Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 4: Chương 4


Quả nhiên ngoại trừ vết thương trên đùi, nhiều chỗ khác cũng bị bầm tím.Khi các vết thương đang được bôi linh dược, Lục Phỉ Chi đau đến hít khí: “Đây thật sự là mẫu thân ruột của ta hả? Nàng mà đối xử dịu dàng với ta bằng một nửa ngươi thì ta đã mãn nguyện lắm rồi.”Tạ Miên không hề dịu dàng mà thoa thuốc cho y, bình tĩnh mở miệng: “Sư phụ đồng ý cho ngươi tham gia Hội Trích Tinh?”Lục Phỉ Chi ho nhẹ một tiếng, chột dạ duỗi thẳng lưng: “Đúng vậy.”Thật ra lúc nghe được lời đồn ở tàng thư các, Tạ Miên đã biết rồi.

Hắn không cảm thấy bất ngờ chút nào, nhưng khi tận tai nghe được Lục Phỉ Chi nói, bàn tay đang thoa thuốc của hắn vẫn hơi dừng lại.Thật ra “Trích Tinh” là một bí cảnh, mười năm mở một lần, kéo dài mười lăm ngày, chỉ cho phép tu sĩ kỳ Linh Cảnh đi vào.Khác với những bí cảnh chứa đầy thiên tài địa bảo và truyền thừa cổ xưa làm người ta hoa cả mắt, Trích Tinh lại cực kỳ nghèo nàn.

Bên trong chỉ có duy nhất một loại bảo vật, ban ngày không thu hút mấy, thường nằm giữa những vách đá lởm chởm, ban đêm mới nhìn thấy ánh sáng mơ hồ, gọi là “Tôi Tinh”.Mười năm dãi gió dầm sương, tôi luyện tinh quang tạo thành đá này, là nguyên liệu luyện khí hàng đầu, số lượng thưa thớt, cực kỳ hiếm có.Thời điểm lần đầu phát hiện Tôi Tinh đã tạo ra một vụ thảm án.

Tu sĩ kỳ Linh Cảnh lần đó đều là những người trẻ tuổi mới tiến giai, toàn bộ đều mất mạng.Mười hai thành của Trung Châu buộc phải đứng ra chủ trì tổ chức Hội Trích Tinh mười năm một lần.

Tất cả những tu sĩ kỳ Linh Cảnh đều có thể tham gia, sau khi tỷ thí sẽ chọn ra ba mươi người vào bí cảnh, tính điểm theo số tinh thạch tìm được, cuối cùng tiến hành xếp hạng.Duy trì đến tận bây giờ, tầm quan trọng của Tôi Tinh ngày càng nhỏ, Hội Trích Tinh trở thành nơi các tán tu nổi danh, các đệ tử trẻ tuổi thuộc lớp tinh anh đối chiến.Nhưng trong lúc tỷ thí, bí cảnh Trích Tinh lại đóng kín hoàn toàn, dù mọi người đã tận lực phòng bị nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc bị trả thù.

Lâu dần, khắp nơi đều chỉ chọn những đệ tử tinh anh đã vào trung kỳ hoặc hậu kỳ Linh Cảnh để tham gia.Tuy cảnh giới không hoàn toàn đại biểu cho thực lực chân chính của một người, nhưng chung quy cũng không thể coi thường mà bỏ qua nó.Năm ngoái Lục Phỉ Chi mới tiến giai vào kỳ Linh Cảnh, y hoàn toàn không cần phải sốt ruột.Mẫu thân y hành động như vậy chỉ vì muốn y biết khó mà lui, nhưng Lục Phỉ Chi trời sinh ương bướng, nàng cũng không thể làm gì khác.Lục Phỉ Chi thấy người phía sau không nói lời nào, lặng lẽ quay đầu nhìn, vẻ mặt bí hiểm: “Ngươi không hỏi vì sao lần này ta nhất quyết muốn đi sao?”Tạ Miên bôi thuốc xong, vỗ lên gáy Lục Phỉ Chi một cái, y thuận thế nằm xuống lăn một vòng trên giường, kéo chăn Tạ Miên trùm lên đầu.Tạ Miên không quan tâm hình tượng mà trợn trắng mắt.Hắn nhắm mắt cũng có thể nhìn ra trên mặt Lục Phỉ Chi toàn là “Tuyệt đối đừng hỏi”, “Hỏi ta cũng không nói”, vậy hắn còn hỏi làm gì.Lục Phỉ Chi lăn lộn trong chăn một lúc, không nghe được âm thanh bên ngoài bèn vén góc chăn lên, cảnh giác nhìn quanh, qua cửa sổ thấy Tạ Miên xách một con cá vào phòng bếp nhỏ, y vội vã khập khiễng nhảy ra ngoài: “Ta muốn ăn cá nướng! Nướng!”Tạ Miên một tay xách cá, một tay cầm dao phay, nói cực kỳ bình tĩnh: “Cháo cá, hoặc là cháo rau.”Lục Phỉ Chi: “… Cháo cá.”Lục Phỉ Chi ủ rũ cụp đuôi nhảy tới bên cạnh bếp, y tự kéo một cái ghế đẩu nhỏ ngồi xuống.Y ngồi một chỗ thêm củi, rõ ràng đã lớn đùng như vậy nhưng thoạt nhìn lại như một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Tạ Miên đột nhiên rất muốn xoa đầu y.Thật ra bọn hắn muốn ăn cái gì chỉ cần nói với tạp dịch một tiếng, không cần đích thân xuống bếp.

Mà với chút vết thương ấy của Lục Phỉ Chi, y cũng không cần thiết phải ăn thanh đạm, hoặc là nói, y cũng không cần thiết phải ăn cơm.Nhưng bọn họ vẫn duy trì thói quen này, giống như hồi xưa xửa xừa xưa.Nhóc con trưởng thành rồi, không nên tùy tiện xoa đầu.

Tạ Miên vừa làm cá vừa nghĩ.Cơm nước xong, thừa dịp Tạ Miên không để ý, Lục Phỉ Chi đã tung tăng nhảy về phòng, tự nhiên nằm trên giường.Tạ Miên đẩy người y: “Ngươi về đi.”Lục Phỉ Chi không nhúc nhích, Tạ Miên càng bất đắc dĩ: “Giường của ta không lớn, lúc ngủ sẽ đụng vào chân ngươi.”Lúc này Lục Phỉ Chi mới lạnh lùng mở mắt, hừ một tiếng: “Ngươi ngủ ngoan như một con thỏ ngốc, tưởng ta không biết sao?”Tạ Miên: “…”Thật muốn cho cái tên mở miệng “Lục sư huynh kiêu ngạo”, ngậm miệng “Lục sư huynh thanh cao” đến xem, đây rõ ràng là một tên hùng hài tử (*) lớn xác.(*) Chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm làm người lớn phát điên.Ban đêm, Tạ Miên thổi tắt nến.

Giường bên ngoài đã bị Lục Phỉ Chi nằm, hắn chỉ có thể vòng qua người y để vào trong nằm, vừa nằm xuống nhóc con bên cạnh đã nói: “Này.”Tạ Miên quy củ nằm thẳng: “Cái gì?”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt