Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 99: Người này, là tuyệt thế Kiếm Tiên, ắt phải chết!


Dịch: Tiểu Băng

Thanh Châu Cổ Thành.

Sau khi danh sách thi đấu bán kết xuất hiện, cả Thanh Châu Cổ Thành đều chìm trong xôn xao.

Bởi vì đây là điều tất cả tu sĩ đều chờ đợi.

Vốn Đại hội kiếm đạo Thanh Châu chỉ là tỷ thí trong phạm vi một châu mà thôi, về cơ bản cũng chỉ có tu sĩ của Thanh Châu chú ý.

Nhưng khi Tư Không Kiếm Thiên gia nhập, đã khiến Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này được cả trên dưới Tấn Quốc chú ý.

Nhưng điều làm cho người ta phiền muộn là, ba tu sĩ gây tranh cãi lớn nhất lại không thi đấu với nhau.

Diệp Bình chỉ xuất hiện ra tay đúng một lần duy nhất vào trận đấu đầu tiên, sau đó toàn là đối thủ bỏ thi đấu.

Tư Không Kiếm Thiên và Tô Trường Ngự thì còn chả ra tay thi đấu trận nào, điều này làm tất cả tu sĩ đến đây quan sát thi đấu đều buồn bực.

Mọi người tới là để xem cao thủ đại chiến, chứ không phải tới đây du lịch, thế nên danh sách lập tức dẫn tới rất nhiều tranh luận.

Thế nên cuối cùng, hôm nay ban giám khảo đại hội kiếm đạo cũng đã làm một việc làm hài lòng mọi người.

Để cho Diệp Bình đấu với Vương Minh Hạo.

Và Tô Trường Ngự đấu với Tư Không Kiếm Thiên.

Thực lực các bên sàn sàn nhau, vừa vặn thỏa mãn ý muốn của tu sĩ ở Thanh Châu Cổ Thành.

Vì nếu để cho Tô Trường Ngự đấu với Vương Minh Hạo, thế thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Tuy Vương Minh Hạo thắng liên tiếp tám trận, hơn nữa cũng là người có thực lực thật, nhưng trong lòng mọi người, thực lực củaTô Trường Ngự là vô cùng cao thâm mạt trắc, cả Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, chỉ có Tư Không Kiếm Thiên là đủ khả năng đấu với hắn mà thôi.

Diệp Bình đấu với Vương Minh Hạo là phù hợp, bởi vì cả hai đều đã thể hiện thực lực không tầm thường.

Nên sau khi danh sách được công bố, cả trên dưới Tấn Quốc đều vô cùng nghiêm túc chú ý đến hai trận đại chiến này.

Diệp Bình và Vương Minh Hạo đấu trước, sau đó mới là trận của Tô Trường Ngự và Tư Không Kiếm Thiên.

Tình hình chiến đấu của hai trận đấu này cũng mang tới một lần khiêu chiến cực mạnh cho giới đánh bạc của Tấn Quốc.

Diệp Bình đấu với Vương Minh Hạo, tỉ lệ cược thắng của Diệp Bình là một bồi thường 1.3, của Vương Minh Hạo là một bồi thường hai.

Trận của Tư Không Kiếm Thiên và Tô Trường Ngự, tỉ lệ cược thắng của Tư Không Kiếm Thiên là một bồi thường 1.1, của Tô Trường Ngự là một bồi thường ba.

Sòng cá cược mở ra khắp nơi, khiến các thương hội lớn vã mồ hôi hột.

Trận đầu còn đỡ, dù sao Diệp Bình với Vương Minh Hạo cũng có thực lực tương đương nhau, chỉ là Diệp Bình thì hơi được yêu thích hơn một chút.

Nhưng trận thứ hai thì hoàn toàn là nghiêng về một phía. Tuy rất nhiều người nghĩ Tô Trường Ngự là rất mạnh, vì đã có tấm gương Diệp Bình mà.

