Cân Cả Thiên Hạ

Chương 732: Hấp huyết trọng tố


...

Cách xa Ác Ma Điện mấy trăm vạn dặm hai thân ảnh bước ra khỏi đường hầm không gian, hai người này là tông chủ Thái Nhất Tông, Thái Tinh. Địa Ngục Tông Chủ Thiên Ma, do có bí bảo hộ thần nên khi bị dính vào Ác Mông Tử Vong không lâu thì hai người đã thoát ra được, nhưng thoát ra được bọn họ cũng phải đánh đổi bằng cái giá to lớn, gần như hai người đã thiêu đốt hết sinh mệnh của mình thì mới thoát ra được.

Hai người mới thoát ra không lâu thì Địa Ngục Tông Chủ Thiên Ma cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt hét to:

" Chạy nhanh có thứ gì đang theo phía sau trong cổng không gian" nói xong hắn na di ra xa.

Thái Tinh cũng không phản ứng chậm, một tay bắt pháp quyết đóng lại cỗng không gian xong củng na di theo Thiên Ma. khi hai người đang na di thì một tiếng nổ kinh thiên vang lên, một áp lực khổng lồ đè nén khiến hai người xương cốt vỡ nát, pháp bảo phòng hộ trên người như những cục bột tan nát tiêu tan trong không gian.

Khu vực vạn dặm bốc hơi không còn một sinh vật sống, 2 người cách xa vụ nổ mà thần kinh căng như dây đàn, trái tim không biết đã qua bao nhiêu vạn năm chưa một lần đập nhanh như vậy, tu luyện đến Liệt Hải Cảnh sóng gió gì bọn hắn không gặp phải, lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được cái chết gần như vậy.

Hai người không hình tượng gì ngồi trên mặt đất thở hồng hộc, hai người nhìn vào trong mắt đối phương thấy được sự nồng đậm sợ hãi và kiêng kị, ngồi nghỉ ngơi một lúc hai người đứng lên mặc bộ quần áo mới, lấy ra phi thuyền hai người bay thẳng về tông môn, việc này rất nghiêm trọng phải báo cáo với lão tổ.

( xương nát rồi mà vẫn còn ngồi được trâu vãi chày).

.....

.......

....

Ở ngoài Thánh Thành bây giờ chỉ còn bọn người Xuân Đức, xung quanh toàn là máu tươi và thịt vụn, tứ chi, nội tạng đỏ cả mặt đất.

Xuân Đức dùng tâm thuật câu thông với hệ thống:

" Ngươi sống lại chưa hay đã qua đời rồi, nhanh nhanh giúp ta chút việc coi "

Một lúc sau thì có một âm thanh mang vài phần nhàm chán lên tiếng:

"Làm gì mà phải liên hệ khẩn cấp với ta thế, có gì phát sinh sao?"

Thấy cái hệ thống chảnh chó này mãi mới lên tiếng, không biết là đang nghỉ ngơi hay quay tay nữa, Xuân Đức cho chút bực mình, đồng bọn méo gì cứ tới lúc cần là đi đâu mất, hắn nói:

" Thì ngươi chẳng phải giúp ta hấp thu sinh mệnh sao? ta mới vừa giết gần 2 vạn người rồi này, tội lỗi chất chồng mà chẳng thu được cái gì!!! Sao số ta khổ thế này, chú là đồng bọn tin cậy của anh thì phải giúp anh thu lại chút lợi tức chứ, phải không?"

Hệ thống khỉnh bỉ vô cùng nói:

" Đã đi chơi kỹ nữ còn muốn người ta chưa phá thân, ngươi giết người còn muốn chỗ tốt, ngươi hỏi trên đời này làm éo gì có chuyện như vậy cơ chứ. Thôi ta cũng thương tình ngươi còn yếu giúp ngươi chút việc không sau này đi đến đâu cũng bị người bắt nạt. Mà mấy cái việc giết người hàng loạt này làm vừa phải thôi nếu không số mệnh càng ngày càng không tốt"

Xuân Đức ngạc nhiên nói:

" Số mệnh cái quần què gì, số đen từ nhỏ, ba, mẹ không thương, ông bà ghé bỏ lấy gì mà tốt đẹp, có đen thêm chút cũng chẳng sao đâu. Thôi giúp ta hấp thu mấy cái máu huyết kia đi không lại ngấm hết xuống đất".

" Ờ, không nghe lời sau ráng chịu à, được rồi bây giờ ngươi làm theo ta dạy"-- Hệ thống đạo.

Ở Xuân Đức và hệ thống chém gió thì bọn người phương xa cũng đang mon men lại gần đây xem xét tình huống thế nào.

Thiên Tuyết ở bên cạnh nhìn sư phụ của mình đứng ngốc ở đó, có chút kì quái hỏi Vũ Y:

" Sư phụ bị sao vậy? sao tự dưng đứng như tượng vậy?"

Vũ Y lắc đầu, nhún vai đạo:

" Chịu thôi, ta cũng không phải ca ca mà"

Trong lúc mọi người đang nghi hoặc điện chủ bị sao thì thấy, khắp nơi xung quanh phạm vi 50 km những thứ huyết dịch đã ngấm vào đất từ lâu bây giờ đang từ đất chui ra, nhìn cứ như mưa vậy, có điều là mưa từ dưới đất bay lên trời.

Dần dần những giọt huyết thủy kia tụ tập lại thành dòng, khắp nơi cuồn cuộn chảy về phía trên khu vực điện chủ của bọn họ đang đứng nhắm mắt.

....

Còn Xuân Đức lúc này thì đang tranh cãi với hệ thống về việc học tập.

" Cái môn thuật pháp này khó học quá, ta ngại học quá đi ngươi có bí pháp gì một phát xong luôn không, chứ thế này mệt quá, nghĩ đến sau này mà cả ngày đi học thuật pháp cái mẹ gì đó là ta cũng thấy mệt...."

Hệ thống buồn bực nói,

" ai tu luyện mà không cần học tập từng ít một, tích lũy theo tháng ngày mới được chứ, ngươi không thích học vậy chứ sau này ngươi tính làm sao?".

Xuân Đức ước ao nói:

" Thật ra ước mơ của ta cũng đơn giản thôi, cũng chả cần sống nhiều làm gì, vài chục năm cũng được, trời nắng thì ở nhà, trời mưa không phải đi làm, trồng rau, nuôi vài con vật nhỏ sống qua ngày thôi, điều quan nhất là không phải lo tiền bạc.... Ngươi thấy có cách gì giúp ta không?".

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cân Cả Thiên Hạ