Chiến Thất Quốc

Chương 39: Thái phó ngốc


Hàm Đan.

Quần thần châu đầu xầm xì bàn tán, Lý Mục trấn thủ tam quận Thượng Đảng, lúc này ngay cả chào hỏi cũng chẳng buồn mà cứ thế đột ngột trở về Hàm Đan, khiến triều đình suy đoán không thôi, hơn nữa thừa tướng Quách Khai còn nói rõ rằng không được thả người này vào thành, lo sợ có biến.

Nhưng thủ quân Hàm Đan nào dám ngăn cản Lý Mục? Lại nghe rằng Thượng tướng quân chỉ dẫn theo vài thân binh, quần thần thương lượng sau một lúc lâu mới nơm nớp truyền kiến.

Lý Mục sải bước tiến vào Triệu cung, khom người nói: “Thần tiến cử một người cho đại vương”

Quách Khai còn chưa lên tiếng, trên triều đình, giọng nữ tử sau bức rèm châu chậm rãi cất lên: “Lý khanh không ngại đường xa ngàn dặm vội vã về nước, là vì chuyện này sao?”

Lý Mục đáp: “Phải, hiện giờ Trữ quân còn bé, không phân biệt được chính sự, tuy có thái hậu buông rèm chấp chính, nhưng chung quy cũng không phải kế sách lâu dài, ở Thượng Đảng Mục tìm được một người, thuyết phục mấy lần, mới khuyên được y chịu tới Hàm Đan, dốc sức vì Đại Triệu ta”

Bỗng Quách Khai nói: “Như vậy đúng lúc lắm, cũng ngạc nhiên thật, đề nghị mới nãy của thần, không biết thái hậu thấy sao?”

Nữ tử kia chính là thái hậu Triệu quốc, tên Hàn Tinh, lúc này trầm tư không đáp, Lý Mục ngạc nhiên hỏi: “Mới nãy tướng quốc đang thương nghị chuyện gì?”

Quách Khai cười đáp: “Hôm nay thượng triều, lão hủ cũng tiến cử một người cho Trữ quân và thái hậu. Kỳ tài đều có thể kham chức thái phó thái tử, hơn nữa võ đức: kỵ xạ võ kỹ không thứ nào là không thành thục, đã đạt tới cảnh giới tối cao của tạo hóa. Trùng hợp Thượng tướng quân cũng mang người nọ tới, không ngại mời vào điện để thái hậu nhìn chứ?”

Lý Mục cau mày, không biết ứng đối, hồi lâu sau nói: “Vị tiên sinh đó trước mắt đang định cư ở trong thành Hàm Đan, nếu Trữ quân có lòng bái sư, thì phải đích thân tới gặp, mời y về cung”

Triều thần xôn xao, Quách Khai cười lạnh nói: “Kẻ nào lớn lối như vậy, chẳng lẽ là thần tiên chân nhân hay sao?”

Lý Mục mỉm cười nói: “Chính là tiên nhân, thái phó của Trữ quân Tần quốc, Chung Hạo Nhiên”

Bách quan im phăng phắc.

Thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc, khách khanh bôn tẩu các nước, dốc sức cho quân chủ nhiều trận doanh khác nhau vốn là chuyện bình thường, từ sau khi Tín Lăng quân công Hàm Dương thảm bại, danh tiếng Chung Hạo Nhiên đã được truyền bá xôn xao. Cho dù không vì dạy học thái tử, chỉ bằng vào sức chiến đầu cường hãn của y, nếu có thể ở Tần quốc đứng trước trận đối đầu với đại quân xâm lược, cũng đã đủ tăng thêm không ít uy hiếp, Lý Mục tiến cử Hạo Nhiên khiến thái hậu và chư thần không khỏi nghiêm túc suy nghĩ.

Quách Khai cười một tiếng, nói: “Vị tiên sinh lão thần tiến cử cũng không phải phàm nhân”

“Vương nhi nghĩ sao?” Hàn Tinh ở sau rèm châu thấp giọng hỏi.

