Cầu Đạo

Chương 95: Thái Linh Thành

Chương sau
Danh sách chương

Trần Nguyên phát hiện ra, hắn thật thất vọng với phần thưởng của Thái Linh học viện.

Không đúng.

Suy nghĩ cẩn thận lại, hắn ngay từ đầu không nên kỳ vọng quá nhiều.

Học viện ban thưởng cho mười vị trí đầu tại vòng khảo thí thứ ba, cho dù xếp hạng khác biệt dẫn đến cấp bậc phần thưởng khác biệt; thế nhưng, tân sinh thì tu vi có thể lại cao đến đâu? Nhiều lắm như Công Tôn Hoằng, Tam phẩm tầng ba đã là đỉnh tiêm, mấy trăm năm hiếm gặp.

Tự nhiên, ban thưởng là sẽ chẳng cao.

Khố phòng chứa chủ yếu là đan dược, phù văn, pháp khí,...!đây cũng là phạm vi ban thưởng của bọn hắn.

Thành tích nằm trong ba vị trí đầu, Trần Nguyên có quyền chọn lựa lấy một phần Tứ phẩm vật phẩm.

Mà vật phẩm tại đây có thể bao hàm đan dược, phù văn, pháp khí, trận pháp,...

Bất quá… “Ta lấy những thứ này làm gì?” Trần Nguyên khẽ lẩm bẩm.

Một đợt vơ vét bảo khố Hoàng gia tại Thần Hà sơn để hắn trong đêm chợt giàu.

Ngũ phẩm cấp bậc bảo vật, hắn không lấy ra được, thế nhưng Tứ phẩm bảo vật thật không thiếu chút nào.

Càng quan trọng hơn, phẩm cấp này bảo vật đối với hắn không có tính thực dụng.

Đan dược hắn không dùng, phù văn, trận pháp, pháp khí cũng không nâng cao sức chiến đấu thực sự.

Đồ trang trí hắn lại không thiếu.

Cứ như thế, Trần Nguyên mang theo tầm tình ngán ngẩm đi dạo trọn vẹn một vòng xung quanh khố phòng.

Không phải nói rằng Thái Linh học viện khố phòng lấy không ra nổi đồ vật trợ giúp cho hắn.

Chỉ là tấm lệnh bài trong tay hắn không đủ quyền hạn cho hắn xâm nhập nơi cần đến.

Cuối cùng, Trần Nguyên không thể làm gì hơn tuyển một kiện Hạ đẳng Tứ phẩm công kích pháp khí, Linh Vân thương.

Không vì cái gì khác, chỉ vì giá trị thứ này rất cao.

Trong tình huống hắn cần gấp linh thạch, chí ít hắn còn có thể đổi ra chút giá trị.

Ngoại trừ điều này ra, Trần Nguyên thật nghĩ không ra bất kỳ tác dụng nào khác của phần thưởng lần này.

Như vậy, ba vòng khảo thí nội viện, Trần Nguyên thu hoạch được một kiện Thượng đẳng Tam phẩm phòng ngự pháp khí, một kiện Hạ đẳng Tứ phẩm công kích pháp khí.

Cũng coi như là một bút linh thạch.

Để hắn vui vẻ nhất chính là hắn nhận được một chút dẫn dắt từ việc cảm ngộ chương đầu tiên Hoàng kinh.

Chỉ là trăm chữ thôi nhưng không thể không nói, đạo hạnh của hắn có tăng tiến.

Điều đó càng làm hắn kỳ vọng nguyên quyển Hoàng kinh.

Như vậy, còn có Huyền kinh, Minh kinh đâu?

Hắn đã hỏi thăm qua, Thái Linh học viện là có ba quyển kinh thư này.

Chỉ là, muốn đạt đến không dễ dàng như vậy.

Chẳng những cần điểm cống hiến khổng lồ mà cần thân phận không tầm thường mới có thể mượn đến.

