Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 61: Năm thần khí tề tụ

Chương sau
Danh sách chương

Bây giờ Thanh Hồng hơi lơ ngơ.

Côn Luân nhiều linh thú, khắp nơi trong núi đều là chim muông thú vật, nhưng bọn họ đã ước hẹn với linh thú, sau núi là cấm địa phong ấn thần khí, nhất là gần điện Kim Hoa, ngàn lần không thể đến gần.

Nhiều năm qua như vậy, đám linh thú vẫn luôn tuân thủ ước định, chưa bao giờ vượt qua, từ khi hắn nhớ được chuyện, chưa bao giờ nhìn thấy một con linh thú nào gần điện Kim Hoa.

Bây giờ cố tình lại thấy được.

Còn là một con chim trong miệng ngậm một tấm gương nhìn là biết không phải vật phàm, bị cấm chế phá thuật ẩn thân, dùng móng vuốt lén lén lút lút đi trong điện.

Thanh Hồng vốn không ngu ngốc, chỉ là bởi vì bị chuyện của Long Thương Gia ảnh hưởng, cho nên nhất thời không phản ứng kịp, sau khi dừng một chút lập tức phục hồi tinh thần lại — con chim này đang ăn trộm!

Hắn chưa từng thấy con chim trắng này, trước kia có chim loan trắng hiện thân ở Côn Luân đúng lúc hắn không có ở đó, bọn Phượng Trường Ca bởi vì cố kỵ danh tiếng của Phượng Kỳ Nguyệt, cũng không nói cho hắn chuyện này, huống chi bây giờ Phượng Kỳ Nguyệt đang ngụy trang thân thể không giống như phượng hoàng, cho nên mặc dù Thanh Hồng biết sư huynh là phượng hoàng, nhưng vẫn không nhận ra thân phận của con chim này.

Hắn cũng không nghĩ con chim này là gì, lúc này rút kiếm ra khỏi vỏ, hét lớn một tiếng: “Đây là cấm địa Côn Luân, bây giờ lập tức rời khỏi nơi này, nếu không ta sẽ không khách khí!”

Phượng Kỳ Nguyệt căn bản không coi ra gì, hắn nhận ra được người này, là sư đệ của ca ca, hình như quan hệ còn tương đối tốt, hắn cũng không có ý làm gì cả, nghĩ dứt khoát làm cho choáng váng, không quấy rầy tới mình là được.

Còn chuyện lúng túng trộm đồ bị chủ nhà gặp như vậy…

Được rồi, đúng là thật lúng túng, dẫu sao da mặt Phượng Kỳ Nguyệt vẫn còn mỏng, trước kia đều là phái thủ hạ đi ra ngoài cướp đồ, mình bị bắt tại chỗ vẫn là lần đầu tiên, ít nhiều có chút không được tự nhiên, thấy hắn xuất kiếm, liền vỗ cánh tung ra một luồng sáng trắng, định làm hắn hôn mê.

Thanh Hồng mắt thấy luồng sáng kia tấn công tới, chợt cảm thấy toàn thân bị một sức mạnh vô hình trói buộc, muốn động nhưng lại không nhúc nhích được, dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể ngăn kiếm ở trước người, đang cho là sẽ bị luồng sáng kia đánh trúng, chợt có một ánh sáng màu vàng cực kì chói mắt hiện lên trước ngực, trói buộc vô hình quanh mình nhất thời bị phá vỡ, lại tiếp tục lao đi phá vỡ luồng sáng trắng kia, thế đi không giảm, trực tiếp lao về phía con chim trắng.

Phượng Kỳ Nguyệt kinh ngạc giật mình, thân hình tránh nhanh ra một bên, nhưng luồng sáng kia vẫn không có ý bỏ qua, cũng lượn theo, lại tiếp tục tấn công hắn.

Phượng Kỳ Nguyệt cũng bị kích ra hỏa khí, mở hai cánh ra đang muốn làm một chiêu lớn, chợt mặt gương đang ngậm trong miệng ngậm tỏa sáng, bắn ra “uỳnh” một tiếng, va chạm với luồng sáng kia, sau khi nổ thành một vòng sáng chói mắt thì cùng nhau biến mất.

Phượng Kỳ Nguyệt ngây ra một lúc, chợt nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Thanh Hồng không rời mắt.

Lúc này Thanh Hồng cũng nhớ tới ánh sáng kia là cái gì — Sách Thiên Mệnh được sư tôn để ở trên người!

Năm thần khí cho dù không nhận chủ, kiêu ngạo của bản thân cũng sẽ không để cho công kích rơi vào trên người người mang nó, sẽ phản kích là bình thường.

Còn mặt gương trên người con chim kia…

Hắn chợt mở to mắt, “Là Vãng Sinh Kính, ngươi là con ma ở Tịch Diệt Hải! Long Đế… Long Đế là một phe với ngươi?”

Phượng Kỳ Nguyệt từ từ mở cánh, lông chim toàn thân cũng hơi dựng lên.

Đó là điềm báo hắn sắp tấn công.

Trên người người này có Sách Thiên Mệnh, phải lấy đi!

Thiên giới, Phượng cung.

Phượng hoàng màu đỏ kim từ từ thu cánh, nhìn Phương cung bị phong ấn lần nữa trước mắt, dần dần biến mất ở trong không khí, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Phượng cung là nhà của Phượng Hoàng tộc, là dùng sinh vật làm bạn với tổ tiên – Đại Nhật Ngô Đồng để luyện chế thành một tòa cung điện tuyệt thế, ban đầu phượng hỏa trong cơ thể Phượng Hoàng tộc bạo động, phải đi lên nhật luân, mẫu thân Phượng Lam Diên của hắn khởi động cấm chế Phượng cung, lấy ngô đồng để phong ấn Phượng cung, giấu nó ở một góc tam giới.

Đại Nhật Ngô Đồng và Đại Nhật Bàn Phượng có kết nối, Bàn Phượng xuất thế, ngô đồng sẽ tự có phản ứng, cấm chế Phượng cung hỗn loạn, có lẽ là sẽ bị phá hỏng, ở thời điểm Long tộc nội loạn, rất dễ dàng bị đám Long tộc mất lý trí nổi giận thừa dịp vào phá vỡ Phượng cung, cho nên phải phong ấn lần nữa.

Tất cả đều được chuẩn bị thỏa đáng, hắn nhìn về phía hướng Long tộc, Tiểu Hắc hẳn xử lý xong nơi đó rồi.

Kệ, đi qua nhìn một chút, chờ y cùng nhau hạ giới.

Lúc này, một cái lông chim trên người nhẹ nhàng rung một cái, một luồng tiên lực truyền vào.

Phượng Trường Ca nhắm mắt cảm giác, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.

Long tộc.

Không khí nơi này rất nghiêm túc.

Bởi vì Long Tổ lại xuất hiện.

Tất cả rồng đều ngoan ngoãn nằm trên tầng mây, bao gồm sinh vật bị cạo long cốt, tróc thân rồng, một trái một phải, mỗi bên chiếm một nửa, phân biệt rõ ràng.

Long Diễn trên cao nhìn xuống nhìn, lãnh đạm nói: “Các ngươi đã không phải là người Long tộc, sau này không thể lấy thân phận Long tộc làm việc, hễ phát hiện một lần, giết không tha.”

Những sinh vật không phải là rồng nhất thời không cam lòng gầm thét, Tử Cầm hóa thành hình người, không nhịn được bi thương nói: “Chúng ta nói đúng sự thật, vì sao phải bỏ long cốt của chúng ta, Phượng Hoàng tộc đúng là bị nhật luân thiêu hủy đến chết, không phải chúng ta giết!”

Long Diễn tiếc nuối nhìn bọn họ, “Các ngươi đến bây giờ còn không hiểu.”