Triệu vương gần bảy tuổi ngồi trên ngôi, con ngươi đảo mấy vòng, không biết phải đối đáp thế nào, Lý Mục thấy thế thở dài trong lòng, nói: “Trữ quân còn nhỏ, vẫn nên để thái hậu quyết định đi”

Chợt Triệu vương nói: “Lúc mất, phụ vương có bảo mọi việc phải nghe theo lời Mục thúc”

Thái hậu do dự chốc lát, sau đó nói: “Nếu đã như vậy, Vương nhi cứ theo Thượng tướng quân…”

Quách Khai nói: “Chậm đã, lão thần cũng có một phương pháp”

Lý Mục không vui nhìn sang Quách Khai, chỉ nghe Quách Khai thản nhiên nói: “Vị tiên sinh mà lão thần tiến cử hôm nay hiện vẫn chờ ở ngoài cửa cung, không bằng như vầy, lão thần, thái hậu và thượng tướng quân cùng Trữ quân đi một chuyến, mời hai vị khách khanh đối mặt tranh luận một phen xem…Sau đó để thái hậu và Trữ quân toàn quyền quyết định”

Lý Mục mỉa mai: “Nếu thực sự đúng như lời Quách tướng nói, vậy cũng chẳng có gì không thể, chỉ sợ đều là hạng lừa đời lấy tiếng”

Quách Khai mỉm cười nói: “Đại Triệu ta lấy võ định thiên hạ, người lão thần tiến cử, đương nhiên võ kỹ tinh anh, lấy một chọi trăm”

Hạo Nhiên kéo ngoại bào xuống, thuận tay búng rớt mạng nhện trên mái hiên ra.

Từ Phúc bị Hạo Nhiên chuyển hướng đẩy vào giữa phòng.

“Để hắn đứng đó một hồi đi” Hạo Nhiên cười nói: “Đợi lát nữa bụi bặm bị hắn hút bớt một mớ rồi hẳn ở”

Bạch Khởi: “Ngươi cũng quen thuộc chỗ này nhỉ”

Hạo Nhiên mỉm cười: “Ta và Tử Tân từng ở Triệu quốc một khoảng thời gian, đây vốn là nhà của bọn người Dị Nhân Doanh Chính – Chất tử quán Tần quốc”

Hạo Nhiên nói xong chỉ về phía tiểu viện hướng đông, nói tiếp: “Khi đó hai ta ngụ trong tiểu viện, Doanh Chính với Cơ Đan thường xuyên chạy tới nghe lén…Ừm”

Thời gian thấm thoát thoi đưa, giờ về lại Chất tử quán, Dị Nhân và Lã Bất Vi đã chết, còn hồn Chu Cơ không biết đã trôi giạt về phương nào.

Thái tử Đan và Doanh Chính mỗi người một phương, ngay cả mình và Tử Tân cũng…

Hạo Nhiên như loáng thoáng có thể nhìn thấy một Cơ Đan đầu chảy đầy máu đứng đó, mà mình thì đang cẩn thận thoa thuốc cho nó.

Hạo Nhiên thở dài: “Ta đối với Doanh Chính thật không công bằng, ngay từ ban đầu khi nó bái sư Tử Tân…ta đã không thích đứa đồ đệ này”

Xe ngựa ngừng.

“Ngươi cũng biết à?” Giọng nam nhân từ ngoài viện truyền vào, Bạch Khởi đột nhiên nheo mắt.

Hạo Nhiên ngồi dưới mái hiên, lười biếng dùng một cây chổi đập đập xuống đất, nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

Tử Tân vén rèm xe nhảy xuống, ngay sau đó là nữ nhân và Triệu vương, tiếp nữa là Lý Mục cẩn thận xuống xe.

“Vị này là tướng quốc Quách Khai” Lý Mục giới thiệu cho Hạo Nhiên biết.

Hạo Nhiên chẳng chút biểu cảm gật gật đầu, hơi hất cằm về phía Triệu vương mới có bảy tuổi, hỏi: “Trữ quân?”

Lý Mục nói rõ mục đích tới, khi đó ánh mắt mọi người trong viện đều tập trung lên người cặp Tử Tân và Hạo Nhiên.

Hồi lâu sau, Hàn Tinh phá vỡ sự trầm mặc, mở miệng nói: “Chung tiên sinh từng là thái phó Tần quốc ư?”

Hạo Nhiên cười nói: “Ta là một tên sư phụ thất bại, không thể dạy dỗ Doanh Chính đàng hoàng”

Tử Tân mỉm cười: “Ngươi có thể dạy nó cái gì?”

Không đợi Hạo Nhiên hồi đáp, Tử Tân đã giễu cợt: “Ta có thể dạy nó thi, thư, âm luật, kỵ xạ, võ kỹ, đạo trị thế…’

Hạo Nhiên mỉa mai: “Bản thân ngươi là một tên hôn quân mà còn muốn dạy ra một đồ đệ hiền vương?”

Tử Tân cười cho qua, không tranh luận thêm nữa.

Hàn Tinh vuốt cằm: “Vậy Chung tiên sinh có tuyệt học gì?”

Chúng nhân đều biết hai vị thái phó được tiến cử đang bắt đầu giao phong chính diện nhau, bèn nín thở lắng nghe.

Hạo Nhiên thờ ơ nói: “Chả có tuyệt học gì cả, ta bất quá chỉ quen hơi nhiều thần tiên chút, mạng lưới quan hệ hơi rộng rãi chút mà thôi, cửu thiên cửu địa, chư thiên thần tiên đều nể mặt mũi ta”

“Vương nhi nhà ngươi theo ta, chỉ có thể học được chút kỹ năng khôn ngoan giữ mình, còn Tử Tân dạy xong, học được nhiêu thành, dùng được nhiêu thành đều phải nhìn vào tạo hóa mỗi người, trước mặt dạy ngươi kiếm thuật, ngươi quay đi bị người ta băm nát, hắn cũng chẳng thèm quản”

“Chung Hạo Nhiên ta không đến đường cùng không quay đầu, chỉ cần đồ nhi không càn quấy, thì có chuyện đại sự sinh tử gì, sư phụ có thể bảo vệ được đều sẽ bảo vệ…Sư phụ của ta chính là một người bao che khuyết điểm, ngay cả ta cũng…”

Hạo Nhiên đứng dậy cười nói: “Các ngươi tự xem xét mà làm, muốn nhất thống thiên hạ, tìm Tử Tân nói không chừng còn hữu dụng, chứ tìm ta thì không thể đâu, chỉ kéo dài hơi tàn vài năm nữa thôi”

Trữ quân Triệu quốc gần bảy tuổi quan sát Hạo Nhiên chốc lát, Hàn Tinh dịu dàng nói: “Vương nhi, con nghĩ kỹ chưa?”

Triệu vương gật gật đầu, rồi lại không tin tưởng mà nhìn Tử Tân một cái.

“Người này dữ quá…” _____Chỉ Tử Tân.

“Người này không thể dựa vào” _____Chỉ Hạo Nhiên.

“Ta muốn bái vị này làm sư phụ…” Hài đồng nũng nịu nói, kế tiếp chỉ sang một người khác.

Chúng nhân trông theo hướng Triệu vương nhỏ tuổi chỉ, nhìn thấy Từ Phúc há hốc miệng nhìn về phía cậu bạn nhỏ nở nụ cười hòa ái.

Vào xuân, Doanh Chính bổ nhiệm Dương Đoan Hòa làm đại tướng quân, vòng qua tam quận Thượng Đảng xua quân tấn công Hàn.

Trong một đêm Lục quốc phương đông bắt đầu khẩn trương lên, từ sau trận chiến Hàm Đan, đây là lần đầu Tần quốc chủ động xuất binh sau sáu năm nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lưỡng đảng Lã Lao đã bình, sau biến động tại Ung Đô, Chu Cơ đã tuyên bố với bên ngoài rằng không can dự vào triều chính nữa, Tần vương trực tiếp nắm đại quyền, quốc phú binh cường, con đường thống nhất thiên hạ không còn trở ngại nào nữa.

Mà đứng mũi chịu sào, chính là đất nước yếu kém nhất trong Lục quốc – Hàn.

Cường nỏ thiên hạ đều xuất xứ từ Hàn, nhưng trong một năm này, Hàn quốc đã liên tục phát sinh nội loạn không lớn không nhỏ.

Sau chiến dịch ở Thủ Dương sơn, Mặc gia đại thương nguyên khí, Cự tử Thủy Kính rút lui ra ngoại thành Tân Trịnh, Hàn Phi chớp lấy thời cơ phát động trận chiến đoạt quyền.

Mệnh lệnh của Pháp gia rải khắp thiên địa, từ Tân Trịnh cho đến toàn quốc, phải hủy cơ quan hắc hỏa Mặc gia, loại trừ hiệp khách, còn phán rằng ‘Hiệp khách suốt ngày hệt như con mọt, không ngừng sinh sôi, không có chí tiến thủ, chỉ biết dùng võ loạn pháp”

Tất cả hiệp khách đều phải báo danh giữa triều, cởi giáp giải ngũ, nếu có kẻ nào gây thị phi, trảm.

Bên cạnh đó còn đem thuật cơ quan chia thành “Thiên thuật” và “Địa thuật”, sức mạnh của bốn mùa tự nhiên gọi là “Thiên”, có thể giữ lại, lấy hắc hỏa làm nguồn; còn những thứ không nguồn mà tự cử động thì gọi là “Địa”, bị liệt vào hàng tà thuật, cần phải tiêu hủy toàn bộ.

Trong vòng mấy ngày, vô số điểm hắc hỏa từ toàn biên giới Hàn bay qua, lao về phía căn cứ địa của Mặc gia ngoài thành Tân Trịnh.

Hàn Phi phái trọng binh bao vây tầng tầng ngoài Mặc địa, các hiệp khách nhốn nháo trốn tới hai nước Yên, Ngụy, Thủy Kính cả ngày bế môn không lộ diện.

Đang lúc Hàn Phi sắp sửa phát động trận huyết chiến cuối cùng thì quân Tần tới.

Dương Đoan Hòa lặn lội đi qua hai quận Tam Xuyên và Nam Dương, lấy khí thế sấm sét công phá biên cảnh Hàn quốc.

“Quy khứ lai hề, điền viên tương vu…” Hạo Nhiên ôm Triệu Thiên, Triệu Thiên cầm một cây bút trong tay hí hoáy viết gì đó lên tấm vải trắng. [*Về đi thôi, ruộng vườn sắp hoang vu]

Tử Tân ngồi bên kia thư án, lười biếng nói: “Hồ bất quy?” [*Cớ sao không về?]

Triệu Thiên bật cười ha ha, vẽ vẽ viết viết xấu như gà bới, Hạo Nhiên lại nói: “Ký tự dĩ tâm vi hình dịch, hề trù trướng nhi độc bi?” [*Đã tự đem lòng cho hình sai khiến, sao còn một mình buồn bã, đau thương?]

Tử Tân tiếp lời: “Ngộ dĩ vãng chi bất gián, tri lai giả chi khả truy” [*Hiểu dĩ vãng không sửa chữa được, nhưng biết chăng tương lai có thể đổi thay?]

Hạo Nhiên cười nói: “Thực mê đồ nhi vị viễn, giác kim thị nhi tạc phi… Triệu Thiên, ngươi viết loạn như vậy, là xem thường sư phụ không biết chữ phải không?” [*Vì chưa đi sâu vào con đường lầm lạc, thấy rõ ngày hôm nay ta đúng mà ngày hôm qua là sai]

Triệu Thiên cười lấy bút muốn vạch lên mặt Hạo Nhiên, Tử Tân vội đưa tay túm lấy, mắng: “Càn quấy”

Triệu Thiên mếu máo, nước mắt lăn qua lăn lại trong hốc mắt.

“Này buông tay! Cái tên to xác này, đừng ức hiếp con nít!”

Hạo Nhiên vội không ngừng dỗ dành Triệu Thiên.

“Đại vương đừng khóc, đừng khóc” Hạo Nhiên thuận miệng nói, thấy Tử Tân cũng bĩu môi, bèn chế giễu: “Không phải nói ngươi”

Hạo Nhiên lại không vui nói: “Nếu ngày nào đó hai chúng ta có con, phỏng chừng ngươi nửa điểm cũng không kiên nhẫn mà dạy dỗ nó”

Tử Tân khoan thai đáp: “Hai đứa nhi tử của Cô năm đó…Mà thôi, cũng đâu có dạy dỗ tốt”

Hạo Nhiên: “Tự cho là đúng”

Tử Tân nghiêm mặt nói: “Chung ti mặc, hiện nay Cô và ngươi là địch chứ không phải bạn, đừng có mà thân mật làm quen”

Hạo Nhiên bật cười, Triệu Thiên bực bội, học bài Quy khứ lai từ kia chưa được chốc lát đã nổi tính hiếu động muốn bỏ đi, Hạo Nhiên đành phải buông tay, mặc đứa bé này rời khỏi, rồi nương theo ánh đèn dầu ngắm nhìn diện dung Tử Tân.

Mấy tháng không gặp, chẳng biết vì sao, diện mạo của Tử Tân càng khiến Hạo Nhiên động lòng hơn, ánh đèn chiếu lên hàng mày kiếm anh khí của Tử Tân, hai tròng mắt đen láy như mực nhuốm một tầng sáng nhàn nhạt.

Trong đồng tử Tử Tân linh khí nhảy nhót, so với trước đây, cư nhiên có nhiều thêm một phần khí phách đế vương khiến người ta khỏi vô ý thức thần phục.

Hạo Nhiên nói: “Binh chủ cho ngươi ăn tiên dược gì à?”

Tử Tân chỉ cười không đáp, cúi thấp đầu xuống nhìn bức chữ gà bới của Triệu Thiên, sau đó nói: “Nghĩ sao?”

Hạo Nhiên thở dài, cảm thấy tự ti, nhưng không dời mắt được, gần như mê luyến mà nhìn Tử Tân, Tử Tân hờ hững nói: “Đừng nhìn nữa”

Hạo Nhiên: “Nhìn nhiều thêm chút, tránh cho lúc tìm Thần Nông đỉnh phải cùng ngươi liều sống liều chết, đến khi đó ngươi đi mất, lại không được gặp nhau trong một khoảng thời gian dài…”

Tử Tân ngẩng đầu lên nói: “Hóa ra ngươi lúc nào cũng nhớ tới Cô”

Hạo Nhiên gật đầu không đáp, cánh tay căng siết, bị Tử Tân nắm lấy, Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói: “Đại vương…”

Tâm tình uất ức bấy lâu nay của Tử Tân đã đến ranh giới bùng phát, hắn hất đổ thư án, Hạo Nhiên quát: “Tử Tân!”

Tử Tân hung hăng tát Hạo Nhiên một bạt tai, lòng bàn tay đánh vào mặt khiến trong đầu Hạo Nhiên kêu ông một tiếng, nhưng còn chưa kịp trở tay đã bị Tử Tân ấn chặt xuống đất, kế tiếp đôi môi nóng rực quen thuộc nọ liền phủ kín lên.

Hạo Nhiên kêu “Ưm ưm” vùng vẫy, cắn vào lưỡi Tử Tân, nhưng Tử Tân hoàn toàn không để ý tới, mặc cho mùi máu tươi lan ra giữa môi lưỡi hai người, cuối cùng Hạo Nhiên buông bỏ phản kháng, trở tay ôm ghì lấy cổ Tử Tân, bật khóc ô ô lên.

Từ khi đến thời đại này tới nay, đây hãy là lần đầu Tử Tân thấy Hạo Nhiên rơi lệ, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Tiểu súc sinh Doanh Chính kia…”

Nỗi nhung nhớ hành hạ bao lâu nay cùng đau khổ đột nhiên hóa thành tình cảm bùng nổ, khiến y ôm chặt Tử Tân khóc òa lên.

Tử Tân cau mày nói: “Hạo Nhiên? Làm sao vậy? Đừng khóc…”

Tử Tân ôm Hạo Nhiên trong tay, suy ngẫm thật lâu, trong lòng đau như dao cắt, hắn thở dài nói: “Thôi, Cô vốn không rời được ngươi…Vẫn nên…”

Câu sau còn chưa nói xong thì ngoài điện đã có một người vội vã chạy vào, thấy Tử Tân và Hạo Nhiên đang ôm nhau, bèn dừng bước.

“Bạch lão đệ” Tử Tân hỏi: “Có chuyện gì?”

Bạch Khởi mím môi, liếc nhìn Hạo Nhiên một cái, cả khuôn mặt Hạo Nhiên đầm đìa nước mắt, y chôn đầu vào vai Tử Tân.

Bạch Khởi lạnh lùng nói: “Hàn quốc vong rồi, vương thất chỉ còn lại mình Hàn Phi, nhưng đã Dương Đoan Hòa giải về Hàm Dương, Mặc gia trốn khỏi Tân Trịnh, đang tiến tới Triệu quốc”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chiến Thất Quốc