Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 30: Đuổi tận không tha


Dịch: argetlam7420

Lo sợ cương thi núp ở dưới bóng cây, Cơ Cừu không vội xuống ngay, mà đưa mắt nhìn quanh một lượt, chắc chắn cương thi quả thật không ở gần đó mới yên trí trèo xuống.

Cây cổ thụ khá cao, hắn lại bị thương không thể nhảy xuống được, phải lấy hai tay ôm thân cây từ từ trượt xuống, vết đao sau lưng vốn chưa hoàn toàn khép lại, chẳng mấy chốc vết thương lại một lần nữa rách ra, sau lưng ươn ướt, không cần nói cũng biết là lại chảy máu.

Trên người hắn tuy là còn có kha khá Kim Sang Dược (thuốc bôi vết thương), nhưng bị thương ở chỗ khác còn dễ nói, đằng này lại bị thương ở sau lưng nên rất khó đắp thuốc băng bó, cũng may vết thương chảy máu không nhiều, Cơ Cừu cũng không quá để ý, xuống khỏi cây xong, chắc chắn cương thi không ở quanh đó hắn liền đi vệ sinh.

Đàn ông không thích đi tiểu ở chỗ đất trống, mà phải thích tìm một mục tiêu đi vào, đi tiểu vào một gốc cây xong, Cơ Cừu buộc lại áo quần, cẩn thận bước đi.

Tối hôm qua căn nhà trọ bị cháy rụi, trong nhà trọ đó đã không còn người sống, chứng tỏ ngọn lửa tối qua nhất định là do kẻ nào đó gây nên. Hắn đã lâu chưa được gặp ai, vốn định đi lên phía bắc tìm người đó nhưng suy nghĩ một chút lại bỏ qua, kẻ phóng hỏa hẳn là đã đi xa rồi, mà cho dù y vẫn còn ở lại đó thì có trời mới biết y là người tốt hay người xấu, hắn cứng đầu đuổi theo chưa chắc đã được giúp đỡ mà không khéo lại còn phải nộp mạng, ô kê, đi về phía nam thôi.

Có câu nói bệnh tới nhanh như núi lở, bệnh đi chậm như kéo tơ, vết thương cũng là như vậy, trong thời gian ngắn rất khó có thể khép lại, tinh thần con người cũng là như thế, khoan hãy nói hiện tại không có gì ăn, cho dù có cho hắn ăn no căng thì cũng khó mà lấy lại tinh thần sau những chuyện đã trải qua.

Lại thêm với đêm qua bị doạ sợ chết khiếp mất ngủ cả đêm, lần này lên đường tinh thần Cơ Cừu càng tỏ ra uể oải, đầu óc u u mê mê không tỉnh táo.

Buổi sáng, mặt trời lên cao xua tan sương đêm lạnh lẽo, mặt trời chiếu lên người, Cơ Cừu thấy ấm áp, tinh thần khá hơn một chút, dọc đường tìm kiếm cành cây khô, đến giờ Thìn hắn ngồi ở bên đường nổi lửa, nướng chỗ xương đùi mang theo ăn tuỷ lót dạ.

Lại đi thêm năm sáu dặm nữa thì Cơ Cừu nghe được trong rừng có tiếng suối chảy, theo thanh âm mò đến, quả nhiên là một con suối, sau khi uống nước rửa mặt hắn liền rót đầy túi nước rồi tìm một nơi cao nhìn xuống hạ lưu.

Cách chỗ hắn một trăm trượng dưới hạ lưu nước suối hội tụ thành một đầm nước, trong đầm nước có sóng vỗ, rất có thể là có tôm cua cá lội.

Nhưng do dự một chút, Cơ Cừu lại quay đầu trở về, hắn quyết định không đi đến đầm nước, có câu “Một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng”, lần trước cứu Kỷ Linh Nhi bị mãng xà đuổi theo suýt chết, lúc này hắn đối với các thể loại ao hồ đầm nước đều mang một nỗi sợ hãi khó tả.

Lúc này đang là mùa hè, hoa quả có thể ăn được không nhiều, nhưng cây hạnh nhận trên núi trưởng thành sớm, lúc này đã chín, có thể ăn được, dọc đường đi Cơ Cừu trông thấy mấy cây hạnh liền trèo lên cây hái mấy quả.

Từ trên cây cao nhìn xuống, Cơ Cừu chợt phát hiện ở sườn núi cách đó không xa thứ gì đó màu vàng, nhìn kỹ một lúc thì nhận ra đó là một tờ giấy bằng vải gai.

Thấy vậy Cơ Cừu liền men theo hướng đó chạy đến kiểm tra, xác thực không nhìn nhầm, đúng là giấy gai, giấy gai thời bấy giờ thường dùng để làm giấy vệ sinh, ở gần đó xác thực cũng phát hiện dấu vết phân với nước tiểu.

Lúc này không phải ai cũng có thể dùng giấy vệ sinh, loại giấy này cắt rất ngay ngắn, trên có hoa văn, hẳn là từ Vân Dương thành, nói cách khác cách đây không lâu đám người Cơ Hạo Nhiên rất có thể đã tạt qua nơi này.

Phát hiện manh mối, từ đó có thể kết luận đám người Cơ Hạo Nhiên không có xảy ra bất trắc gì, Cơ Cừu muốn đến Trấn Hồn Minh cốt là để xác nhận đám người Cơ Hạo Nhiên có được an toàn hay không, giờ đã biết họ vẫn an toàn, vậy thì hắn cũng nên quay trở về thành thôi.

Trù trừ hồi lâu, rốt cuộc Cơ Cừu vẫn quyết định tiếp tục đi về phía nam đến Trấn Hồn Minh, cứ như vậy trở về thành khiến hắn cảm giác không yên tâm, cũng không phải vì hắn lo lắng sẽ bị Cơ Đông Dương tra hỏi, mà là bởi hắn không yên tâm về Cơ Hạo Nhiên, ngoại trừ việc thích ba hoa khoác lác, ra vẻ ta đây thì Cơ Hạo Nhiên vẫn là người tốt, ít nhất gã đối với Cơ Cừu rất tốt.

Người xưa có câu, “Phúc vô song chí, hoạ vô đơn chí” (* ý nói phúc đến thì ít mà hoạ đến thì nhiều), tai hoạ xảy ra lại dẫn đến tai hoạ tiếp theo, Cơ Cừu lần này đúng là như vậy, hắn không có lương thực có thể ăn, chỉ có thể ăn xương tủy lót dạ, xương tủy đã nhiều dầu mỡ rồi, lại còn ăn thêm quả hạnh nữa, chẳng mấy chốc hắn đã bị tiêu chảy.

Làm sao chuyến này ra ngoài chuyện xui xẻo gì cũng gặp hết vậy? Cơ Cừu nghĩ mà khóc không ra nước mắt, cơ thể vốn đã yếu, lại thêm tiêu chảy nên càng hư nhược. Hiện tại ngoài tuỷ với quả hạnh ra hắn chẳng còn gì có thể ăn, không ăn thì đói, mà ăn thì tiêu chảy.

Sau giờ Ngọ đến giờ Mùi, phía bắc bỗng truyền tới tiếng vó ngựa.

Nghe được tiếng vó ngựa, Cơ Cừu vội vàng tránh sang bên đường, ném con dao vào bụi cỏ.

Không lâu sau, phía xa chạy tới vài con tuấn mã, trên ngựa là mấy gã đàn ông mặc quần áo võ sĩ, tổng cộng có bốn người, tất cả đều đeo đao kiếm.

Cơ Cừu đứng ở bên đường nhìn bốn người từ phía bắc cưỡi ngựa tới, ba người đầu tiên phi vút qua mặt hắn không thèm nhìn lại, người cuối cùng thấy hắn đứng ở bên đường, người gầy như que củi, quần áo lam lũ, liền ghìm ngựa dừng lại, lấy trong túi quần áo ra một cái túi giấy ném tới, "Ta có nửa con gà rang, cho ngươi ăn đấy."

Cơ Cừu đưa tay tiếp lấy, liên tục cảm ơn.

Thấy hắn lễ phép, người nọ lại móc trong túi ra hai tấm bánh ném cho hắn, Cơ Cừu chỉ kịp đón lấy một cái, cái kia rơi xuống đất.

"Lão Thất, sơn chủ cho triệu chúng ta trở về gấp nhất định là có chuyện quan trọng, đừng để ý tới tiêu tử kia nữa, đi nhanh lên." Có người kêu lên.

Lúc Cơ Cừu đang cúi đầu nhặt cái bành, người nọ đã thúc ngựa rời đi.

Cơ Cừu cạn kiệt lương thực mấy ngày, hôm nay may mắn được cho đồ ăn, tinh thần vô cùng kích động, nghẹn ngào nhai ngấu nghiến, khó khăn lắm mới nuốt được, trong lòng hắn không khỏi cảm khái, tuy bây giờ là thời loạn lạc nhưng vẫn còn có người tốt.

Hắn cũng không dám ăn nhiều, chỉ ăn nửa cái bánh, còn chỗ bánh còn lại với nửa gà rang để dành đến buổi tối ăn tiếp.

Đi được hơn mười dặm nữa thì mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.

Cơ Cừu ngồi ven đường nổi lửa, đem con gà rang nướng lại cho nóng, lúc đang chuẩn bị ăn ngấu nghiến thì hắn đột nhiên phát hiện cách đó không xa truyền tới tiếng động lạ, cái âm thanh này tối hôm qua hắn đã từng nghe thấy, không thể lẫn vào đâu được, đây là tiếng cương thi đang nhảy.

Đứng dậy trông xa, quả không ngoài dự đoán, chính là con cương thi đêm qua, lại nhìn kỹ hơn nữa, không đúng, thế nào lại thành hai con rồi.

Tới thì tới đi, sao lại còn dẫn thêm đồng bọn nữa vậy chứ...

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]