Chậm Rãi Tiên Đồ

Chương 52: Trò chơi

Chương sau
Danh sách chương

Chờ tới khi Chu Chân Chân nhận ra mình vừa làm một chuyện hết sức ngu xuẩn, vội vàng che miệng lại thì tất cả đã quá muộn. Đương nhiên Tất Phương đã nhận thấy điều bất thường.

“Ai?”

Tiêu Dao tức ói ra máu, thật muốn mắng một câu “tía nó chứ”, nàng nhanh chóng tỉnh táo lại truyền âm với Báo Nanh Kiếm: “Mau! Mở ra Hư không!”

“Không được! Nơi này nằm trong quy tắc không gian của lão thất phu kia, hiện giờ lão tử không thể đối cứng cưỡng chế mở ra Hư không! Mau nghĩ cách khác đi!” Báo Nanh Kiếm cũng phát cáu lên rồi, tức đến mức nó muốn nhào lên cắn một phát chết nữ nhân ngu xuẩn kia luôn!

“Không cần nữa rồi..”

Con ngươi Tiêu Dao lập tức lạnh xuống, nhìn chòng chọc về phía trước, lòng bàn tay ươn ướt, không biết từ khi nào mà Tất Phương đã đứng trước mặt nàng.

“Không ngờ lại là ngươi!” Trong mắt Tất Phương hiện lên một tia âm ngoan*, sau đó lập tức cười ha hả: “Ha ha ha ha! Đúng là ông trời có mắt, giờ ta sẽ lập tức trừu hồn luyện phách ngươi, sau đó đem xương của ngươi nghiền thành tro, để ngươi trọn đời không thể siêu sinh!!!”

* âm ngoan: âm hiểm + ngoan độc

Dứt lời nó hung hăng vươn vuốt chụp lấy cổ Tiêu Dao, cho dù thân thể nàng mạnh mẽ đi chăng nữa cũng không cách nào chống được một kích của yêu tu trước kì biến hóa.

Một sự tồn tại ngang với Nguyên Anh vô cực như nó không phải là thứ tu sĩ Kim Đan kỳ như nàng có thể kháng lại được, nàng còn chưa kịp phản ứng trước tốc độ nhanh khủng khiếp của nó thì cả người đã bị nhấc bổng đập mạnh lên long trụ, chân cách mặt đất ba thước, cổ bị vuốt nhọn cào rách, máu chảy loang lổ.

Thấy nàng vẫn còn hô hấp, Tất Phương hơi giật mình, dưới cơn thịnh nộ một chưởng này của nó vốn dùng toàn lực, ấy thế mà cổ người này vẫn chưa gãy?

“Hừ, không nhìn ra ngươi cũng có vài phần bản lãnh đấy, khó trách có thể trốn khỏi Hư không! Cũng tốt thôi, nếu chết dễ dàng thế thì cũng chẳng thú vị, ta muốn ngươi chịu mọi hành hạ rồi đau đớn mà chết!!!”

Chết? Nàng tuyệt đối không muốn chết ở nơi này! Nàng dùng toàn bộ sức lực cố gắng mở miệng thở gấp nói: “Ngườinếu giếtta, thìvĩnh viễn không biết tung tích Phượng Hỏa!”

Ánh mắt Tất Phương sáng ngời, tay hơi buông lỏng, đợi Tiêu Dao thở gấp một hơi, nó lại bất ngờ siết chặt, hung ác nói: “Ngươi tưởng có thể lừa ta buông tha cho ngươi sao? Không dễ thế đâu! Tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ như ngươi mà bắt được Phượng Hỏa? Còn không nói thật, ta sẽ lập tức bẻ gãy cổ ngươi!”

Tiêu Dao cười lạnh nói:“Ai nói ta bắt được Phượng Hỏa? Nó và ta đều bị khe rách không gian cắn nuốt rồi quẳng ra ngoài, nhưng ta biết tung tích nó!”

Tròng mắt Tất Phương hơi chuyển, lớn tiếng quát tháo: “Được, cho ngươi một cơ hội! Nói, Phượng Hỏa ở đâu?”

Tâm tư của nó sao Tiêu Dao lại không đoán ra? Tưởng nàng bị dọa đến ngu hả? Đây vốn là lợi thế cứu mạng duy nhất của nàng.

“Chỉ cần tiền bối đồng ý không giết ta, ta sẽ nói cho tiền bối!”

Tất Phương lại siết một cái, yết hầu Tiêu Dao lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

“Không nói lão tử liền bóp chết ngươi! Nói mau!”

“Cho dù bóp chết ta, ta cũng sẽ không nói!” Tiêu Dao híp nửa con mắt, giằng co cùng nó “Nói cũng chết, không nói cũng chết! Đã thế, cứ để tin tức này chết trong bụng ta luôn đi, về phần Phượng Hỏa..cả đời này ngươi cũng đừng mong tìm được!”

Nàng đang đánh cược tính mạng một phen, nàng đang cược tầm quan trọng của Phượng Hỏa trong lòng yêu tu này.

Quả nhiên, tuy rằng Tất Phương chưa buông tay, nhưng hiển nhiên có chút buông lỏng, nó đang cân nhắc mà Tiêu Dao cũng đang thầm tìm đối sách.

“Tiêu Dao, giết nó!”

Báo Nanh Kiếm ở trong cơ thể truyền âm cùng nàng. Ối giời, giờ còn nói mấy lời vô nghĩa này làm gì? Nếu nàng có năng lực giết được tên yêu tu này thì ngay ở Khê Giản Cốc đã tiễn nó về Tây Thiên lâu rồi? Tội gì chờ đến tận bây giờ?

“Lão tử không đùa với cô đâu! Cô có thể giết tu sĩ cao giai, cho dù là tu sĩ Linh giới thì cô cũng có thể giết được! Đem tiên khí độ vào trong cơ thể nó! Lấy tu vi cùng thân thể hiện nay của nó thì tuyệt đối không chịu nổi!”

Tiêu Dao cân nhắc lời Báo Nanh Kiếm nói, cuối cùng hạ quyết tâm cược một lần vậy!

Nhưng ngay tại thời khắc vi diệu này, Tất Phương đột nhiên buông lỏng tay, sau đó cắn rách đầu ngón tay dùng máu vẽ lên một kí hiệu kỳ quái đánh vào đầu vai Tiêu Dao.

“Ba” một tiếng, Tiêu Dao ngã xuống từ trên long trụ, nàng có chút không thể tin nhìn Tất Phương đang từ trên cao nhìn nàng.

“Tạm thời thả cho ngươi một con ngựa! Nhưng mà ngươi đừng mơ chạy trốn! Ngay vừa rồi ta đã hạ cấm chế trong cơ thể ngươi, trừ phi ta chủ động giúp ngươi giải trừ bằng không trước khi ta chết, ngươi đừng mơ chạy được, chỉ cần trong đầu ta có một ý niệm là đủ để lấy mạng ngươi!”

Chậc! Tiêu Dao thầm bực! Không ngờ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết nó!

Cho dù theo lời Báo Nanh Kiếm tiên khí trong cơ thể nàng đủ để giết nó, nhưng phương pháp này chỉ có tác dụng nếu có tiếp xúc thân thể. Bất kể là tu sĩ hay yêu tu, dưới tình huống cấp bậc chênh lệch lớn sẽ không ai lựa chọn đấu pháp cận chiến, chứ càng đừng nói là đụng chạm tứ chi.

Nàng là tu sĩ Kim Đan Kỳ, nó là yêu tu có thể sánh với Nguyên Anh vô cực, chỉ cần một phép của nó cũng đủ giết nàng thẳng cẳng, nàng lấy đâu ra cơ hội chạm vào nó bây giờ?

Cơ hội tốt nhất ban nãy đã qua thì không thể có lại, trước mắt chỉ đành chấp nhận sự thật.

Cũng phải nói là Tất Phương khá may mắn, ngay tại giây phút Tiêu Dao động sát niệm, nó liền nghĩ thông suốt: Hiện nay chuyện khẩn cấp nhất không phải là Phượng Hỏa mà là Thần Long cung cổ quái này, hơn nữa mình lại đang lạc mất Bạch Trạch, cho nên tìm được huynh đệ cùng bảo tàng mới là chính sự. Về phần nhân tu nho nhỏ này, chỉ cần dùng cấm chế là có thể khiến nàng ta ngoan ngoan lại, chờ đến khi trở lại động phủ thì thương lượng với Bạch Trạch huynh sưu hồn nàng ta, đến lúc đó muốn biết gì chả được, giờ tội gì bị nàng ta khích tướng mà mất đi lý trí?

Lại thấy Tiêu Dao vẫn còn ngồi dưới đất, Tất Phương không vui hô:

“ Ngươi ở bên đó lề mà lề mề cái gì? Còn không mau qua đây?”

Tiêu Dao đứng dậy sửa sang lại quần áo trên người cùng vết máu trên cổ, bình tĩnh đi đến bên cạnh nó. Bên kia nước mắt Chu Chân Chân xoành xoạch rơi xuống, nhỏ giọng xin lỗi nàng: “Tỷ tỷ, thành thật xin lỗi, ta quả thật không cố ý đâu, chỉ là cảm thấy mình được cứu rồi nên nhất thời kích động, chân tay luống cuốnghuhu...thành thật xin lỗi mà, tỷ tỷ, giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Chuyện đã đến nước này, Tiêu Dao cũng chẳng thèm hòa nhã với nàng ta. Trên cổ còn lưu lại cảm giác đau đớn nóng cháy, ngay cả nói cũng lười. Sau đó nàng xem xét trong cơ thể mình, quả nhiên có một vòng lại một vòng cấm chế huyết chú, Tiêu Dao không dám tùy tiện chạm vào, sợ Tất Phương phát hiện cho nên chỉ đành chặt chẽ theo dõi nhất cử nhất động của Tất Phương.

Tất Phương ném hai người qua một bên, tự mình tìm xem có cánh cửa nào thông tới nơi khác không. Chu Chân Chân thấy Tiêu Dao không thèm để ý tới mình thì tội nghiệp đi sang một bên đau lòng khóc lóc.

Khi tất cả mọi người trong các không gian vội vàng tìm cửa ra, đột nhiên phía trên vang lên một tiếng “Đông”, một giọng nói mơ hồ truyền vào đầu mọi người.

“Ha ha ha, không ngờ có một ngày Long cung của lão phu lại náo nhiệt như vậy, ha ha ha ha ha..”

Mọi người đều cả kinh trong lòng, sau đó không khỏi hoảng hốt: Vị tu sĩ thượng giới này vẫn còn sống sao?!!

Đối với loại bảo khố đã bị lãng quên cả ngàn năm, thậm chí vạn năm này thì theo lý thuyết chủ nhân đã sớm không còn mới phải, nếu không thì sao bản đồ lại lưu truyền tới nay? Chẳng lẽ đây là một cái bẫy?!

Tiêu Dao cũng nhíu mày, nếu lão long kia còn sống thì đừng mơ lấy được bảo tàng gì cả, đối phương chính là Long thần của Chân Tiên giới, chớp mắt một cái cũng có thể hủy thiên diệt địa, đối phó với đám kiến hôi bọn họ phỏng chừng cũng chỉ là chuyện nhỏ như cái hắt xì.

Thấy nàng nhăn mày, Báo Nanh Kiếm nhận ra nàng đang lo âu điều gì, liền truyền âm nói:“Yên tâm, lão thất phu này hẳn là chết lâu rồi, chẳng qua để lại nguyên thần tác oai tác quái.”

“Sao? Sợ hả? Thắc mắc tại sao lão phu vẫn còn ở đây? Có cảm giác bảo vật ngay trước mắt mà không làm gì được, đúng chứ? Ha ha ha ha..”

Mọi người nghe vậy đều muốn hộc máu, vị đại năng thượng giới này ở đâu ra đây? Phẩm hạnh chỉ có thể hình dung bằng một chữ “tồi”. Đang lúc buồn bực thì giọng nói kia lại vang lên.

“Lão phu là một thành viên của Long tộc Chân Tiên giới, nơi này là Long cung tại Nhân giới do lão phu vận dụng pháp tắc tạo nên, bên trong bảo vật gì cũng có. Nhưng các ngươi không cần lo lắng, lão phu sẽ không ngăn cản các ngươi lấy đi bảo vật, mà ngược lại ta còn cực kì cổ vũ các người tới lấy.”

Tuy rằng nghe thế nhưng không ai lộ ra vẻ vui sướng, có thể vào trong này hơn phân nửa đều là nhân tinh trong giới tu tiên, đương nhiên hiểu trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt thế? Sợ là vị tiền bối này còn có điều chưa nói.

“Nhưng mà..”

Quả nhiên, giờ mới là trọng điểm!

“ Nếu cứ đơn giản như vậy mà lấy được bảo vật thì hình như cũng không kích thích lắm, cho nên lão phu đưa ra vài trò chơi thú vị, nếu các ngươi có thể thông qua thì bảo vật tùy các ngươi chọn, nếu không thể thông qua thì mời các ngươi vĩnh viễn ở lại nơi này canh giữ Long cung của lão phu đi!!!”

Dứt lời không gian của một vài người bắt đầu biến đổi, ngay cả Tiêu Dao cũng thấy không gian nơi nàng đứng phát sinh biến hóa, cung điện tràn đầy đồ đằng hình long đảo mắt đã biến thành một căn phòng rộng lớn trống trải, trong phòng tổng cộng có mười hai cánh cổng vòm đóng chặt, trên cửa có khắc hình đồ song long hí châu, cánh cửa đầu tiên ghi một chữ “Tử”, sau đó là lần lượt các chữ: Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất và cuối cùng là Hợi.

Chờ toàn bộ không gian biến đổi xong, giọng nói kia lại vang lên: “Thấy biến hóa trước mắt các ngươi rồi chứ? Đây chính là quy tắc trò chơi, mỗi không gian có một quy tắc khác nhau, có đơn giản, cũng có phức tạp. Nếu may mắn thì chẳng cần làm gì cũng có thể thông qua, nhưng nếu xui xẻo thì gặp phải yêu thú Chân Tiên giới mà lão phu nuôi cũng không chừng. Lão phu cũng chỉ điểm đến đây thôi, còn lại phải xem số mệnh các ngươi thế nào, kế tiếp lão phu sẽ không gợi ý hay nhắc nhở gì thêm cho đến tận khi trong số các ngươi có người đạt tới không gian cuối cùng.”

“Thượng tiên đợi chút!”

Không biết là ai đột nhiên kêu lên một tiếng, không ngờ ngay cả Tiêu Dao cũng có thể nghe được. Nàng nghi hoặc liếc mắt nhìn Chu Chân Chân và Tất Phương, theo biểu cảm trên mặt của bọn họ thì có lẽ cũng nghe thấy giọng nói không thuộc về lão long này, nhưng cũng không phải tiếng nói của bất cứ ai trong ba người bọn họ.

“Lão phu quên không nói, từ giờ trở đi, các ngươi không thể nghe thấy tiếng nói truyền ra từ các không gian nữa, nhưng sẽ có một vài trường hợp đặc biệt, đợi lát nữa các ngươi khác biết. Với lại, đừng tưởng rằng xông qua một không gian là kết thúc, trong long cung của ta có hàng nghìn không gian độc lập, vẫn là câu nói kia, may mắn thì có lẽ chỉ cần qua một cửa, nhưng nếu xui xẻo thì phải phá đến vạn cửa cũng không chừng. Ha ha ha ha, lão phu nói đến đây thôi, kế tiếp liền xem số mệnh của mọi người!”

Tiếng nói ngừng lại, sau đó toàn bộ Thần Long cung không còn thanh âm nào khác, tất cả mọi người đều ở trong không gian của mình nín thở cùng chờ đợi.

Chỉ có Báo Nanh Kiếm khinh bỉ nhỏ giọng nói thầm:“ Không ngờ lão thất phu lúc nào cũng trương ra cái bản mặt người chết này lại vô vị như vậy, làm cái trò gì không biết!”

Tiêu Dao không để ý tới nó, chỉ lẳng lặng chờ đợi đồng thời quan sát mười hai cổng vòm trước mắt thật kĩ, không biết bên trong có huyền cơ gì.

Tất cả đều vô cùng im lặng, một lúc lâu sau có người không kiên nhẫn nổi nói: “Cứ đứng đây mãi cũng không phải là cách! Mở một cửa nhìn xem thế nào đã, hai người các ngươi đi sau ta!”

Dứt lời, liền bước về một cánh cổng vòm viết chữ “Thần”, tay vừa đụng phải, đã thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.

“A!!!!!”

Sau đó, một loạt tiếng động hỗn loạn truyền đến, có tiếng thét chói tai, có tiếng gào thét của quái vật, tiếng lợi khí đánh nhau, lại có người giống như bị điên, gào thét:

“Đừng mà!!! Cứu mạng! Sư thúc cứu ta với!”

“Quá khủng khiếp! Quá khủng khiếp!”

“A!!!..”

Cuối cùng một tiếng “A” thê lương nhanh chóng truyền đến, sau đó mọi thứ yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng “rôm rốp” “rôm rốp” khe khẽ như có thứ gì đó đang không ngừng gặm cắn xương cốt.

Động tác trên tay Tất Phương hơi ngừng lại, tiếng động khủng bố này truyền tới từ một không gian khác, hẳn là tình huống đặc biệt mà vị thượng tiên thần bí kia vừa nói có thể nghe thấy những thanh âm cuối cùng trước khi chết.

Ngay cả nó cũng đổ mồ hôi lạnh đầy tay, khi còn đang do dự có nên mở cánh cửa này ra không thì trong phòng đột nhiên “Ting” một tiếng, trên không gian hiện lên một dòng chữ thể cổ phát sáng nổi bật. Dòng đầu tiên khá nhiều chữ, tổng cộng có mười bảy chữ:

“Trò chơi vấn đáp trả lời ba trong mười hai câu. Khó! Rất khó! Vô cùng khó!”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chậm Rãi Tiên Đồ


Chương sau
Danh sách chương