Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 12: Giấc mộng đáng sợ ở viện bảo tàng (1)


Editor: Linqq

Thu đến hạ đi, cuối tháng chín ở Bắc Kinh, bầu trời bao la vời vợi, gió bắt đầu trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, lá cây ở đầu đường đã ngả sang đỏ sang vàng, nhưng vẫn có những chiếc giữ nguyên màu xanh, ngắm nhìn những màu sắc rực rỡ, dưới bầu trời trong vắt trông cực kỳ đẹp.

Thời gian thử việc lên chính thức của Hiểu Hạ cũng không thuận lợi, giám đốc bộ phận nhân sự lấy bản ghi chép chấm công của cô ra, chỉ vào ngày 15 tháng 7 đến ngày 23 tháng 7, trong một tuần đó, buổi chiều cô thường xuyên về muộn, chỉ có một lần về sớm. Tuy đã ghi rõ lý do, nhưng vẫn rất gượng ép, cái gì mà hỗ trợ cảnh sát phá án chứ.

Đàm Kỳ gọi Hiểu Hạ tới phòng làm việc: “Tình huống như vậy, cô định làm thế nào?” Hiểu Hạ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chị Hồng và sếp đều có thể làm chứng cho tôi, nếu không được thì tôi tìm đến cảnh sát La vậy.”

Đàm Kỳ nghiêng đầu nhìn cô: “Ý của cô là? Dựa vào lí lẽ để biện luận?” Ý chí chiến đấu của Hiểu Hạ sục sôi: “Đúng vậy, đây rõ ràng là bới lông tìm vết mà.” Đàm Kỳ lắc đầu: “Lúc thử việc thì nên biết cụp đuôi lại lắng nghe, Triệu Hiểu Hạ cô có đôi khi, có chút kiêu ngạo.”

Hiểu Hạ phách lối: “Tôi cũng vì công việc, lúc làm việc tôi đã làm hết sức lực như thế nào, sếp là người biết rõ nhất.” Đàm Kỳ cười cười: “Cãi nhau như vậy cũng không phải biện pháp, vừa làm mất hòa khí vừa mất mặt, về chỗ chờ đi.”

Hiểu Hạ trở về chỗ ngồi, nhìn Đàm Kỳ cầm tài liệu tiến vào văn phòng giám đốc thị trường, sau đó là văn phòng tổng giám đốc, không lâu sau thì cười cười đi tới phòng giám đốc nhân sự, đưa tài liệu ra cười nói: “Trần đại mỹ nữ, phòng thị trường thường xuyên phải ra ngoài điều tra nghiên cứu, cho nên, tôi đã hỏi ý kiến tổng giám đốc, về sau nhân viên phòng thị trường lúc ra ngoài làm việc đều không cần về làm đúng giờ, mỗi lần ra ngoài được tôi phê chuẩn là đủ rồi.”

Giám đốc Trần nhìn lướt qua tập tài liệu, mặt không biểu tình, Đàm Kỳ kéo một cái ghế ngồi đối diện cô ta: “Hôm nay trang phục của cô rất đẹp, vừa chuyên nghiệp lại không mất đi sự gợi cảm, màu môi cũng rất phù hợp, tôi đã nói rồi, da của Tử Tử cô rất trắng, thích hợp với những màu sáng…” Nói còn chưa dứt lời, Trần Tử đã nở nụ cười: “Đi đi, đừng ba hoa nữa, cái cô Triệu Hiểu Hạ của phòng các anh, có vẻ dính vào rất nhiều việc.”

Đàm Kỳ gật đầu: “Vừa tốt nghiệp đại học, chưa đủ khôn khéo, cái đáng quý là sự chân thành.” Trần Tử cười cười: “Anh hài lòng là tốt rồi, tôi cũng đỡ phải đăng thông báo tuyển dụng cho anh, chỉ là, cô gái này vì chuyện làm ăn mà đã đắc tội mấy người.” Đàm Kỳ cũng cười: “Đắc tội thì đắc tội, lính của tôi tôi sẽ bảo bọc, người nào cũng đừng hòng bắt nạt.”