Nhưng vấn đề là Tư Không Kiếm Thiên có uy vọng cao quá. Chỉ mỗi Thanh Châu Cổ Thành đặt cược cho Tư Không Kiếm Thiên thắng thôi mà đã lên tới con số ngàn vạn Linh thạch.

Đúng vậy, chỉ mỗi một mình Thanh Châu Cổ Thành thôi đấy, chỉ riêng số tiền cá cược đặt cho Tư Không Kiếm Thiên thắng thôi đã hơn ngàn vạn linh thạch rồi.

Trong khi con số cược cho Tô Trường Ngự thắng còn chưa tới ba mươi vạn linh thạch.

Nhưng dù tỉ lệ đặt cược của Tư Không Kiếm Thiên không ngừng giảm xuống, thì số linh thạch đổ vào vẫn không ngừng tăng lên.

Cho nên đây chính là một trận khiêu chiến rất lớn đối với thương hội ở đằng sau sòng cá cược.

Nhưng sòng cá cược dám bắt đầu phiên giao dịch, vì bọn họ cũng không phải cược Tô Trường Ngự thắng, mà cược cho Tư Không Kiếm Thiên bỏ đấu!

Đúng vậy, là bỏ đấu.

Bọn họ đánh cược Tư Không Kiếm Thiên sẽ không nghênh chiến, bởi vì hai người không phải ở cùng một đẳng cấp, có người còn đoán Tư Không Kiếm Thiên đến Thanh Châu Cổ Thành, không phải vì Đại hội kiếm đạo Thanh Châu.

Nhưng Tư Không Kiếm Thiên mượn danh tiếng của đại hội kiếm đạo Thanh Châu để ngụy trang, đi làm việc khác, chính vì vậy, nên sòng cá cược mới dám bắt đầu phiên giao dịch, nói cách khác loại đánh bạc cho không này, ai mà không lấy?

Lúc này, trong hoa viên phía sau Mãn Giang Các.

Tô Trường Ngự tĩnh tọa dưới một cây liễu.

Hắn nhắm mặt, vẻ như đang ngộ đạo, khiến người ta rất tò mò.

Cách đó không xa, Diệp Bình cũng đang ở đây ngộ kiếm.

Ôn lại kiếm pháp cho cuộc chiến ngày mai.

Đúng lúc này, Lý Ngọc xuất hiện, vội vã đi tới cạnh Diệp Bình.

"Lão sư, lão sư."

Lý Ngọc không dám nói to, chỉ khe khẽ gọi.

Diệp Bình mở mắt.

"Sao?"

Diệp Bình nhìn Lý Ngọc thắc mắc, y tới tìm hắn có chuyện gì.

"Thứ cho đệ tử quấy rầy, lão sư, ta có một việc không biết có nên nói hay không."

Lý Ngọc nói với vẻ ngượng ngùng.

"Nói đi."

Diệp Bình rất bình tĩnh.

"Lão sư, đệ tử muốn hỏi, Đại sư bá... Thực lực rốt cuộc như thế nào?"

Trong mắt Lý Ngọc thuần là tò mò, không nhịn được mà hỏi.

"Hỏi chuyện này làm gì?"

Diệp Bình càng khó hiểu.

Lý Ngọc cười khẽ, giải thích chi tiết.

"Lão sư, hiện giờ có mấy thương hội lớn liên kết lại với nhau mở sòng cá cược. Tỉ lệ cược cho Đại sư bá trong trận chiến ngày mai đã tăng lên tới một bồi thường năm, không phải là đệ tử tham tiền, nhưng thường ngày đệ tử chi tiêu nhiều quá, tiền trong nhà cho lại không nhiều lắm, cho nên muốn kiếm chút lời lãi để chi tiêu hằng ngày, nên mới tới hỏi."

"Đương nhiên, nếu chạm vào chuyện không nên hỏi thì coi như đệ tử chưa từng tới."

Lý Ngọc nói.

