu không e là từ lâu đã bị người dẫm bẹp.

Đại phu buổi chiều quay lại bắt mạch, còn đem đến một hòm thuốc chứa các loại trị thương ngoài da.

Hắn theo yêu cầu của Uyển Đình khom người ra ngoài.

Thật sự không hiểu một nam nhân bị thương sao không thể để hắn tự tiện băng bó mà phải là một nữ tử giúp chứ, nghĩ đến hắn tự cảm thấy mình nông cạn, không hiểu suy nghĩ của người trong cuộc.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Uyển Đình và Nghiên Dương.

Nàng từ lâu đã lau đi nước mắt, ngồi bên cạnh giường suốt mấy canh giờ túc trực.

Nhìn thấy y phục trên người Nghiên Dương bẩn quá, rách quá, nàng không chịu được muốn đổi cái mới.

Uyển Đình cúi người, cẩn thận mở thắt, rồi từng lớp từng lớp áo người kia được cởi ra.

Đến khi da thịt trắng nõn lộ ra, trước ngực quấn một băng vải dày để che đậy sự nhô cao kia.

Nàng kìm lòng không được lặng lẽ rơi nước mắt.

Đưa tay sờ lên phần có chút nhô lên, cẩn trọng cởi từng lớp vải quấn ngực, trong lòng Uyển Đình như nghẹn lại.

Ái nhân của nàng là một nữ tử, một nữ tử giống nàng! Nhìn thân thể trần trụi hiện lên trước mắt, Uyển Đình có chút khó tin, đưa tay che miệng thản thốt.

Không hiểu vì thân thể này quá sức quyến rũ, hay vì quá nhiều vết thương khiến nàng trong lòng cảm thấy đau nhói.

Vùng ngực vốn dĩ trắng nõn thế nhưng điểm lên vài vết xanh tím, cánh tay gầy yếu kia vì sao lại nhiều chỗ bị có vết máu khô đến vậy, bên đầu vai trái lại là một vết sẹo lồi còn chưa đóng vẩy.

Chu Uyển Đình kinh người, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt người nọ.

Nàng chạm vào bờ môi bị khô nứt có chút dập và chảy máu, lướt qua chiếc mũi thanh thoát tinh tế, rồi đến đôi mắt xinh đẹp kia.

Nàng chạm nhẹ lên chỗ mắt trái đã bị băng lại, nước mắt rơi lã chã.

Vì sao, vì sao người nên bị thế này không phải là nàng.

Chu Uyển Đình cẩn thận thoa thuốc vào từng vết thương, sau đó băng lại hết các vết thương hở.

Lướt qua khuôn mặt thanh tú của Nghiên Dương, liền không tự chủ mà hôn xuống một cái.

Rất nhanh nàng phát giác mình điên rồi, lập tức ngồi thẳng người, xoay người chỗ khác không muốn nhìn thấy người kia.

Nhưng rồi động tĩnh ngọ ngoạy trên giường khiến nàng xoay người lại xem xét.

Thì ra Tề Nghiên Dương nằm mơ, có lẽ là một cơn ác mộng, khiến người kia trán đầy mồ hôi mặt mày nhăn nhíu.

"Đình Đình, đừng bỏ ta, đừng đi...Đình Đình.."

Chu Uyển Đình nhìn người trên giường trong lòng không chịu được cúi người ôm lấy, để người kia an tâm bắt được mình, vài lời an ủi như dỗ dành trẻ nhỏ

"Được được, ta ở đây, ta sẽ không rời nàng"

Tề Nghiên Dương giống như đứa trẻ vùi đầu vào hõm cổ Uyển Đình, ngửi thấy mùi hương thơm mát dễ chịu liền không cọ ngoạy nữa, yên lặng ngủ say.

Chu Uyển Đình nhìn thấy người kia gắt gao hưởng thụ hơi ấm của mình, trong lòng gợn sóng.

Lúc này bình tĩnh lại suy nghĩ, Tề Nghiên Dương thật sự không có xấu xa như nàng nghĩ.

Cho dù ở trong nhung lụa từ nhỏ, nhưng Hoàng Lan công chúa thuở Nghiên Dương còn chưa chập chững đã hi sinh trên chiến trường.

Mất đi cả cha lẫn mẹ, mỗi đêm nàng phải làm sao để yên giấc? Huồng hồ Định Lăng phủ chỉ còn lại nàng ta, một nữ thế tử hư danh đúng là buộc chặt vào nàng rồi.

Chu Uyển Đình hít một hơi sâu, đưa tay vuốt vuốt hai bên cánh tay của Nghiên Dương dỗ dành, rồi tìm một khoảng trống, chính mình cũng nghiêng người nằm bên cạnh, dịu dàng ôm lấy người kia chìm vào giấc mộng.

Ngày thứ hai, Tề Nghiên Dương vẫn còn mê mang chưa tỉnh, đôi khi lại gặp ác mộng, thỉnh thoảng sẽ thản thốt kêu tên Uyển Đình, hoặc bật khóc gọi ngoại công.

Chu Uyển Đình có đến hỏi đại phu, nhưng đại phu chỉ lắc đầu thở dài, căn bản là người trên giường mắc tâm bệnh quá nặng, tự ép chính mình không thể tỉnh.

Biện Thành hiện giờ rất loạn, sóng dữ chưa nguôi lại vướng thêm phiền toái.

Bởi vì Từ Tôn vô duyên vô cớ bị bắt giữ liền kinh động đến triều đình.

Ở kinh đô lập tức phái một đoàn binh khoảng vài trăm người hành quân tiến tới Biện Thành hỏi tội.

Đám người Đường Minh Đức và Chung Tử Ly còn đang loay hoay sốt ruột ở Nghiên Đình Lâu.

"Chung đại ca, phải làm sao bây giờ, chúng ta bắt giữ mệnh quan triều đình, kéo dân chúng phá nhà giam chính là tội phản nghịch"

Đường Minh Đức đưa tay bóp cái trán cao ráo của hắn, một có chút nóng nảy hỏi.

Chung Tử Ly bình thường giống như kẻ ngốc, nhưng hiện tại hắn chính là người bình tĩnh nhất, liên tục trấn an mọi người.

Lão bản của Nghiên Đình Lâu cùng Nghiên Đình Trang còn nằm trên giường, nếu như bọn họ không thể bình tâm, sợ rằng cơ nghiệp của công tử sẽ sớm bị phá hủy.

Chung Tử Ly nhìn sang A Đô cùng mấy tiểu nhị căn dặn

"Hiện giờ công tử còn chưa tỉnh, tửu lâu này trông cậy vào các ngươi.

Còn bên tiền trang, xem có ai phù hợp liền sắp xếp quản lí thay công tử một thời gian được không?"

A Đô là kẻ có học duy nhất trong tửu lâu, đương nhiên sẽ có cách sắp xếp ổn thoả.

Hắn có một vài bằng hữu cũng đang coi vườn ruộng cho Nghiên Dương, tiện bề quản lí tiền trang.

"Ta đã hiểu, xin nhị vị yên tâm.

Công tử có ơn cứu mạng chúng ta, chúng ta nhất định dốc hết sức mình giúp đỡ"

A Đô gật đầu chắc nịch.

Sau đó hắn lập tức chạy vào trong sắp xếp mọi việc.

Từ khi Tề Nghiên Dương ngã bệnh, dân chúng trong Biện Thành hơn một nữa đều lo lắng thay.

Mỗi ngày có rất nhiều bá tánh già trẻ lớn bé đem chút quà đến hỏi thăm.

Dù không có gì quý giá, đôi khi chỉ là một đôi gà, hay vài cân thịt, rau củ quả hay thuốc bổ đều khiến cho Chung Tử Ly hết sức cảm động.

Công tử nhà hắn được nhiều người yêu quý như thế, sau này nhất định sẽ gặp điều may mắn.

Mai nghĩ ngợi, chỉ đến khi một nam tử tầm mười hai tuổi còn đang một giỏi bánh chạy vào trong tửu lâu, hớt hải muốn gặp Chung công tử.

"Công tử, cửa thành tập trung rất nhiều người đều là quan binh.

Sắp tiến vào đến chỗ chút ta rồi"

Hắn vừa thở vừa nói.

Chung Tử Ly nuốt nước bọt, thở ra một hơi rồi nhìn ra bên ngoài.