Đàm Kỳ ra ngoài, đưa tay lên tỏ vẻ ok đối với Hiểu Hạ, Hiểu Hạ cảm kích không thôi, buổi tối kéo Ngô Hồng đi ăn mừng cô chuyển lên làm nhân viên chính thức, còn có mấy đồng nghiệp có quan hệ tốt đi cùng, Đàm Kỳ cũng đi.

Đàm Kỳ rời khỏi văn phòng dường như biến thành một người khác, trò chuyện vui vẻ với các đồng nghiệp, anh ta mời Ngô Hồng nhảy một bài, còn chủ động hát hai bài, giọng ca của anh ta vừa trong trẻo lại mang theo mấy phần biếng nhác, cực kỳ dễ nghe.

Sau khi Đàm Kỳ ra ngoài nghe điện thoại, Hiểu Hạ vô thức nhìn về phía di động của mình, phát hiện gấu con Triệu Hiểu Đông đã gửi cho cô hơn mười tin nhắn, cô liền vội vàng xin lỗi các đồng nghiệp, tìm một nơi vắng vẻ để nghe mấy tin nhắn đó, thì ra lần thi Ngữ văn lần thứ nhất của gấu con được tám mươi điểm trở lên, cho nên đòi thưởng, bảo Hiểu Hạ mua cho nó cục sạc điện thoại, gấu con không thấy chị trả lời, cho nên vẫn luôn gửi tin nhắn.

Đàm Kỳ nhấn số của gấu con, chuẩn bị tiến hành đàm phán nghiêm túc, thi từ chín mươi điểm trở lên mới mua cho. Điện thoại vẫn chưa có người nghe, cạnh cây cột ở đằng sau đột nhiên có người rên lên một tiếng.

Hiểu Hạ thử thăm dò, một người phụ nữ cao gầy nghiêng người đối diện cô, váy dài đỏ thẫm lộ cả một khoảng lưng trắng nõn đẹp đẽ, đầu hơi ngửa về phía sau, mái tóc màu nâu quăn mềm mại rủ xuống, theo động tác của cô gái nhẹ nhàng dập dờn, một người đàn ông quỳ trước cô gái đó, hai tay siết chặt, giữ eo cô gái, mặt chôn giữa ngực cô ta, cô gái thở khẽ: “Đàm Kỳ, Kỳ…”

Hiểu Hạ giật mình, người đàn ông đang quỳ kia là Đàm Kỳ? Vội vàng tắt điện thoại di động, nhẹ chân nhẹ tay lùi lại phía sau, nhưng vừa cử động một chút thì giày cao gót liền vang lên một tiếng nhỏ, dọa đến mức khiến hai người đang tựa vào cột không dám tiếp tục cử động, Đàm Kỳ ngẩng đầu từ ngực người phụ nữ kia lên: “Lâm, tối nay đến chỗ anh đi.” Người phụ nữ lắc đầu: “Không được, chồng em và con…”

Tay Đàm Kỳ ở sau lưng cô ta di chuyển, một tay nắm cằm cô ta, chậm rãi đứng lên, ở trên cao nhìn xuống, trông như một con báo săn đang nhìn con mồi, từng câu từng chữ hỏi: “Đến, hay là không đến?”

Thân thể của người phụ nữ dán lên người anh ta: “Em biết trong lòng anh không thoải mái…” Đàm Kỳ a một cái cười ra tiếng: “Không thoải mái? Anh cực kỳ sảng khoái, hôm nay Đàm Chấn Phi bị phán quyết tử hình, anh đã chờ ngày này nhiều năm rồi, anh chờ ông ta lộ ra nguyên hình, thân bại danh liệt, anh đã dùng cách khó nhất nhưng cũng dễ dàng nhất để đánh bại ông ta. Anh muốn ăn mừng, chẳng lẽ em lại muốn vắng mặt?”

Người phụ nữ hơi kinh ngạc, thân thể căng cứng: “Như vậy, anh muốn tiếp nhận công ty của ông ta sao?” Đàm Kỳ lắc đầu: “Không, anh vẫn ở lại công ty của chúng ta, ban ngày hay ban đêm cũng đều phục vụ em.”

Lúc nói chuyện thì bàn tay từ cần cổ dời xuống phía dưới: “Không phải em vẫn muốn điều tra bí mật của anh sao? Hôm nay em biết rồi đấy, anh và cha nuôi giống như kẻ thù vậy, cho nên anh mới không muốn trở về nhà, không muốn người khác biết Đàm Chấn Phi là bố anh.”

Thân thể người phụ nữ giật giật: “Vậy, mẹ của anh đâu? Mẹ của anh…” Bỗng nhiên Đàm Kỳ nắm chặt tay lại, Quan Lâm hít một hơi thật mạnh: “Kỳ, anh làm em đau.” Giọng điệu của Đàm Kỳ có chút đáng sợ: “Không cho phép em nhắc đến mẹ của anh, biết chưa? Quan Lâm, tối hôm nay, em không đến cũng không được…”

Quan Lâm? Hiểu Hạ ngơ ngác dựa vào cột, Quan Lâm là giám đốc thị trường ở công ty, Đàm Kỳ là người lãnh đạo trực tiếp, là sếp của cô, Quan Lâm làm việc nhanh chóng quyết đoán, lúc nói chuyện vừa châm biếm vừa có chút cay nghiệt, không hề nể mặt mũi, công ty quảng cáo mỗi lần họp với cô ta thì bầu không khí đều rất căng thẳng. Hiểu Hạ đã từng thấy thấy cô ta không chút khách khí mà phê bình Đàm Kỳ, cũng đã thấy Đàm Kỳ chống đối cô ta, cùng cô ta tranh chấp, cho nên cô vẫn cho rằng quan hệ của hai người này như nước với lửa.

Nhưng sau chuyện ở cây cột này, Hiểu Hạ che mắt bịt tai lại, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần thăm dò nhìn sang, sau cây cột đã không còn ai, dường như mọi chuyện vừa nãy giống như đang nằm mơ vậy.

Sau khi trở về phòng, Hiểu Hạ vẫn luôn trầm mặc, nhìn Đàm Kỳ cụng rượu với Ngô Hồng, nghe bọn họ nói những chuyện thú vị lúc mới đến công ty, Ngô Hồng chỉ vào Đàm Kỳ: “Còn nhớ rõ lúc ấy Quan Lâm hành hạ cậu như thế nào không? Cuối tuần gọi một cuộc điện thoại bảo cậu đến văn phòng tăng ca, cả một đêm xem quảng cáo, rạng sáng ngày hôm sau sau khi trở về thay quần áo lại phải đi họp với khách hàng, cậu và cô ta đi công tác cùng nhau, cô ta có ba cái va li, một cái chuyên để đựng gối đầu, nói là gối ở khách sạn không ngủ được, còn cậu thì mỗi lần đều kéo theo bốn cái va li…”

Đồng nghiệp khác cũng cười: “Đàm Kỳ đặt cho Quan Lâm một biệt danh, đó chính là Quan phù thủy.” Đàm Kỳ cũng cười: “Bốn cái có là gì, lúc ra nước ngoài công tác đều điên cuồng mua sắm, có một lần lên tận mười cái va li, chi phí cho số cân vượt quá quy định của va li còn đắt hơn so với lúc mua đồ, nếu không phải tôi đồng ý vứt bớt đi thì cô ta cũng không chịu, biến thái…”

Ngô Hồng nhiều chuyện: “Nghe nói trong nhà cô ta có cả một ngăn tủ để giày riêng, còn có một tủ chuyên đựng túi, và cả một căn phòng dùng để treo quần áo, thật sự là xa xỉ, đúng là ghen tị. Có thật không?” Đàm Kỳ liếc cô ấy một cái: “Tôi cũng chưa tới nhà cô ta, không biết.”

Trên đường trở về, Ngô Hồng nhìn Hiểu Hạ đang có tâm sự nặng nề, cười hỏi làm sao vậy, Hiểu Hạ lắc đầu nói không có gì, chỉ là hơi mệt một chút. Về đến nhà mới cẩn thận hỏi từng li từng tí: “Chị Hồng có nói tới nhược điểm của Đàm Kỳ, là liên quan đến đời sống sinh hoạt sao.” Ngô Hồng liền cười: “Em tin sao? Lúc chị cùng cậu ta mới vào công ty, có lần chị trùng hợp nhìn thấy bố cậu ta đến gặp cậu ta, nhận ra là Đàm Chấn Phi, cậu ta dặn chị đừng nói cho người khác, chị biết đây chính là bí mật của cậu ta, cũng không phải nhược điểm gì, chị cũng chỉ nói bừa mà thôi.”