Là Thái tử của Tấn Quốc, đại kế dân sinh, nông thương lượng nghiệp, Đế Vương tâm thuật, đương nhiên ít nhiều Lý Ngọc cũng biết chuyện các thương hội lớn của Tấn Quốc hiện đang liên kết với nhau, nên dù là Thái tử của Tấn Quốc, thì Lý Ngọc cũng động tâm.

Dù sao hắn bây giờ vẫn chỉ là Thái Tử, chứ không phải là Hoàng Đế của Tấn Quốc, chi tiêu thường ngày, rồi lại còn phải thu mua nhân tâm, có cái nào mà không cần tiền?

Nên Lý Ngọc cũng muốn kiếm một chén canh.

Nghe vậy, Diệp Bình hiểu ngay. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó hạ giọng, nói với vẻ cực kỳ thần bí.

"Ta chỉ có thể nói một chút thôi, ngươi phải nhớ kỹ."

Diệp Bình hạ giọng, dáng vẻ mười phần thần bí.

"Mời lão sư nói, đệ tử nhất định ghi khắc trong tâm khảm."

"Nhớ kỹ, thực lực của Đại sư huynh, ta nói cho ngươi nghe, ngươi nhất định không được nói cho ai biết."

Diệp Bình nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Lý Ngọc gật mạnh đầu, nói ngay: "Lão sư ngài yên tâm, Lý Ngọc ta nổi tiếng là vô cùng kín miệng, giữ kín như bưng, nhất định sẽ không lan truyền lung tung.”

Lý Ngọc cũng vô cùng nghiêm túc.

"Tốt lắm." Diệp Bình gật đầu, nghiêm giọng: "Đại sư huynh của ta, là tuyệt thế Kiếm Tiên."

Lý Ngọc lập tức sửng sốt.

Tuyệt thế Kiếm Tiên?

Y không kìm được, liếc nhìn Tô Trường Ngự.

Người nói một cái, mới thấy đúng là có điểm giống.

"Ngươi có biết từng có một vị đại năng đánh giá đại sư huynh này của ta thế nào không?"

Thấy dáng vẻ của Lý Ngọc, Diệp Bình tiếp tục châm thêm.

"Đánh giá thế nào?"

Lý Ngọc nuốt nước miếng, cực hiếu kỳ.

"Ba trăm vạn Kiếm Tiên trong thiên hạ, gặp ta cũng đều phải phục tùng."

Diệp Bình nhấn từng chữ từng chữ, vô cùng nghiêm túc.

Hít!

Hít!

Hít!

Lý Ngọc choáng váng.

Ba trăm vạn Kiếm Tiên trong thiên hạ, gặp ta cũng đều phải phục tùng.

Lời nói này, không khỏi khí phách quá á?

Con ngươi Lý Ngọc rụt lại, khiếp sợ đến mức quên cả hít thở.

Diệp Bình vô cùng hài lòng với biểu lộ của Lý Ngọc.

Dù bậc đại năng kia chính là mình, nhưng để chứng tỏ đại sư huynh là cao nhân tuyệt thế, Diệp Bình cũng làm luôn, dù sao trong lòng mình, Đại sư huynh quả thật là tuyệt thế Kiếm Tiên, nên cũng không có gì phải ngại.

"Lão sư, ta hiểu rồi, ta sẽ đi mua Đại sư bá thắng ngay bây giờ, nếu thật sự thắng cược kiếm được lời, ta nhất định sẽ xuất ra một phần, hiếu kính lão sư và Đại sư bá."

Lý Ngọc kích động.

Y biết Tư Không Kiếm Thiên rất mạnh, nhưng y cũng biết Tô Trường Ngự không tồi, chỉ là không ngờ Tô Trường Ngự lại mạnh tới như vậy.

Tuyệt thế Kiếm Tiên?

Ôi, mình cũng muốn bay lên rồi.

Bay bay bay bay bay bay!

"Đi đi, nhưng không được đặt cược quá nhiều, không thôi lỡ thắng nhiều quá, nhà cái sẽ không nhận nợ."