Hắn than thở một tiếng, “Long tộc và Phượng Hoàng tộc là đồng minh, tồn tại giống tay chân vậy, anh em gặp nạn nhờ đồng bạn nhờ giúp đỡ, đồng bạn lại trơ mắt nhìn tay chân chết trước mắt, rõ ràng có năng lực mà không đi cứu, Phượng Hoàng tộc gián tiếp chết trong tay Long tộc, các ngươi hại chết đồng bạn các ngươi, lại còn muốn đẩy trách nhiệm cho thiên tai nhật luân, đúng, nhật luân đúng là phá hủy Phượng Hoàng tộc, nhưng các ngươi cũng có trách nhiệm không thể chối, không biết tỉnh lại mà chỉ biết oán phẫn người khác, nói rõ các ngươi không có lòng hối cải, sau này, tâm thái này sẽ khiến các ngươi dần dần bành trướng, cuối cùng hại toàn bộ Long tộc, các ngươi chính là thứ bại hoại của Long tộc, ta không tha cho các ngươi được, Long tộc cũng không cần các ngươi tồn tại.”

Hồng Chúc cắn răng, không cam lòng nói: “Ngài là Long Tổ, tổ tiên loài rồng, ngài không nên vì ngoại tộc mà khi dễ người mình!”

Long Diễn cười, “Người mình? Ta và nương tử đã sớm kết khế, đồng sinh cộng tử, đến chết không thay đổi, đứa trẻ của nàng chính là đứa trẻ của ta, bây giờ đứa trẻ của ta bởi vì các ngươi mà bị diệt, ngươi nói, ta có nên làm chủ vì bọn họ hay không?”

Hồng Chúc tức tối nói: “Nhưng rốt cuộc bọn họ là Phượng Hoàng tộc, mà không phải là Long tộc, không phải là tộc ta, ắt có dị tâm!”

Long Diễn than thở, “Quả nhiên là huyết thống không thuần, loại tâm tư đại nghịch bất đạo này cũng có thể sinh ra được.”

Hắn lắc đầu một cái, lấy một ánh mắt bao dung rộng lớn nhìn bọn họ, chân thành nói: “Rồng cho vạn vật, trên người rồng hội tụ huyết mạch vạn vật, rồng có thể cùng bất cứ sinh vật nào sinh ra đời sau, đây là huyết mạch đặc biệt của Long tộc chúng ta, loại huyết mạch này không phải là vì để cho các ngươi bài xích chủng tộc khác, mà là tiếp nạp, giống như biển dung nạp trăm sông, chỉ có tiếp nạp mới thật sự mạnh mẽ, mới vĩnh viễn sẽ không tàn lụi, nếu các ngươi là chúa tể tam giới, càng phải nên tiếp nạp vạn vật tam giới, mà không phải là đi cướp đoạt, đi chiếm làm của riêng, đi bành trướng khi dễ tộc khác, chỉ có bảo vệ mới thật sự là có.”

Phần lớn Long tộc cúi đầu như có điều suy nghĩ, vẻ mặt dần dần xấu hổ, còn có một số ít sinh vật không phải là rồng vẫn không cam lòng cắn răng, còn muốn nói gì.

Long Diễn hừ lạnh một tiếng, uy áp trên người chấn động, thoáng chốc cơ thể những Long tộc kia loáng một cái, thiếu chút nữa lảo đảo muốn ngã.

Hắn nhàn nhạt nói: “Cho dù các ngươi có hiểu hay không, có chấp nhận hay không, các ngươi đã không phải là Long tộc, từ giờ trở đi, không có tư cách lại trở lại Thiên Cung, càng không tư cách trở lại Long cung, ta lấy tên Long Tổ ban cho các ngươi tội lưu đày, chờ lúc nào các ngươi thật sưh hiểu rõ, làm ra cống hiến đủ mạnh, được tộc trưởng cho phép, có thể vào hồ Âm Dương Long Phượng, trọng tu long thân, nếu không, lưu lạc đời người đi.”

Sau khi bị bỏ đi long cốt, tương đương với việc ngay cả tiên căn cũng bị bỏ đi, từ nay về sau không thể thành tiên, trừ khi vào hồ Âm Dương Long Phượng ngưng long cốt lần nữa.

Bọn họ không cam lòng gầm nhẹ, cũng không có cơ hội liếc mắt nhìn nơi lớn lên từ nhỏ, đã bị Long Diễn đảo đuôi qua, mở thiên lộ cưỡng chế đưa ra khỏi Thiên Cung.

Long Cửu Âm đưa mắt nhìn bóng người cha mẹ rời đi, yên lặng rơi lệ, lại biết là cha mẹ tự gánh lỗi của mình, cái gì cũng làm không được, cũng không thể làm.

Long Diễn nhìn Long tộc còn dư lại, nhàn nhạt nói: “Các ngươi sau này phải nghe tộc trưởng ra lệnh, phân nhóm đến nhật luân chờ đợi đi, người không chịu đủ một trăm năm tự động rút lui cũng đuổi ra khỏi Long tộc, kết quả giống bọn họ.”

Chúng rồng sợ tổ tông mất hứng liền bỏ cả long cốt của họ đi, cũng không dám phản bác, liên tục vâng dạ.

Long Diễn thấy chuyện đã được xử lý xong, lại trở về trong nghịch lân của Long Quân Trạch.

Lúc này màu sắc cơ thể hắn đã ảm đạm rất nhiều, chắc đi ra một hai lần nữa sẽ thật sự tiêu tán.

Trong lòng Long Quân Trạch không tốt lắm, yên lặng nói: Long gia, chuyện khác ta sẽ xử lý thỏa đáng, ngài tạm thời chớ đi ra.

Trong đầu truyền tới một tiếng cười nhạt mệt mỏi, lại không lên tiếng đáp lại.

Xa xa một luồng ánh sáng màu đỏ kim bay tới, đến gần bên hóa thành một bóng người, là Phượng Trường Ca.

Trong tay hắn nắm một lông chim màu đỏ, sắc mặt khó coi, bay đến bên người Long Quân Trạch, nghiêm trọng nói: “Xảy ra chuyện, vừa rồi Mục Nhiên truyền tin tới, Vãng Sinh Kính ở Thục Sơn bị trộm, Thanh Hồng mất tích!”

Long Quân Trạch hóa thành hình người, hơi biến sắc mặt, “Là hắn?”

Long Thương Gia cũng kinh ngạc, “Thanh Hồng không thấy?”

Phượng Trường Ca nhìn hắn, gật đầu một cái, “Hẳn là bị bắt đi, nhưng không có nguy hiểm đên tính mạng, chúng ta đi xuống xem một chút, Long tộc vừa bị thương nặng, bây giờ đang loạn, không khỏi xảy ra chuyện, ngươi ở lại chỗ này chỉnh đốn lại, tạm thời đừng rời đi.”

Mặc dù Long Thương Gia cũng có chút nóng nảy, nhưng cũng không phải là người không hiểu chuyện, nơi này đúng là rất loạn, rất nhiều Long tộc đang hoảng hốt, cưỡng ép xuất chiến sẽ tạo thành thương vong rất lớn, cần phải có người tới trấn an, liền nói: “Các ngươi đi đi, ta sẽ đi sau.”

Hai người đáp một tiếng, phá vỡ tầng mây, bay xuống hạ giới.

Còn chưa bay được một khoảng cách, Long Thương Gia sau lưng đột nhiên kêu một tiếng, ” Chờ một chút…”

Hai người quay đầu nhìn lại.

Long Thương Gia tằng hắng một cái, không tự nhiên nói: “Ờ… Nhớ cứu Thanh Hồng ra.”

Phượng Trường Ca nhướng mày, hơi cong khóe môi, có chút ranh mãnh cười một tiếng, “Tất nhiên.”

Rơi vào trong tay Phượng Kỳ Nguyệt, có thể có nguy hiểm gì chứ, cùng lắm là vì không để cho hắn tiết lộ bí mật mà trộm cả hắn đi.

Trừ khi là hiến tế…

Phượng Trường Ca hơi trầm sắc mặt xuống, nhìn về phía Long Quân Trạch, nói: “Mục Nhiên nói tình huống Tịch Diệt Hải có biến, chúng ta đi nơi đó nhìn một chút.”

Long Quân Trạch tất nhiên gật đầu nhận lời, cầm tay hắn, đi vào trong thiên lộ, rất nhanh bóng người đã biến mất không thấy.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi


Chương sau
Danh sách chương