Như đã hạ quyết tâm, hắn chỉnh trang lại y phục rồi bước ra khỏi tửu lâu đi đến hướng cửa thành.

Đúng như lời tiểu tử kia nói, rất đông binh lính đang dò xét đám binh gác cổng.

Chung Tử Ly ra vẻ hiên ngang đi đến, rồi nhã nhặn chấp tay cúi người chào

"Nghênh đón các vị đại nhân đại giá quang lâm.

Thảo dân Chung Tử Ly thay Từ Tôn đại nhân đến tiếp đón"

Người cưỡi ngựa đi đầu mặc một bộ quan phục màu đỏ, đầu đội ô sa có đính ngọc trai.

Thoạt nhìn có vẻ là đại thần đích thân đến.

Hắn nhìn Chung Tử Ly bộ dáng có chút mập mạp, nhìn phong thái hiên ngang không giống kẻ lừa đảo, liền lên tiếng

"Bổn quan phụng chỉ thánh thượng đến điều tra chuyện Từ Tôn bị gian dân hãm hại.

Chẳng hay Chung Tử Ly ngươi có biết?"

"Quả thật chính là thảo dân bắt giữ người.

Nhưng xin đại nhân hãy nghe thảo dân giải thích tường tần mọi việc, lúc ấy ngài muốn xử trí thế nào thảo dân cũng tuân theo"

Người ngồi trên ngựa thoạt nhìn đã quá năm mươi, dáng vẻ có chút yếu ớt đoán chắc là quan văn.

So với Tề Nghiên Dương chỉ cao hơn một chút.

Hắn nhìn Chung Tử Ly một hồi, trong đầu như có dự tính liền gật gù

"Được, trước tiên dẫn binh theo bổn quan vào thành.

Chỉ khi có chỉ thị của bổn quan mới được bắt người"

Hắn nói với các binh sĩ dưới trướng, song ra hiệu để cả đoàn đi theo Chung Tử Ly.

Đoàn binh từ từ tiến vào thành, nhìn thấy người dẫn đầu là Chung công tử, tự nhiên dân chúng xung quanh cũng né sang hai bên đường, xôn xao nhìn đoàn người đi qua.

Rất nhanh đã đến Nghiên Đình Lâu.

Chung Tử Ly nhẹ nhàng ghé vào tai tên đại thần nói gì đó, hắn gật gù cùng đi vào trong.

A Đô nhìn thấy có khách quý đến, tuyệt nhiên hối thúc người làm nhanh chân tay đến phục vụ.

Bàn của Chung Tử Ly có ba người, hắn, Đường Minh Đức và tên đại thần nước Ngụy.

"Bổn quan là La Khải Uy, tứ phẩm Đại Lý Tự Tự Khanh.

Phụng lệnh thánh thượng đến Biện Thành mục đích chính là điều tra cùng dẹp loạn.

Ta không biết hai vị công tử đây không phải con dân Ngụy quốc, nếu có gì lỗ mãng xin thứ lỗi"

La Khải Uy cười cười uống hết ly rượu coi như bồi tội.

Hắn nhìn sắc mặt của hai người đối diện, đánh giá từ trên xuống dưới thật sự nhìn ra chút khí phách.

Nếu như có gan cùng mình đối thoại trực tiếp như thế, hắn tin chắc hai người trước mặt không phải kẻ tầm thường.

Chung Tử Ly nhìn La Khải Uy một hồi, trong đầu dường như đã có tính toán kĩ càng, mở lời.

"La đại nhân khách khí.

Thú thật thân phận ta và Đường huynh đây không đáng nhắc đến, chỉ tạm gọi là một lục phẩm tri phủ.

Nhưng chủ tử của bọn ta Tề công tử thân phận khác biệt rất nhiều, người thực ra là Định Lăng Thế tử của Đại Lăng ta.

Việc lưu lạc đến Ngụy quốc là một tai nạn không thể lường trước.

Vốn dĩ không có gì đáng nói nếu như Từ đại nhân chiếm đoạt thê tử chưa vào cửa của người"

Tử Ly nhìn La đại nhân một chút, xem sắc mặt của chúng không đổi, tiếp tục nói

"Người cũng biết, việc bị cướp mất nữ nhân của mình là chuyện sỉ nhục danh dự thế nào.

Chưa kể đến Từ đại nhân vô duyên vô cớ bắt công tử nhà ta giam vào đại lao còn bị hành hạ đến mù một con mắt, hiện tại còn chưa tỉnh lại.

La đại nhân, người nghĩ có đáng không đây?"

La Khải Uy là người sáng suốt, hắn tuyệt nhiên sẽ không tin những lời nói suông

"Chung đại nhân nói phu nhân của Từ Tôn là thê tử chưa vào cửa của công tử nhà ngươi.

Vậy xin hỏi ngươi có bằng chứng không?"

Chung Tử Ly không hề hoảng sợ mà đối chất

"Vậy xin hỏi Từ đại nhân đã có thư thành thân với Chu tiểu thư chưa? Nếu chưa vậy thì Chu tiểu thư coi như vẫn là một nữ nhân chưa chồng.

Công tử bọn ta cùng Chu tiểu thư phát sinh yêu đương là sai trái sao?"

La Khải Uy nhìn con người kiên nghị trước mặt, hắn trong lòng có chút tức giận phản bác

"Dù không có thư thành thân nhưng Chu tiểu thư đã ở trong Từ phủ gần ấy thời gian.

Hưởng vinh hoa phú quý của Từ phủ.

Còn chưa biết Từ Tôn cùng nàng ta đã từng động phòng chưa!"

"La đại nhân nói như thế thật không đúng.

Từ đại nhân dưỡng nữ nhân trong phủ là điều không đáng nói, nhưng nữ nhân trong phủ hắn có vô số người.

Ca kĩ, vũ kĩ, thợ may, đầu bếp đều là nữ nhân.

Chu tiểu thư chẳng qua là một trong số đó.

Há chẳng phải tất cả những kẻ đó đều là phu nhân của Từ phủ.

Nếu như Từ đại nhân chấp nhặt việc bỏ tiền chính mình nuôi Chu tiểu thư, vậy công tử bọn ta sẽ trả lại đủ cả vốn lẫn lời.

Cần gì phải hành hung người như vậy?"

Lần này Tử Ly khiến La Khải Uy cứng họng.

Hắn bực tức trong lòng nhưng không có lời nào phản bác được.

Liền nghiến răng nghiến lợi gật đầu tán thưởng

"Hảo, không hổ danh là người của Đại Lăng đâu đâu cũng là nhân tài.

Bổn quan...bội phục!"

"La đại nhân không cần khách khí, chỉ cần cho công tử nhà ta một cái công đạo liền hảo"

La Khải Uy nộ khí bừng bừng nhưng không thể bộc phát, chỉ có thể trợn mắt nhìn người kia.

Cắn răng nói ra một câu

"Được, bây giờ ngươi có thể thả Từ Tôn ra rồi chứ, La Khải Uy ta lấy uy tín ra cam đoan sẽ cho công tử nhà ngươi một cái công đạo"

Chung Tử Ly cười mỉm xem như mãn nguyện, hắn mời Khải Uy một ly rượu rồi cùng đoàn người đi tới nhà giam của Từ phủ.

Suốt từ đầu đến cuối Đường Minh Đức ngồi một bên nhấm mồi không nói được lời nào, căn bản muốn nói cũng không thể.

Hắn chưa từng biết Chung Tử Ly lúc đối chất với người ta có cỡ nào lợi hại, đúng là mấy tên quan văn một bụng kinh thi hiện giờ có chỗ dùng rồi.

Cười nhạt một cái nhìn theo đám người rời đi, chuyện này coi như ổn thoả.

Còn về phần hắn, gần đây có tin tức từ triều đình truyền tới.

Nói Đại Lăng đại thắng đoạt lại toàn bộ số đất đã bị gian thần chiếm đóng.

Trong thời gian ngắn như thế, Đại Lăng lại không có liên minh, vì cái gì chiến thắng thế lực giang hồ nhanh như vậy.

Hơn nữa Lưu Ý Hiên còn người này không phải ngu xuẩn, đã biết làm phản sao còn có chuyện hắn treo cờ trắng đầu hàng chứ?.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Bước Vào Giang Hồ Gặp Giai Nhân