Diệp Bình gật đầu, để Lý Ngọc đi xử lý.

Lý Ngọc không ngừng gật đầu lia lịa, nhưng y đâu có sợ nhà cái không nhận nợ, dám chối nợ với Thái Tử hử? Trừ phi không muốn lăn lộn ở Tấn Quốc nữa.

Chờ Lý Ngọc đi rồi.

Diệp Bình tức thì chuyển mắt qua nhìn Tô Trường Ngự cách đó không xa.

Người kia đang nhắm mắt cau mày, như đang suy nghĩ cái gì đó.

Chắc cao nhân đều là như vậy, giây nào phút nào cũng suy nghĩ tới đại đạo.

Diệp Bình thu hồi tâm thần, tiếp tục ngộ kiếm.

Cách đó không xa, Tô Trường Ngự không ngừng thầm nói trong lòng.

"Tốt nhất là chiến bào bán kết đừng có làm màu xanh trắng, không thôi sẽ bị đụng màu với bộ Bạch Hạc của ta."

"Ừm, chắc phải nói chuyện với Sương nhi cô nương mới được."

Tô Trường Ngự thầm nghĩ.

Cứ như vậy, ba canh giờ sau.

Một tin tức đột ngột lan truyền khắp Thanh Châu Cổ Thành.

"Ahhh, các ngươi nghe gì chưa? Tô Trường Ngự, là tuyệt thế Kiếm Tiên!"

"Cái gì? Tô Trường Ngự là tuyệt thế Kiếm Tiên?"

"Các ngươi còn chưa biết? Theo một thông tin đáng tin cậy, Tô Trường Ngự là kiếm tiên nổi tiếng cả mười nước từ năm trăm năm trước, nhưng về sau bởi vì tình nên mới mai danh ẩn tích."

"Thật không? Tuy Tô tiền bối thoạt nhìn cũng giống Kiếm Tiên thật, nhưng sao chuyện đó ta chưa nghe bao giờ vậy? "

"Còn thật hay không gì nữa! Đây là do một nhân vật lớn tiết lộ ra đó, hơn nữa các ngươi động não tí đi được không? Lần này Tư Không Kiếm Thiên đấu với Tô Trường Ngự, người sáng suốt đều nhìn ra được, Tư Không Kiếm Thiên nhất định sẽ thắng, nhưng tại sao các đại thương hội còn dám liên kết với nhau mở sòng cá cược? Họ tự tin vào cái gì mà mở sòng cá cược?"

"Ồ, ngươi nói thế… hình như nghe cũng đúng. Những thương hội này ai cũng là kẻ tinh ranh, ta đã bảo sao bọn họ lại ngu vậy, không ngờ bọn họ lại âm hiểm như thế!"

"Khỉ gió. Ta mới vừa đặt cược ba trăm linh thạch cho Tư Không Kiếm Tiên, bây giờ ngươi mới nói cho ta biết Tô Trường Ngự là Kiếm Tiên? Không được, ta phải chạy ra hiệu cầm đồ, tranh thủ còn kịp cầm thanh phi kiếm tổ truyền của nhà ta, nếu không ta sẽ thua thiệt chết."

"Ôi trời ơi!! Có chuyện lớn rồi! Tư Không Kiếm Thiên và Tô Trường Ngự mới đanh nhau một trận ở bên ngoài Cổ Thành, Tư Không Kiếm Thiên còn chưa rút kiếm ra đã nhận thua, nét mặt vô cùng khiếp sợ. Tư Không Kiếm Thiên hỏi Tô Trường Ngự rút cuộc là ai, các ngươi có biết Tô tiền bối trả lời như nào không?"

"Nói gì nói gì?"

"Ba trăm vạn Kiếm Tiên trong thiên hạ, gặp ta cũng đều phải phục tùng."

"Mẹ ôi!"

"Đừng nói nữa, tranh thủ thời gian đi đặt cược cho Tô tiền bối thắng."

"Nhanh lên đi, tỉ lệ đặt cược của Tô tiền bối đã hạ xuống một bồi thường hai rồi, chậm tí nữa là ngay cả nước canh cũng không có uống đâu!"

Trong Thanh Vân Cổ Thành, không ai biết chuyện gì xảy ra, nhưng vô số lời đồn bay lan bốn phía khiến xảy ra hỗn loạn.

Ba canh giờ sau.

Bên ngoài Thanh Châu Cổ Thành.

Giữa một ngọn núi hoang vu.

Mấy trăm người áo đen đang tập hợp tại đây.

Ánh mắt của những hắc y nhân này đều đầy lạnh lùng.

Đứng trước mặt bọn họ, là một nho sinh cầm quạt xếp.

"Chư vị, hôm nay trên dưới Tấn Quốc đã phát hiện ra tung tích của chúng ta, cũng biết kế hoạch của Thánh giáo chúng ta, nên nhiệm vụ lần này mới luôn bị hoãn lại."

"Nhưng trong giáo đã ra lệnh, chờ đến khi Đại hội kiếm đạo Thanh Châu chấm dứt, sẽ tiếp tục làm theo kế hoạch, ám sát các thiên tài."

"Ở đây có một danh sách và bức họa, các ngươi quan sát cho thật kĩ, tới lúc đó thà giết lầm ba nghìn, cũng không được bỏ sót một ai."

"Biết chưa?"

Nho sinh nói, giọng lạnh băng.

"Chúng ta đã biết, kính tuân sắc lệnh."

Mấy trăm người cùng hô.

Nhưng có một người lên tiếng.

"Thượng vị, thiên tài bình thường chúng ta đều xử lý được, nhưng Tư Không Kiếm Thiên thì xử lý thế nào?"

Những người còn lại đều dỏng tai lên nghe.

Bọn họ chả ngại đám thiên tài bình thường, nhưng Tư Không Kiếm Thiên không phải là hạng người bình thường, đương nhiên bọn họ phải đề phòng.

"Các ngươi không cần lo, lần này Thánh giáo đã biết Tư Không Kiếm Thiên cũng tới Thanh Châu Cổ Thành, Thánh giáo đã phái trưởng lão tới để tự ra tay tru sát Tư Không Kiếm Thiên, nhưng các ngươi phải chú ý, người mạnh nhất không phải là Tư Không Kiếm Thiên."

Nho sinh đáp. Khi nói tới câu sau cùng, mấy trăm Hắc y nhân đều kinh ngạc.

Trong mắt bọn họ, Tư Không Kiếm Thiên đã coi như là cao thủ đứng đầu rồi, nhưng nho sinh lại bảo Tư Không Kiếm Thiên không phải là người mạnh nhất?

"Xin hỏi đại nhân, không phải Tư Không Kiếm Thiên, đó là ai?"

Có người kiên trì hỏi.

"Tô Trường Ngự."

Nho sinh lấy ra một bức họa, lạnh lùng nói.

Hí...tttttt.

Ai nấy không khỏi kinh ngạc, và ít nhiều nghi hoặc.

Nho sinh liếc một cái là biết vì sao bọn họ nghi hoặc.

Y không trực tiếp trả lời, mà từ từ nói tiếp.

"Có phải các người nghĩ, Tấn Quốc đã phát hiện ra tung tích của chúng ta, cũng đã biết kế hoạch của chúng ta, nên Tấn Quốc mới mời Tư Không Kiếm Thiên tới, đi vào Thanh Châu Cổ Thành, giả vờ dự thi, nhưng kì thực là đang chờ chúng ta xuất hiện?"

Y hỏi, mọi người đều gật đầu, quả thật bọn họ đều nghĩ như vậy.

Nho sinh lắc đầu, vẻ mình đã biết hết.

"Ngay từ đầu, bổn tọa cũng nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh bổn tọa phát hiện ra một vài dấu vết."

"Đúng là thực lực của Tư Không Kiếm Thiên không tồi, nhưng hắn chủ động xuất hiện, và dám để lộ thân phận của mình như vậy, rõ ràng là có điểm không đúng, trừ phi hắn có tự tin không sợ Thánh giáo chúng ta, nhưng rất rõ ràng là hắn không có khả năng không sợ."

"Bổn tọa nghĩ mãi, rốt cuộc vì sao Tư Không Kiếm Thiên dám trắng trợn đi vào Thanh Châu Cổ Thành, mãi cho đến vừa rồi ta mới hoàn toàn hiểu được."

"Thật ra hắn chỉ làm vậy để che giấu thân phận cho Tô Trường Ngự. Tấn Quốc mời tới một vị đại nhân vật, vị đại nhân vật này sẽ lặng lẽ đi vào Thanh Châu Cổ Thành, nhưng dù vị đại nhân vật này ít xuất hiện, thì cũng không sao che giấu được khí chất của mình."

"Cho nên, để che giấu thân phận cho hắn, mới mời cả Tư Không Kiếm Thiên tới, để làm mồi dụ, thu hút tất cả sự chú ý của chúng ta, như thế, chúng ta sẽ không để ý tới Tô Trường Ngự kia, dồn toàn bộ tâm và lực vào Tư Không Kiếm Thiên."

"Chỉ cần chúng ta vừa ra tay, người này sẽ lập tức đại khai sát giới, nhưng bọn chúng dù có nghìn tính vạn tính, bố trí vô cùng kĩ lưỡng, cuối cùng vẫn để lộ ra chân tướng."

"Ở trong Cổ Thành, ta vô tình phát hiện Thái tử Tấn Quốc Lý Ngọc đi theo một người trẻ tuổi, chẳng những gọi người kia là sư phụ, mà Lý Ngọc còn không chút tâm cơ, không biết giữ miệng nói ra Tô Trường Ngự là tuyệt thế Kiếm Tiên."

"Cho nên, chỉ trong thoáng chốc, bổn tọa đã suy nghĩ cẩn thận ra hết, tất cả bố cục của Tấn Quốc đều đã hiện rõ trong mắt ta. Các ngươi tự nghĩ lại xem, rõ ràng có thể bất động thanh sắc tiến vào Thanh Châu Cổ Thành, đọc chương mới nhất tại reader của B ạch Ng ọc S ách, vậy thì tại sao Tư Không Kiếm Thiên lại gióng trống khua chiêng như thế?"

"Chính là để che giấu thân phận cho tên còn lại. Bọn chúng rất thông minh, nhưng đáng tiếc là, bọn chúng gặp phải bổn tọa."

Nho sinh nói rất dõng dạc, như chém đinh chặt sắt, làm mấy trăm Hắc y nhân lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

"Thượng vị quả thật là túc trí đa mưu."

"Thượng vị không hổ là người đa mưu túc trí."

Ai nấy thi nhau khen ngợi, nho sinh lạnh nhạt khoát tay, nói.

"Các ngươi phải nhớ, chờ sau khi đại hội kiếm đạo chấm dứt, là lập tức chấp hành kế hoạch, nếu gặp phải Tô Trường Ngự, nhất định không được lỗ mãng, có thể chạy tức thì chạy, bổn tọa đã cho truyền tin trong giáo, trong giáo cũng đã khẩn cấp phái ba vị trưởng lão trong bảy mươi hai Đại Sát đến đây, để chặn giết người này.

"Nên, nhiệm vụ lần này, vô cùng hung hiểm, các ngươi phải chuẩn bị sẵn tinh thần hi sinh, sau khi chết sẽ được đưa vào Đại Diễn Thiên Giới của ta, hưởng cực lạc vô tận, nên nhất định không được do dự chùn bước, biết chưa?"

Nho sinh lạnh lùng nói.

"Rõ! Chết vì Thánh giáo, là vinh quang của chúng ta."

Ánh mắt đám Hắc y nhân trở nên cuồng nhiệt, ngữ khí kiên định dứt khoát như chém đinh chặt sắt.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó