Chiến Tranh Vị Diện

Chương 43: Bốn Năm (1)


Làm máu hắn nó lại sôi trào cùng hâm mộ những nhân vật này, hắn nằm mơ cũng muốn có được một bản công pháp tu luyện a.

Nhưng lúc đó chỉ ảo não coi là trên thế giới này không có thứ siêu tự nhiên như vậy, nhưng hiện tại lại khác biệt.

Bản thân hắn thật sự tiếp xúc đến rồi, đến cả linh hồn xuyên không cũng trải nghiệm luôn một lần rồi.

Nhất quyền nát gạch, nhất cước vượt tường, hiện tại bản thân hắn đang có công pháp trong người thì làm sao hắn còn bình tĩnh được nữa.

Cho nên việc hắn nghĩ tới đầu tiên đó là phải làm mọi cách bảo mệnh, chỉ có mệnh mới có thể làm được thứ mà hắn muốn.

. . . .

Ngoại trừ nửa mẩu đất, thì trong này còn có một cái vũng nước nhỏ, miễn cưỡng xem như cái tiểu hình ao.

Lượng nước bên trong cũng không nhiều, Phương Thần cũng có lo lắng không biết bao nhiêu đó nước có đủ dùng hay không.

Hắn có thể dùng bản thể đi vào Đạo Giới, nhưng hiện tại vẫn chưa được.

Bên người hắn hiện tại lúc nào cũng có người bên cạnh canh chừng, nếu hắn bỗng nhiên biến mất thì sẽ làm cho mọi người trong phủ loạn lên, lúc đó thì phiền phức cũng kéo theo tới.

Cho nên hắn không biết là đất bên trong có khác gì bên ngoài không, nước cũng thế, không biết có khác biệt gì với bên ngoài.

Hắn có thể từ bên ngoài ngưng thần quan sát toàn cảnh bên trong Đạo Giới, hắn có thể cảm giác được đất cùng nước bên trong rất không đơn giản.

Màu đất có một màu đỏ như máu vậy, nước thì có màu lam, nhưng không phải lam nhạt như nước biển.

Mà màu của nó là màu lam đậm, và khi hắn nhìn vào với góc quan sát của thượng đế ở trên cao nhìn xuống.

Làm cho hắn phát hiện được, cả đất cùng nước đều phát ra một tia hào quang đỏ cùng lam nhè nhẹ.

Từ trên cao quan sát nhìn rất đẹp, nên hắn có thể chắc rằng hai thứ này không đơn giản.

Cho nên hắn càng chờ mong, sau này mình sử dụng nó để trồng trọt thảo dược sẽ có biến hóa như thế nào.

. . . .

Thời gian trôi qua như thoi đưa, trong Phương Phủ, lúc này trời đang có tuyết rơi dày đặc, trắng xóa cả một vùng trời, ở trong một khoảng sân rộng lớn chính giữa phủ.

Nơi này chính là nơi hằng ngày mà người trong phủ dùng để huấn luyện võ học, nhưng bắt đầu từ hai năm trước, buổi sáng nơi này trở thành nơi dành riêng cho một người khác.

Chính giửa sân đang có một tên tiểu chính thái tầm bảy tám tuổi đang luyện quyền, hắn ăn mặc một chiếc áo khoác được làm bằng một loại lông yêu thú rất quý hiếm.

Mặc vào không chỉ đẹp đẽ, mà còn đông ấm hè mát, vì áo được làm theo kích thước cơ thể nhỏ bé của hắn.

Cho nên nhìn hắn mặc vào cực kỳ đáng yêu, vẻ mặt thì nghiêm túc như một ông cụ non vậy, nhìn rất buồn cười.

Làm cho rất nhiều nha hoàn hận không thể ôm hắn vào lòng cắn vài cái, dù cho bên ngoài có ra sao thì hắn vẫn chăm chú tiếp tục luyện.

Lúc này hắn luyện rất chậm, tư thế đứng cũng rất kỳ lạ, những hạ nhân đang dọn tuyết trong sân huấn luyện lâu lâu quay đầu lại nhìn.

Nhưng vẻ mặt bọn họ rất là nghi hoặc, bọn họ chưa từng thấy Phương Phủ có loại quyền pháp này a, nhìn vào mặc dù có ý cảnh nhất định, khá là huyền diệu.

Nhưng chậm như vậy thì làm sao chiến đấu được, mặc cho bọn họ nghi hoặc thế nào, tiểu chính thái kia vẫn chăm chú tiếp tục luyện quyền.

Hắn đã luyện từ sáng đến giợ vượt qua năm tiếng rồi, có lẽ bởi vì thời tiết quá lạnh, cho nên trên mặt hắn chưa từng xuất hiện chút mồ hôi nào.

Người bên ngoài thì chỉ nhìn hắn luyện có chút huyền diệu, nhưng bọn họ lại không biết, mỗi khi hắn ra quyền thì thể nội chân khí lại cuộn trào lưu chuyển toàn thân.

Làm cho tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn người khác ngồi xuống liều mạng vận chuyển công pháp gấp mười lần.

Không chỉ như thế, người khác vận công, hầu như chín phần là vì tích lũy chân khí, gia tăng dung lượng của nó hoặc rèn luyện chân khí càng tinh thuần hơn.

Hắn không chỉ làm được hai điều này, mà mỗi khi hắn luyện quyền thì chân khí còn phân ra một phần cường hóa cơ nhục tế bào toàn thân hắn.

Làm cho cơ thể của hắn mỗi luyện một lần quyền là được rèn luyện một lần, giống như rèn sắt vậy, mỗi khi được nung đỏ sau đó dùng búa đập tan tạp chất, làm cho khối sắt đó càng cứng rắn hơn.

Hiện tại tình cảnh của hắn cũng giống vậy, mỗi lần hắn luyện một vòng quyền pháp, là cơ thể hắn bị nung nóng và được chân khí hóa thành búa đập tan tạp chất trong cơ thể vậy.

Lại trôi qua thời gian nửa giờ, hắn bắt đầu từ từ thu công, sau đó thở ra một hơi thật dài, khí lưu nóng hổi từ trong phổi hắn phun ra như một cột khói nhỏ vậy.

Điều này làm cho những hạ nhân xung quanh nhìn thấy thán phục liên tục, bọn họ ban đầu nhìn thấy cảnh này thì hết hồn.

Nếu muốn làm được như vậy thì bọn họ ít nhất cũng phải đạt tới luyện cơ cảnh giới mới được, nhưng bọn họ biết tiểu thiếu gia vẫn chưa đạt tới luyện cơ a.

Nhưng hắn hiện tại đã làm được điều này thì làm sao bọn họ có thể không sợ hãi thán phục được.

Không sai, đây chính là Phương Thần, tiểu thiếu gia của nhà họ Phương.

Bởi vì dinh dưỡng quá tốt, cùng công pháp quanh năm tự động vận chuyển tu luyện, làm cho cơ thể Phương Thần phát triển vượt xa đồng lứa.

Và cũng từ ba năm trước, lúc mà hắn hơn hai tuổi, hắn bắt đầu yêu cầu được học chữ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chiến Tranh Vị Diện