— QUẢNG CÁO —

Trần Nguyên không vội.

Chờ đến nội viện, hắn sẽ còn có nhiều cơ hội.

- ----------

Thời gian lại qua một ngày.

Một ngày này, Trần Nguyên có hẹn với Lưu Thái Hòa.

Địa điểm tổ chức trước đó có người thông báo cho hắn là tại Thượng Uyển lâu tầng ba.

Thượng Uyển lâu không nằm trong phạm vị Thái Linh học viện mà thuộc về Thái Linh thành nằm bên ngoài rìa phạm vi sơn mạch.

Chính xác mà nói, Thái Linh học viện chỉ cung cấp nơi ăn, chốn ở, môi trường tu hành và các điều kiện hỗ trợ khác.

Về phần các dịch vụ giải trí cùng nơi chốn cho đệ tử trẻ tuổi tụ tập, giao lưu như tửu lâu, uyển các quán trà,...!đều mười phần nghèo nàn.

Không phải Thái Linh học viện không có khả năng duy trì các hạng mục này.

Chỉ là viện trưởng cùng các đạo sư cảm thấy đặt chúng trong nội bộ học viện rất dễ dàng khiến cho học sinh xao nhãng tu hành.

Bất quá, là học sinh học viện, bọn hắn không thể bế quan tỏa cảng, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Học viện tài nguyên mặc dù dồi dào và phong phú, thế nhưng chỉ tự cung tự cấp là không thể nào thỏa mãn hàng chục vạn học sinh của học viện.

Không.

Cho dù có đầy đủ thì môi trường tự cách ly cũng không phải là điều kiện lý tưởng để phát triển.

Mặt khác, kiềm chế quá nhiều các học sinh lại không phải là ý kiến hay.

Có thể để học sinh tĩnh tâm tu hành, nhưng cũng không thể để bọn hắn quanh năm suốt tháng ở vào nơi thâm sơn cùng cốc, làm bạn với thiên nhiên.

Không phải tâm tính của ai cũng phù hợp với điều kiện khổ tu như vậy.

Trái ngược, chỉ một phần nhỏ có loại này yêu thích mà thôi.

Cân nhắc mọi loại điều kiện, Thái Linh thành vì thế được xây dựng tại ngoại vi sơn mạch.

So sánh với Thái Linh học viện nằm tại trung tâm sơn mạch, tòa thành tọa lạc tại ngoại vi, khoảng cách trung tâm học viện lên đến vạn dặm có thừa.

Đây cũng là học viện cố ý an bài.

Khoảng cách quá gần, lộ ra quá hấp dẫn học sinh.

Đối với Tam phẩm Đại tu sĩ đã có thể ngự kiếm phi hành mà nói, vạn dặm không tính là xa.

Lấy tốc độ bọn hắn phi hành, đây chỉ bất quá là chuyện mấy canh giờ.

Thế nhưng, không có mấy học sinh của học viện tự thân phi hành từ học viện đến thành ngoại cả.

Làm thì làm được nhưng hao tốn quá nhiều linh lực cùng tinh lực.

Thay vào đó, phương tiện bọn hắn lựa chọn thường là phi cầm hoặc phi thú.

Không nhất thiết phải tự mình sở hữu một đầu phi cầm.

Học viện luôn luôn tạo điều kiện cho học sinh thuê mướn.

Giá cả không đắt đỏ.

Trần Nguyên giờ khắc này cũng là sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng, vai rộng ngực ưỡn, hai chân đạp linh hạc mà bay, hướng ra ngoại vi sơn mạch.

Hắn mượn là một đầu Tam giai trung kỳ linh cầm.

Thông thường đến nói, học sinh muốn sử dụng ưu đãi của học viện đều cần điểm cống hiến tới đánh đổi.

Tuy nhiên tân sinh vừa mới nhập học không ra mấy tháng, nhiệm vụ chưa tiếp xúc, lấy đâu ra điểm cống hiến? Bởi vậy, bọn tân sinh Trần Nguyên tạm thời có thể dùng linh thạch thay thế.

Mà linh thạch, Trần Nguyên quả quyết không thiếu.

— QUẢNG CÁO —

Cảm nhận làn gió mát thổi vạt áo tung bay, ánh nắng ấm áp vẩy lên gương mặt anh tuấn, Trần Nguyên cảm giác thư thái vô cùng Khoan hãy nói.

So sánh với việc tự thân phi hành, có linh cầm cõng lên rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều.

Không những thế, tại cùng một cảnh giới, tốc độ bay của linh cầm vẫn là gấp hai, ba lần so với phổ thông tu sĩ.

Chẳng phải tự nhiên mà giá trị linh cầm đắt đỏ đến như vậy, so với pháp khí còn đắt hơn, dù cho có nhiều linh cầm chẳng có chút sức chiến đấu nào.

Trần Nguyên hơi thả ra thần thức, thăm dò xung quanh.

Sơn mạch này không lớn, trước sau ngang dọc, mỗi chiều cũng bất quá trải dài hơn hai vạn dặm.

Thái Linh học viện thì tọa lạc tại vị trí trung tâm của tòa sơn mạch này.

Cũng bởi vì tòa sơn mạch này không lớn, cho nên uẩn dưỡng hung thú trong sơn mạch không mạnh.

Nghe nói, tại thật xa xưa trước kia, tòa sơn mạch bị bá chiếm bởi một đầu Ngũ giai hung thú.

Sau, lại vì thành lập Thái Linh học viện mà bị đuổi đi.

Từ đó về sau, bởi vì tránh cho các học sinh ra vào bị tập kích mà các đạo sư cách mỗi trăm năm lại định kỳ tổ chức thanh tẩy một lần sơn mạch.

Không phải là tuyệt diệt tất cả hung thú, mà chỉ đánh giết Tứ giai trở lên hung thú mà thôi.

Tam giai trở xuống đều bị bọn hắn giữ lại, cũng coi như là vì cung cấp điều kiện lịch luyện cho học sinh.

Tại trong thần thức của Trần nguyên, khí tức đạt đến Tam giai hung thú có đến mười mấy đầu, quá nửa vẫn còn là là Tam giai sơ kỳ.

Không biết có phải bởi vì các đạo sư áp chế quá gắt gao hay không, đám hung thú này đều ẩn minh vô cùng cẩn thận, nửa điểm động tĩnh cũng không dám lộ.

Nếu không chủ động trêu chọc, chúng gần như sẽ không giương nanh múa vuốt.

So sánh với các hung thú thì học sinh lộ ra nhộn nhịp rất nhiều.

Đi đi lại lại, có đến hàng trăm tên học sinh ra vào sơn mạch.

Tu vi bọn hắn không đồng đều, yếu có đến Nhị phẩm trung kỳ, mạnh thậm chí có đến Tam phẩm trung hậu kỳ.

Hết thảy đều cưỡi linh cầm, linh thú hay điều động pháp khí phi hành.

Chẳng có ai thân lừa ưa nặng, chạy bộ quãng đường cả vạn dặm cả.

Trần Nguyên chỉ dành ra chưa đầy hai canh giờ đã đến Thái Linh thành.

Tòa thành này lớn lắm.

Dài rộng mỗi triều lên đến hai trăm dặm có thừa.

Bốn phía tòa thành được vây quanh bởi bức tường đen xì, cổ lão và nặng nề, cao đến ba mươi trượng, xây dựng nên từ những khối trọng thạch lớn đến vài trượng, nặng hàng trăm vạn cân.

Những khối trọng thạch này cứng rắn vô cùng, so với phổ thông sắt thép còn hơn đến mấy lần, được mài dũa nhẵn nhụi trước khi ghép lên bức tường hùng vĩ kia, khăng khít đến trình độ một sợi tóc cũng không lọt.

Bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc phân biệt có bốn tóa cửa thành.

Cửa thành cao đến hai mươi trượng, rộng mười lăm trượng, đại môn mở ra hết cỡ cung cấp đầy đủ không gian cho những con hung thú, xe hàng khổng lồ đi qua.

Phía trên mỗi cổng thành là những tòa lâu vũ to lớn, đồ sộ và uy nghi, từ bên trong tản mát ra từng trận khí tức hùng hậu từ một vị Tứ phẩm thượng nhân thời thời khắc khắc giám sát động tĩnh.

Kéo dài về hai phía là từng tòa, từng tòa tháp canh ngày đêm có người giám sát.

Tuy nhiên, nói đến phòng ngự mạnh nhất của tòa thành còn phải kể đến một tòa Lục phẩm trận pháp khổng lồ, bao trùm lên phạm vi mấy trăm dặm của tòa thành.

Trận pháp phức tạp vô cùng, trận nhãn chính được đặt tại sâu trong lòng đất dưới vị trí trung tâm thành, nơi phủ thành chủ xây dựng.

Bốn tòa trận nhãn phụ đặt ngay tại bốn tòa lâu vũ cửa thành.

Vô số họa văn, phù chú hỗ trợ được khắc trực tiếp lên bức tường thành khổng lồ tựa như dãy nũi uy nghi.

Người ta nói, Thái Linh thành luôn luôn có một vị Lục phẩm Chân quân đến từ Thái Linh học viện tọa trấn, đảm bảo an nguy nơi này.

Một khi vị Lục phẩm Chân quân này tự thân điều động trận pháp phòng thủ, cho dù có đến năm vị Lục phẩm Chân quân khác ngày đếm công kích thành trì, Thái Linh thành chí ít có thể thủ vững mười ngày nửa tháng.

Mười ngày nửa tháng?

Nếu thật có địch nhân tấn công, chỉ e không ra một khắc đồng hồ, đã có hàng chục Chân quân cấp bậc đạo sư từ trong học viện kéo đến vây giết kẻ thù rồi.

Huống chi, Tô Châu Thái Linh học viện còn hư hư thực thực có nhân vật cấp bậc Thất phẩm Tôn giả.

Chung quy, bản thân là thế lực đỉnh cấp Nam Hoàng vực, Thái Linh học viện không phải chỗ mà thế lực thông thường có thể tùy tiện đắc tội.

Cho dù vẻn vẹn là chi nhánh cũng không thể.

Trần Nguyên cưỡi Linh Hạc đáp xuống trăm trượng bên ngoài cửa Bắc Thái Linh thành.

Nội bộ Thái Linh thành không cho phép phi hành.

Hắn là học sinh Thái Linh học viện, so với ai khác càng là phải chấp hành nghiêm chỉnh quy củ này.

Quá khứ cũng đã từng có học sinh, cậy vào thân phận đệ tử thân truyền mà phi hành qua tường thành, không nhìn quy tắc.

Kết quả chưa đầy mười hơi thở liền bị cầm xuống, trực tiếp trấn áp mang về học viện.

Kẻ này sau đó dù không bị khai trừ ra khỏi học viện, thế nhưng cũng là bị phạt không ít điểm cống hiến, vất vả tích góp mười mấy năm nhiệm vụ còn không đủ trả nổi.

Thu cất Linh hạc vào túi Linh thú, Trần Nguyên lơ đãng dảo bước về phía cổng thành.

Nởi đây đứng đến hơn một trăm tên binh sĩ, thần sắc trang nghiêm, giáp trụ đầy đủ, tay mang trường thương, hông đeo bội kiếm, từng kẻ đều tản mát ra khí tức của Nhị phẩm tu sĩ.

Kết hợp lại trăm người, tạo ra một cỗ khí thế bức bách kinh người.

Chỉ huy bọn hắn là một tên Tam phẩm tầng năm đại tu sĩ, ánh mắt sắc bén, liên tục quét qua dòng người dài dằng dặc nối liền đến hàng dặm.

