Chí Tôn Tiên Đạo

Chương 2: Khi dễ


- Ha ha, mau nhìn, phế vật tới kìa!

Trên đỉnh Trường Sinh Sơn, mấy tiểu hài tử khoảng 10 tuổi đang luyện tập pháp thuật, đột nhiên một nam hài lớn tiếng kêu lên.

Chỉ thấy từ dưới chân núi một tiểu nam hài đang đi lên, nam hài này sắc mặt có chút tái nhợt, trong tay của hắn cầm chính là một cái dược lâu (gùi hái thuốc), bên trong để dược vật mà hắn đã hái.

Tiểu nam hài này đúng là Tiết Lăng Vân, hắn năm nay đã 10 tuổi, đến bây giờ hắn vẫn không thể tu chân, đệ tử đời thứ ba trong Trường Sinh Môn đều xem hắn là phế vật, bất quá Tiết Lăng Vân cũng không quá để ý, chỉ cần sư phụ đối tốt với hắn là được!

- Phế vật, nhìn đây!

Đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng kêu to, trên núi một nam hài cười lớn hướng Tiết Lăng Vân ném tới một quả dại.

Quả dại hướng Tiết Lăng Vân vọt tới, Tiết Lăng Vân nhanh chóng tránh qua, hắn thân thể tố chất quá kém, thoáng cái té lăn quay trên mặt đất.

- Ha ha ha ha...

Trên ngọn núi này cả nam lẫn nữ phát ra một trận cười nhạo, có một tiểu cô nương mặc đồ đỏ hướng về Tiết Lăng Vân ném đến một nắm bùn, sau đó bĩu môi xem thường.

Tiết Lăng Vân gian nan từ trên mặt đất bò lên, mới vừa rồi phần chân hắn bị trẹo một chút, đã bị đau! Trong ánh mắt Tiết Lăng Vân mang theo nồng đậm lửa giận, bất quá hắn căn bản không phải đối thủ những người này, bây giờ chỉ có thể nhanh chóng rời đi!

Lập tức Tiết Lăng Vân mang theo dược lâu cấp tốc rời đi, trên ngọn núi các thiếu niên cười ha ha, phảng phất giống đánh thắng một trận lớn vậy.

Đi ước chừng hai giờ lộ trình, phía trước xuất hiện một mảnh rừng trúc, tại chỗ sâu nhất trong rừng trúc có một gian phòng nhỏ, đó chính là nhà của Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao.

Tống Ngọc Dao thấy Tiết Lăng Vân trở về, đánh giá Tiết Lăng Vân một chút, cau mày nói:

- Lăng Vân, đám trẻ con kia vừa lại khi dễ ngươi ?

Tiết Lăng Vân lắc đầu, cười nói:

- Là ta bị ngã trên đường thôi!

Hắn cũng không dám đem chân tướng sự việc nói cho sư phụ của mình, mấy lần trước hắn từng nói với sư phụ, sư phụ hắn cũng từng hung hăng giáo huấn mấy tiểu hài tử kia, nhưng mà về sau Tiết Lăng Vân lại biết, bởi việc đó mà quan hệ của sư phụ cùng mấy vị sư bá, sư thúc trở lên gay gắt, từ đó về sau Tiết Lăng Vân cũng không hướng sư phụ tố cáo nữa, hắn không muốn sư phụ bởi vì mình mà cùng các sư bá, sư thúc quan hệ trở lên xấu đi.

Hết thảy đều bởi vì mình vô năng, Tiết Lăng Vân rất hận chính mình, hắn hy vọng biết bao mình cũng có thể tu chân, hy vọng mình có thể thoát khỏi danh hiệu “Phế vật” này, hắn càng hy vọng không muốn gây thêm phiền toái cho sư phụ nữa!

Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng thở dài một hơi, dung nhan nàng mang theo một tia lo lắng, đến bây giờ nàng vẫn không thể đem cửu âm tuyệt mạch của Tiết Lăng Vân chữa khỏi, hai năm này thân thể Tiết Lăng Vân càng ngày càng kém, trở thành tâm bệnh lớn nhất của Tống Ngọc Dao!

- Lăng Vân, đem quần áo cởi ra, sư phụ chữa thương cho ngươi!

Tống Ngọc Dao nhẹ giọng nói, mỗi tháng một lần nàng sẽ sơ thông kinh mạch cho Tiết Lăng Vân, mỗi một lần sơ thông kinh mạch đều phải tiêu hao chân nguyên cực lớn, bất quá Tống Ngọc Dao cũng không quan tâm, vì đồ nhi tiêu hao một chút chân nguyên thì tính là cái gì!

Tiết Lăng Vân ngoan ngoãn áo cởi ra, hắn khoanh chân ngồi dưới đất, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, bắt đầu trị liệu mỗi tháng một lần.

Tống Ngọc Dao cũng khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn, nàng nhìn phía sau lưng đồ nhi, thầm nghĩ đồ nhi mình của càng ngày càng lớn, hiện tại đã có điểm khí chất nam nhân. Lập tức nàng hít sâu một hơi, ngọc thủ nhẹ nhàng ấn trên lưng Tiết Lăng Vân, bắt đầu chuyển vận chân nguyên truyền sang Tiết Lăng Vân.

Đỉnh đầu Tiết Lăng Vân bốc lên từng đợt mây mù, thân thể của hắn truyền đến một trận sảng khoái, giống như ngâm trong nước ấm, nguyên lai thân thể đang lạnh lẽo lại lờ mờ có cảm giác ấm áp, hắn cũng không biết sau lưng hắn sắc mặt Tống Ngọc Dao đã tái nhợt, cố chịu đựng từng trận hàn khí lạnh đến thấu xương từ trên thân thể Tiết Lăng Vân truyền sang!

******

Trong nháy mắt 6 năm đi qua, Tiết Lăng Vân đã 16 tuổi, thân thể của hắn đã hoàn toàn trưởng thành, cùng với bọn trẻ chung quanh không có gì khác biệt. Hơn nữa mấy năm nay chịu khi dễ đủ đường, trên mặt của hắn cũng không mang theo vẻ ngây thơ như những đứa trẻ khác, mà mang theo khí chất thành thục chỉ người trưởng thành mới có.

Hôm nay Tiết Lăng Vân lại đi xuống dưới chân núi hái thuốc, lúc đi ngang qua một mảnh rừng đào, vừa mới tiến vào rừng đào, hắn phát hiện một thiếu nữ ngồi ở trên mặt đất, thiếu nữ này xoa chân phải của mình, thống khổ rên.

Tiết Lăng Vân nhận ra thiếu nữ này là đệ tử của sư thúc Lý Ngọc Chân - Lâm Phượng Vũ, hắn lập tức đi tới, hỏi:

- Lâm sư muội, ngươi làm sao vậy? Chân bị trặc khớp sao?

Thiếu nữ Lâm Phượng Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, thấy Tiết Lăng Vân, thanh âm nàng lạnh lùng nói:

- Nguyên lai là ngươi, tên phế vật này, ngươi có phải muốn chê cười ta, nhanh chóng cút đi cho ta!

- Ta...

Tiết Lăng Vân cứng họng, hắn không biết nên trả lời như thế nào, bất quá hắn vẫn đi tới, đè tiểu cước của Lâm Phượng Vũ, nhẹ nhàng dùng một chút lực, chỉ nghe vang nên một tiếng “Răng rắc” nhỏ, Tiết Lăng Vân giúp Lâm Phượng Vũ tiếp khớp xương, lúc này mới đứng lên rời đi.

- A!!!!

Lâm Phượng Vũ hét thảm một tiếng, tiến kêu thảm thiết qua đi nhưng lại cảm giác chân đã không đau nhức giống vừa rồi, nàng lập tức biết đây là do Tiết Lăng Vân làm, bất quá Lâm Phượng Vũ chẳng những không cảm kích mà còn có một cỗ oán khí trong lòng, nàng cả giận nói:

- Ngươi, cái phế vật này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Tiết Lăng Vân lắc đầu, chỉ bước nhanh đi về phía trước, Lâm Phượng Vũ ở phía sau ngơ ngác nhìn Tiết Lăng Vân.

******

Trở lại trúc phòng, Tống Ngọc Dao yêu thương nhìn đệ tử của mình, nói:

- Lăng Vân, ngươi không cần chiều nào cũng hái thuốc, thân thể của ngươi không tốt lắm, ở chỗ này nghỉ ngơi là được rồi!

Tiết Lăng Vân kiên định lắc đầu, nói:

- Sư phụ, ta không thể tu chân, nhưng ta cũng không nguyện ý làm một người phế vật! Hái thuốc là chuyện duy nhất ta có thể làm, nếu như không đi hái thuốc ta sẽ cảm giác cuộc sống của mình không hề có ý nghĩa!

Trong lòng Tống Ngọc Dao bi thương, đồ nhi của mình hiểu chuyện vậy, đáng tiếc hết lần này tới lần khác lại bị cửu âm tuyệt mạch! Lập tức Tống Ngọc Dao nói:

- Ngươi cầm quần áo cởi ra, hôm nay ta tiếp tục chữa thương cho ngươi!

Tiết Lăng Vân gật đầu, đem áo cởi ra, sống lưng rộng rãi lộ ở bên ngoài, hắn khoanh chân ngồi vào một cái bồ đoàn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thời khắc chữa thương hàng tháng là thời khắc hắn hưởng thụ nhất.

Tống Ngọc Dao nhìn phía sau lưng đồ nhi, nhẹ nhàng dùng hai tay xoa bóp. Đồ nhi hiện tại càng ngày càng lớn, mỗi lần nàng chữa thương đều cảm giác có chút xấu hổ, nhất là lúc da thịt hai người tiếp súc. Bất quá đây là đồ nhi yêu mến của mình, dù xấu hổ cũng phải chữa thương cho hắn.

Từng đạo nhiệt lưu tiến vào trong cơ thể Tiết Lăng Vân, trong kinh mạch Tiết Lăng Vân băng hàn chậm rãi rút đi, Tiết Lăng Vân dị thường thích ý...

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chí Tôn Tiên Đạo