Chí Tôn Tiên Đạo

Chương 67: Thần trượng biến hóa

Chương sau
Danh sách chương

Tòa sơn mạch này rất lớn, Tiết Lăng Vân càng bay đến gần thì càng tán thưởng, tòa sơn mạch này chắc phải có mấy trăm ngọn núi tổ hợp mà thành, núi non trùng trùng điệp điệp, rừng rậm xanh tươi, linh khí dồi dào, không biết nơi này là nơi nào nữa.

Tiết Lăng Vân bay một vòng dọc theo tòa sơn mạch này, phải mất mấy canh giờ mới có thể nhìn thấy hết tất cả, cuối cùng hắn dùng lại trên một ngọn núi có rất nhiều cây cối bao phủ.

Tiết Lăng Vân từ trên không trung đáp xuống giữa sườn núi, thả thần thức của mình ra, bắt đầu thăm do xung quanh ngọn núi này.

Lúc này trời cũng đã hơi hơi tối, bất quá Tiết Lăng Vân cũng không vội vàng, dù sao hắn cũng không còn nơi nào để đi nữa cả, ở lại nơi này một thời gian cũng tốt.

- Phía trước có một cái sơn động không tệ, hôm nay liền chọn cái sơn động đó để nghỉ ngơi đi!

Thần thức của Tiết Lăng Vân thăm do xung quanh ngọn núi một vòng, phát hiện cách nới hắn đang đứng khoảng vài dặm có một sơn động rất lớn, hắn lập tức quyết định tiến vào sơn động đó nghỉ ngơi một đêm.

Hắn bay lên không trung lần nữa, bất quá chỉ bay tà tà trên mặt đất mà thôi, một bên hướng phía sơn động bay đi, một bên thì nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.

- Phong cảnh nơi này so với Trường Sinh Sơn còn thanh tĩnh và đẹp hơn nhiều, chẳng qua linh khí ở đây không dồi dào bằng Trường Sinh Sơn, bất quá cũng được coi là nơi có thể tu chân.

Trong lòng của Tiết Lăng Vân ầm thầm nghĩ.

Thiên địa linh khí ở đây tuy kém hơn Trường Sinh Sơn một chút nhưng so với những sông, núi mà hắn đã gặp trên đường đến đây thì dồi dào hơn nhiều.

Không lâu sau, Tiết Lăng Vân đã đến trước của sơn động đó, Tiết Lăng Vân lấy Hàn Ngọc Kiếm từ trong Trữ Vật Thủ Trạc ra rồi từ từ bước vào trong sơn động đó.

Lúc nảy, thần thức của hắn chỉ cảm giác được nơi đây có một sơn động rất lớn, nhưng khi nhìn thấy phong cảnh trong động thì Tiết Lăng Vân không nhịn được phát ra một tiếng tán thưởng.

Ở trong sơn động, khắp nơi đều có ánh lập lòe thủy quang*, tại trung ương của sơn động có một ao nước rất lớn, nước ở trong ao cực kỳ sạch sẽ và tinh khiết, tuy rằng bầu trời đã tối nhưng trong sơn động vẫn có ánh sáng lập lòe.

(*Thủy quang: ai đi động phong nha rồi thì hiểu ngay, đó là ánh mặt trời chiếu vào nước sau đó phản chiếu lên trên tường tạo thành những dãy ánh sáng mờ mờ lập lòe hình gợn sóng)

Ở phía trên đỉnh của sơn động mọc đầy những cây măng đá, măng tiêm cũng mang theo những giọt thủy châu óng ánh lập lòe chiếu rọi xung quanh sơn động tạo thành một bức tranh vô cùng mỹ lệ.

Tại chỗ sâu nhất trong sơn động thậm chí có một bệ đá không lớn cũng không nhỏ, bệ đá đó nằm ngay bên cạnh cái ao nước kia, rất thích hợp để Tiết Lăng Vân ngồi xuống tu luyện.

Tiết Lăng Vân tán thưởng một tiếng, nói:

- Thật là một nơi tốt! Bây giờ A Dao cùng Chân nhi đều đang ở bên trong Trường Sinh Sơn, không biết lúc nào mới có thể trốn ra khỏi Trường Sinh Sơn, đã vậy thì ta sẽ ở nơi này tu luyện một đoạn thời gian!

Tiết Lăng Vân lập tức bố trí mấy trận pháp bên ngoài cửa động, hắn nhẹ nhàng nhảy lên cái bệ đá kia, sau đó xử lý một chút bụi bặm trên đó rồi khoanh chân ngồi xuống.

Hắn yên lặng nhìn ngắm cảnh đẹp trước mắt, lại nhớ tới Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân, mặc dù chỉ mới xa nhau không bao lâu nhưng hắn thật sự rất nhớ hai người các nàng.

Sau đó hắn lại bắt đầu nhớ tới Lăng Nhược Vũ của Âm Dương Tông, không biết Lăng Nhược Vũ bây giờ thế nào rồi, tu vi của nàng đã đạt đến Đại Thành kỳ rồi chứ.

Lăng Nhược Vũ nói rất nhanh sẽ chạy đến thăm mình, nhưng hai năm qua nàng một mực không có xuất hiện, cho dù bây giờ nàng có đến Trường Sinh Môn đi nữa cũng không thể gặp được mình.

- Ài...!

Hắn thở thật dài một tiếng, rồi nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, bắt đầu dụng tâm tu luyện.

Tu chân không năm tháng, Tiết Lăng Vân cứ như vậy ở trong sơn động tu luyện, mỗi ngày hắn đều chăm chỉ tu luyện Trường Sinh Kinh, mặt khác hắn cũng cẩn thận nghiên cứu Đại Đạo được ghi lại trong "Thiên Thư", chỉ chớp mắt một cái đã trôi qua nửa năm.

Hôm nay, thần thức của Tiết Lăng Vân tiến vào bên trong Hắc Huyền Đỉnh, trải qua nửa năm khổ tu, bây giờ năng lực khống chế Hắc Huyền Đỉnh của hắn đã đề cao rất nhiều, thần thức của hắn nhanh chóng bay về phía trước, qua rất lâu mới nhìn thấy tòa cung điện to lớn kia, Tiết Lăng Vân tiến vào bên trong cung điện.

Vốn khắp nơi bên trong tòa cung điện này đều bị ma khí bao phủ, sau khi Khô Cốt Thần Trượng tiến vào tòa cung điện này thì hầu như toàn bộ ma khí đều bị Khô Cốt Thần Trượng hấp thu, nên bây giờ quang cảnh trong tòa cung điện này cũng yên tĩnh giống như lúc Tiết Lăng Vân mới nhìn thấy lần đầu vậy.

Tiết Lăng Vân bay đến chổ sâu nhất ở trung tâm cung điện, Tử Vong Thụ cùng Khô Cốt Thần Trượng được đặt ở nơi đó.

- Ồ!

Sau khi thấy được hình ảnh ở nơi đó, Tiết Lăng Vân âm thầm kinh hãi, hắn không dám tin nhìn Tử Vong Thụ cùng Khô Cốt Thần Trượng ở trước mắt mình.

Vốn dĩ Tử Vong Thụ cao tới ba mét nhưng bây giờ nó chỉ còn có một thước mà thôi. Càng khiến người khác giật mình chính là biến hóa của Khô Cốt Thần Trượng, nó vốn chỉ là một cây trượng bằng xương trắng bây giờ đã hoàn toàn biến thành một bộ khung xương màu đen.

Bên ngoài của bộ khung xương màu đen này rất láng bóng, cả bộ khung xương này giống như ngọc màu đen vậy, Tuy đây chỉ là thần thức của Tiết Lăng Vân tiến vào Hắc Huyền Đỉnh mà thôi nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được ma khí ngập trời ẩn chứa bên trong bộ khung xương này.

Tử Vong Thụ vẫn đang tiếp tục hấp thu thiên địa linh khí xung quanh rồi chuyển biến thành ma khí, mà những ma khí này vừa mới sinh ra liền bị bộ khung xương đó hấp thu hết, ma khí do Tử Vong Thụ sinh ra vậy mà không đủ để cho bộ khung xương này hấp thu.

- Khô Cốt Thần Trượng vậy mà đã biến thành một bộ khung xương!

Tiết Lăng Vân giật mình nhìn chằm chằm "Khô Cốt Thần Trượng", bây giờ bộ khung xương này vẫn chưa hoàn chỉnh, từ bên ngoài nhìn nó giống như một bộ xương người nhưng lại không có đầu lâu.

- Tại sao lại như vậy? Khô Cốt Thần Trượng đến cùng là vật gì? Đoạn xương trắng trước kia là xương của ai?

Tiết Lăng Vân kinh ngạc suy nghĩ, đột nhiên hắn chợt nhớ tới những chuyện trải qua tại Vạn Quỷ Tông, Âm Liễu của Vạn Quỷ Tông từng nói Khô Cốt Thần Trượng được phát hiện cùng lúc với Thập Đại Âm Thần, chẳng lẽ bộ xương này có quan hệ gì đó với Thập Đại Âm Thần.

Tiết Lăng Vân suy nghĩ cả buổi, nhưng vẫn không nghĩ ra được điều gì hữu dụng cả, hắn lại quay đầu nhìn Tử Vong Thụ đã nhỏ hơn rất nhiều so với trước, Tiết Lăng Vân sợ hãi nói:

- Chắc chắc bộ khung xương này cũng hấp thu luôn cả Tử Vong Thụ!

Sắc mặt của Tiết Lăng Vân liên tục biến hóa, bên trong Hắc Huyền Đỉnh phát sinh một chuyện như vậy quả thực rất khó mà tưởng tượng ra được, Khô Cốt Thần Trượng sau này sẽ biến thành một xương người, mà Tử Vong Thụ rất nhanh sẽ bị Khô Cốt Thần Trượng hấp thu hoàn toàn.

- Được rồi, cho dù ta lưu lại Tử Vong Thụ cũng chả có cộng dụng gì cả, ngược lại, ta rất muốn nhìn thấy hình dạng sau cùng của bộ xương này sẽ như thế nào!

Qua một lúc lâu, Tiết Lăng Vân rốt cục cũng đưa ra quyết định của mình.

Hắn quyết định sẽ để mặc cho Khô Cốt Thần Trượng tiếp tục phát triển, Tiết Lăng Vân rất tin tưởng, bất kể thế nào thì sự phát triển của Khô Cốt Thần Trượng rất khó có thể làm tổn thương đến chính mình, bởi vì nó nằm bên trong Hắc Huyền Đỉnh, mà uy lực của Hắc Huyền Đỉnh lại mạnh mẽ dị thường.

Ngay cả bản mạng phi kiếm của Ngô Minh đều không phải đối thủ của Hắc Huyền Đỉnh, càng đừng nói nó chỉ là một bộ xương.

Thần thức của Tiết Lăng Vân từ từ lui ra khỏi Hắc Huyền Đỉnh, hắn lại bắt đầu tĩnh tu, thời gian cứ thế trôi qua.

Hôm nay, Tiết Lăng Vân đang yên lặng tu luyện thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài sơn động truyền đến, sau đó có một giọng nào của người nào đó truyền vào, hắn nói:

- Đại sư huynh, nơi này có một sơn động, chúng ta vào xem một chút đi!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chí Tôn Tiên Đạo


Chương sau
Danh sách chương