Thân là Thái Linh học viện học sinh, Trần Nguyên tự nhiên có ưu tiên riêng, không cần thiết xếp hàng với số đông.

Thái Linh học viện học sinh bọn hắn được mở ra lối đi riêng, chẳng những bớt đi khâu thủ tục kiểm tra rườm rà, mà còn không mất thuế khi vào thành.

Đây cũng là ưu đãi cực kỳ lớn mà học viện dành cho người mình.

Trong ánh mắt hâm mộ của hàng nghìn người và sự cung kính của nhóm lính canh, Trần Nguyên bước qua cánh cổng lớn, đặt chân vào Thái linh thành.

Đập vào mắt hắn là con đường phẳng lỳ, thẳng tắp, rộng gấp ba lần chiều rộng cửa thành lát bằng đá phiến, trắng bóng, phẳng lỳ kéo dài đến tận chân trời.

Dọc hai bên đường là những tòa lâu vũ, bễ nghễ và uy nghi, trang nhã và đẹp đẽ, tinh xảo và đặc sắc.

Chúng mọc lên san sát, liên miên không dứt, miêu tả một cách sống động nhất chốn đô thành phồn hoa nhộn nhịp.

Khắp đường lớn là vô số khách hành hương, người bán hàng rong, quý công tử, tiểu tư cùng nghìn nghìn vạn vạn con người tấp nập đan xen vào nhau.

Một cảnh thịnh thế và giàu có mở ra trước mắt người ta.

Lưng tựa Thái Linh học viện, Thái Linh thành muốn không phát triển cũng khó.

Không như đại đa số người suy nghĩ, Thái Linh thành phục vụ phần lớn không phải Thái Linh học viện học sinh mà là dân cư cùng tán tu khu vực xung quanh đó.

Đúng thật mục đích ban đầu mở ra tòa thành này là để phục vụ cho học sinh và đạo sư học viện, cũng là chỗ cho nhân viên học viện giao dịch với tu sĩ thế giới bên ngoài.

Có thể là, theo thời gian, số lượng cư dân, tu sĩ đến với nơi này càng lúc càng đông đảo.

Thế giới này nguy hiểm quá nhiều, hung thú, yêu tộc, thậm chí đồng tộc tu sĩ cũng đều có thể trở thành mối nguy hại tiềm năng.

Trong hoàn cảnh đó, còn nơi nào đáng tin cậy hơn Thái Linh thành nằm dưới sự che chở của đỉnh cấp thế lực Thái Linh học viện? Dần dà, số lượng dân cư, tu sĩ tại Thái Linh thành phát triển cấp tốc.

Tỷ lệ mậu dịch có sự tham gia của học sinh học viện nhanh chóng giảm xuống, dưới một thành, thậm chí là dưới một phần trăm.

Một trăm năm trước, một vị đạo sư từng thống kê qua, Thái Linh thành thường trú dân cư và tu sĩ đã vượt qua một trăm triệu.

Thái Linh học viện đối với điều này, chẳng những không ngăn cấm mà còn vui vẻ.

Dân cư, tu sĩ muốn vào thành, muốn thực hiện giao thương tại thành này đều cần đóng thuế lên học viện.

Chẳng ai rảnh rỗi mà cung cấp cho bọn hắn bảo hộ miễn phí cả.

Cứ như thế, Thái Linh học viện ngoài định mức kiếm thêm một bút to lớn linh thạch, hơn nữa còn là loại dài lâu và ổn định.

Ngoài ra, Thái Linh thành phát triển, cũng đồng nghĩa với việc học sinh và đạo sư học viện có thị trường và nhiều cơ hội hơn trao đổi với các tu sĩ khác.

Môi trường đa dạng và năng động tự nhiên có nhiều ích lợi đối cho học sinh học viện..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cầu Đạo


Chương sau
Danh sách chương