Ngày hôm sau ở văn phòng, nhìn Đàm Kỳ vào văn phòng của Quan Lâm, cách một cánh cửa sổ có thể nhìn thấy hai người đang tranh luận kịch liệt gì đó, trong lòng Hiểu Hạ rất không thoải mái. Quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cơm trưa ăn cái gì đây? Gần đây Ngô Hồng đang trong giai đoạn cuồng nhiệt với anh chàng IT, bữa trưa cũng là thời gian hẹn hò.

Buổi tối một tháng trước, Ngô Hồng về hơi trễ, vào cửa ngồi trên ghế sofa nói với Hiểu Hạ: “Ôi, chị lại thất tình lần nữa rồi.” Hiểu Hạ cẩn thận từng li từng tí: “Không đến được với anh chàng IT sao?” Ngô Hồng lắc đầu: “Không phải anh ta, là Địch Dã, hôm nay ở quán cà phê nhìn thấy một người phụ nữ, là giám đốc cửa hàng thư pháp ở phố sau, trang điểm tinh xảo, từ đầu đến chân tràn ngập khí thế trí thức, cả người cũng là một tác phẩm nghệ thuật, chị bái phục chịu thua, hơn nữa Địch Dã đối xử với cô ấy cũng khác biệt, lúc nói chuyện với nhau, trong mắt anh ấy toàn ý cưới, không cần hỏi cũng biết chắc chắn hai người có gì đó. Hôm nay chị rất buồn, cho nên liền hôn anh chàng IT. Sau khi thất tình lại chính thức yêu đương, anh ta cũng không tệ lắm, kỹ thuật hôn không tệ, hơi thở tươi mát.”

Hiểu Hạ ngây ngốc một lúc, quyết định xuống 7-11(*), lúc đi đến cửa 7-11, bất ngờ gặp Địch Dã, anh mặc áo sơ mi quần bò, hai tay cắm trong túi quần, đang đi bộ nhàn nhã ở phía đối diện. Hiểu Hạ gọi một tiếng Địch Dã, vẫy tay với anh, Địch Dã thấy cô, nhanh chóng đi sang đường: “Nhiều ngày không gặp Hiểu Hạ, công việc bận rộn lắm sao?”

(*) Có lẽ là tên một quán ăn.

Hiểu Hạ cười cười: “Công việc có chút bận rộn, chủ yếu là Đại Mao và Tiểu Nhung không ở đây, tôi cũng không có ý định đi ăn nhờ ở đậu nữa.” Địch Dã lắc đầu: “Bọn chúng không ở đấy cô cũng có thể tới thường xuyên mà.” Lại dùng vẻ mặt thành thật nói: “Quán cà phê phố sau lúc nào cũng hoan nghênh Hiểu Hạ tới.”

Hiểu Hạ cười rộ lên, Địch Dã chỉ về phía 7-11: “Bữa trưa ăn cái này sao?” Hiểu Hạ cười nói: “Bớt việc rồi nên đến đây, vừa ăn vừa lên mạng, cũng rất tốt.”

Địch Dã nghiêng đầu nhìn vào bên trong một chút: “Xếp hàng rất dài.” Hiểu Hạ gật đầu: “Mỗi ngày đều như vậy, vừa rẻ vừa thuận tiện, hương vị cũng tạm được.”

Địch Dã nhìn cô: “Sáng sớm tôi đã làm bò bít tết tiêu đen, đi với tôi vào trong tiệm ăn, cô thấy sao?”

Hiểu Hạ liếm môi một chút, nhớ tới hương vị của bò bít tết tiêu đen ngày đó, vui vẻ nói được, Địch Dã liền cười.

Hai người chậm rãi đi dọc theo bóng cây bên đường, Hiểu Hạ hỏi: “Đại Mao và Tiểu Nhung vẫn chưa trở về sao?”

Địch Dã gật đầu: “Sắp rồi, chưa tới mười ngày nữa.”

Hiểu Hạ nghiêng đầu hỏi: “Đại Mao nói hàng năm hai người bọn họ đều đi về miền Đồng vào ngày tám tháng chín, trở về tìm người thân sao?”

Địch Dã ngẩn người: “Tìm người thân? A, không phải, bọn chúng thích chỗ đó, trở về ở hai tháng, cứ ở như vậy, cái gì cũng không làm.”

Hiểu Hạ cảm thấy có chút kỳ quái, lẩm bẩm một mình: “Nghe giống như tu luyện trong núi sâu vậy.”

Địch Dã liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

Lúc vào trong quán cà phê, Hiểu Hạ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Địch Dã rất nhanh đã bưng một phần bò bít tết tiêu đen ra, mùi thơm nóng hổi xông vào mũi, Hiểu Hạ nói một tiếng thật là thơm, Địch Dã lại pha hai ly cà phê, đưa cho Hiểu Hạ một cốc, Hiểu Hạ bưng cà phê lên ngửi, cũng nói rất thơm. Địch Dã ngồi đối diện cô cười hỏi: “Công việc thế nào? Có tốt không?”

Hiểu Hạ ừm một tiếng: “Mỗi ngày đều không khác mấy, dù sao cũng là bị ông chủ hành hạ, nhưng mà, tôi đã thông qua kỳ thử việc, ký hợp đồng thời hạn không cố định, nói đúng hơn là, nếu như tôi đồng ý ngây ngốc cả đời ở công ty, thì cũng rất có thể.”

Địch Dã liền cười, Hiểu Hạ lại lắc đầu: “Chẳng qua không có khả năng ngây ngốc cả một đời được, quá không thú vị. Đại Mao và Tiểu Nhung không ở đây, chuyện làm ăn ở quán anh có xử lý không?”

Địch Dã cười cười: “Xử lý được, khách không nhiều, chỉ có khách quen thường tới đây.”

Hiểu Hạ cười nói: “Cảnh sát La có thường tới đây không? Lần trước ở quán, Tiểu Nhung mặt lạnh hỏi anh ta sao vẫn đến đây, cảnh sát La nói đừng cho rằng anh ta tới là vì cô ấy, anh ta tới là vì Địch Dã, Địch Dã là người bạn mà anh ta đã ước định.”

Mắt Địch Dã sáng lên một cái, cười nói: “Hồi trước dường như mỗi ngày đều đến, mấy ngày gần đây lại không thấy đâu, tôi đến cục cảnh sát một chuyến, họ nói là anh ta đã đi công tác rồi.”

Vài ngày không thấy La Hổ, Địch Dã cố tình đến cục cảnh sát một chuyến, hỏi xem có phải tên kia đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.

Sau khi biết được La Hổ ra ngoài công tác, anh liền mất hết cả hứng đi về, ngẩng đầu một cái lại thấy văn phòng công ty của Hiểu Hạ, lúc ấy liền nghĩ rằng đã nhiều ngày rồi không gặp được cô, sau đó liền nghe thấy có người gọi tên mình, nhìn về phía đối diện, Hiểu Hạ đang vẫy tay với anh.

Trong nháy mắt thấy được cô, vậy mà lại cảm thấy có chút vui vẻ. Đại Mao và Tiểu Nhung đều đi về miền Đông rồi, La Hổ cũng không tới, có lẽ là quá cô đơn chăng?

Hiểu Hạ giơ điện thoại lên: “Thêm Wechat đi.”

Địch Dã lắc đầu: “Tôi không dùng điện thoại di động.”

Hiểu Hạ sững sờ: “Không có điện thoại di động? Người Amish(*)?”

(*) Người Amish là một nhóm các tín hữu Kitô giáo duy truyền thống, có liên hệ gần gũi nhưng khác biệt với các giáo hội Mennonite, mà cả hai nhóm đều chia sẻ chung nguồn gốc Anabaptist từ Thụy Sĩ. Người Amish được biết đến với cuộc sống đơn giản, trang phục giản dị, và vẫn duy trì chế độ tự cung tự cấp, ít phụ thuộc vào công nghệ hiện đại (Những người từ chối thế giới hiện đại).

Địch Dã cười nói: “Tôi không phải là người Amish, chỉ là, không thích.”

Hiểu Hạ a một tiếng: “Nhưng như vậy rất bất tiện, bạn bè anh người nhà anh cũng không dễ dàng liên lạc được với anh.”

Địch Dã rũ mắt xuống, nắm cái cốc nói: “Tôi không có người nhà, cũng không có bạn bè.”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chuyện Lạ Sau Phố Yêu