Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 15: Giấc mộng đáng sợ ở viện bảo tàng (4)


Editor: Linqq

Sáng nay, Hiểu Hạ vùi đầu vào làm biểu đồ, Đàm Kỳ đi ra từ phòng họp: “Mỹ Mỹ không ở đây, cô đến trước quầy lễ tân dẫn David vào phòng họp nhỏ, giúp ông ấy kết nối Internet, hỏi ông ấy uống trà hay là cà phê, nói cho ông ấy biết chúng tôi đang họp, nửa tiếng sau mới kết thúc.”

Hiểu Hạ kêu một tiếng vâng sếp, Đàm Kỳ quay người lại liền không thấy ai. Hiểu Hạ chạy đến trước quầy lễ tân, một ông lão ngoại quốc với thân hình cao lớn đang đứng trước cửa ra vào, tóc vàng mắt xanh, một tay khiêng đồ trên vai một tay xách hành lý, trên mặt có chút rã rời, dáng vẻ như vừa chạy từ sân bay tới đây, trông thấy cô liền lộ ra nụ cười chân thành tha thiết, huyên thuyên nói một câu tiếng anh, Hiểu Hạ ngẩn ngơ, giơ tay lên quơ quơ, trong miệng phát ra một từ đơn, hello.

Hiểu Hạ vừa nói liên tục vừa khoa chân mua tay mới sắp xếp xong cho người nước ngoài kia, lúc trở về chỗ ngồi liền thở dài một hơi, ai da má ơi, làm khó chết tôi rồi.

Nhịp tim vừa đập chậm xuống, điện thoại liền vang lên, vừa nhận điện liền nghe thấy một giọng nữ đầy thô bạo: “Triệu Hiểu Hạ, đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”

Đây là lần đầu tiên Hiểu Hạ tới văn phòng của Quan Lâm, đồ dùng bên trong đều có màu đen, tường nhà màu trắng, đơn giản đến gần như mạnh mẽ, người phụ nữ xinh đẹp mấy ngày hôm trước ở sau cây cột thật sự là Quan Lâm sao? Cô không khỏi có chút ảo giác, không phải cô nghe lầm chứ?

Quan Lâm gõ ngón tay lên mặt bàn nhắc nhở cô chú ý, Hiểu Hạ vội vàng thu hồi suy nghĩ lung tung, một mặt tôn kính nhìn về phía Quan Lâm: “Giám đốc, cô tìm tôi sao?” Quan Lâm thẳng thắn lưu loát: “Lúc nãy tôi đi ngang qua phòng họp nhỏ, nhìn thấy đang khoa chân múa tay với David, đó là cái gì? Ngôn ngữ của người câm sao?”

Hiểu Hạ ngẩn ngơ, cho rằng là đã ứng phó được, tại sao hết lần này đến lần khác lại bị giám đốc nhìn thấy?

Quan Lâm nhìn cô, con ngươi màu trà không có nhiệt độ: “Cô có biết David là ai không? Ông ta là tổng giám đốc khu vực Châu Á do tổng công ty phái xuống, mỗi tháng định kỳ sẽ đến châu Á thị sát công việc. Những cử động của cô sẽ khiến cho ông ta lầm tưởng nhân viên Trung Quốc của chúng ta đều kém cỏi như thế.”

Hiểu Hạ hít một hơi: “Giám đốc, tôi…”

Theo tiếng gõ cửa, Đàm Kỳ đi vào, Hiểu Hạ ngồi xuống bên cạnh, Quan Lâm không để ý tới anh ta, nhìn chằm chằm Hiểu Hạ nói: “Tiếng Anh của cô có thể tồi tệ hơn chút nữa hay không?”

Đàm Kỳ ở bên cạnh cười phì một tiếng, Hiểu Hạ vội vàng nói: “Giám đốc, thực ra tiếng Anh của tôi không kém, tôi đã qua cấp sáu, còn thường xuyên xem phim Mỹ, nhưng David nói tiếng Anh tôi lại nghe không hiểu, đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với người nước ngoài, tôi có chút hoảng hốt, trong đầu liền trống rỗng, liền…”

Đàm Kỳ cười cười: “Ha, trống rỗng? Sau đó thì sao? Cô làm sao tiếp đón David? Tôi thấy David rất vui vẻ, mới vừa rồi còn tìm cô, hỏi where’s Xiaoxiao, đến tên của cô cũng nhớ kỹ, ông ta vẫn luôn không nhớ được tên tiếng Trung.”

Đàm Kỳ nói khiến sắc mặt Quan Lâm có chút hòa hoãn hơn, nhìn về phía anh ta nói: “Quả thực quá hiếm thấy, tôi cũng sợ ngây người. David hỏi han cô ấy, cô ấy lại vừa cười ngây ngô vừa vẫy tay nói hello, sau đó không nói gì nữa, David chờ mong nhìn cô ấy, chờ một lúc lâu, cô ấy lại khoa tay múa chân chỉ chỉ về phía phòng họp nhỏ, còn nói một từ đơn, please, cũng may David thông minh, đi theo cô ấy vào trong. Sau khi đi vào, cô ấy nhìn David, nhẫn nhịn rất lâu mới nói được một câu, Can you speak Chinese? David vừa áy náy nói No, cô ấy liền cướp lấy máy tính của người khác, mở Internet rồi chỉ cho David nhìn, David còn chân thành nói cám ơn, cô ấy lại đứng ngốc trong chốc lát, a, cái đó, David, coffee or tea…”

Quan Lâm nói còn chưa dứt lời, Đàm Kỳ đã cười ra tiếng, vừa cười vừa nói: “Sếp, lúc cô ấy phỏng vấn, chính tôi đã phỏng vấn cô ấy tiếng Anh, lúc ấy cũng không tệ lắm, hôm nay có vẻ là quá khẩn trương, hơn nữa đúng là khẩu âm của David rất nặng, nếu nghe quen thì sẽ tốt thôi.”

Hiểu Hạ đứng ngẩn người, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, thật sự là xấu hổ. Cô nhìn lén Đàm Kỳ một cái, lúc phỏng vấn hoàn toàn không thấy anh ta, vì sao anh ta lại nói như vậy? Đàm Kỳ nhìn cô, lúc chạm phải ánh mắt cô liền nháy mắt một cái, nhìn Quan Lâm nghiêm mặt nói: “Sếp cũng nói cô ấy làm việc rất an tâm, vô cùng hiếm thấy, tiếng Anh luyện lại cho tốt là được.”

Quan Lâm không nói gì, nhẹ nhàng cho Đàm Kỳ một cái liếc mắt, Đàm Kỳ cười cười, nghiêm mặt nói: “Triệu Hiểu Hạ, trở về xem phim “Friends”(*), xem ba lần, lần thứ nhất có phụ đề, lần thứ hai có phụ đề, lần thứ ba thì không có phụ đề nữa, cho đến khi hiểu hết mới thôi.

(*) “Friends” là bộ phim hài rất nổi tiếng ở Mỹ gồm 10 seasons được dùng trong hầu hết các trung tâm dạy tiếng anh ở nước Mỹ như là một công cụ trong việc nâng cao về việc luyện nghe, nói, phản xạ trong việc học Tiếng Anh dành cho sinh viên nước ngoài.

Hiểu Hạ dùng sức gật đầu: “Thực ra tôi đã sớm nghe qua phương pháp luyện khẩu ngữ này, tôi cũng đã thử, hiện tại đã là lần thứ năm rồi, nhưng mỗi lần lại không nhịn được đi xem phụ đề, cho nên liền quên việc nghe tiếng Anh. Nội dung cốt truyện quá đặc sắc, sáu người tôi đều thích vô cùng…”

Đàm Kỳ lại cười ha hả, Quan Lâm cũng có chút buồn cười, Đàm Kỳ chỉ về phía cửa: “Đi đi, nên làm gì thì làm đi, nhất định phải đề cao việc ôn khẩu ngữ, lần sau không thể xuất hiện tình huống như vậy nữa.”

Hiểu Hạ đồng ý rời khỏi văn phòng của Quan Lâm, Quan Lâm nhìn cửa phòng đóng chặt, thở dài một hơi: “Năm đó em cũng xem “Friends”, cũng mất ăn mất ngủ, xem một lần rồi lại một lần, nghe nói mấy diễn viên chính gần đây đã tụ tập lại, em cũng không dám xem nữa, ai, thanh xuân của bọn họ chính là thanh xuân của em.”

Đàm Kỳ đứng lên đi đến phía sau cô ta, giam chặt hai vai cô ta: “Lâm Lâm như này đã mê người rồi, không cần phải tưởng niệm thanh xuân.” Quan Lâm dựa vào anh ta, vẻ mặt cô đơn: “Hiểu Hạ vừa nãy đứng ở chỗ đó, thực sự là tỏa ra hơi thở của thanh xuân, em cũng không muốn thừa nhận mình đã già, Kỳ…”

Quan Lâm nắm chặt tay anh ta: “May là có anh, chỉ khi thấy anh em mới cảm thấy mình vẫn còn trẻ trung.” Đàm Kỳ xoa xoa tóc của cô ta, đối xử với phụ nữ đều như nhau, cúi thấp đầu, đôi môi lướt qua gương mặt cô ta, môi dán lên vành tai cô ta: “Nên đi họp rồi, David đang chờ.”

Quan Lâm ừ một tiếng: “Kỳ, em đang nghĩ đến việc ly hôn.” Vẻ mặt Đàm Kỳ có chút cứng lại, trong nháy mắt lại cười rộ lên: “Bất luận như thế nào đều có anh ủng hộ em.”

Các vị sếp lớn nhỏ của công ty tiến vào phòng họp, lần lượt hàn huyên bắt tay với David, Quan Lâm là người vào cuối cùng, thoải mái đối mặt cùng David, Hiểu Hạ nhìn thấy cách một cánh cửa sổ, đột nhiên cô ngã sấp trên bàn, đầu chôn trong khuỷu tay, hôm nay thật sự là mất mặt, xấu hổ chết mất.

Đang thở ngắn than dài, Ngô Hồng đi tới chọc chọc cô: “Sao vậy? Sao ủ rũ thế?” Hiểu Hạ ngẩng đầu: “Chị Hồng, xấu hổ quá, lúc tiếp đón David em vừa nói vừa liên tục khoa tay múa chân, bị Quan Lâm nhìn thấy.”

Ngô Hồng nghe xong thở dài một tiếng: “Nhắc đến tiếng Anh chị liền đau đầu. Mỗi lần có người nước ngoài tới công ty, chị có thể trốn xa hơn liền trốn xa hơn, có một lần giám đốc tập đoàn tài vụ đến, chị đây không thể làm gì khác hơn là giả bệnh xin nghỉ phép, thực ra kỹ năng nghe đọc viết của chị cũng không có vấn đề gì, chỉ là không mở miệng được. Về sau giám đốc của bọn chị biết điều đó, mỗi lần có người nước ngoài đến, đều là bà ấy phiên dịch giúp chị, cấp trên phiên dịch cho cấp dưới, đây là một chuyện cười lớn trong công ty, mọi người đều cười sau lưng chị, hơn nữa giám đốc cũng sẽ không giúp chị, công việc của chị là do chị làm, mà công việc của giám đốc cũng là do chị làm, bà ấy chỉ việc ký tên tham gia hội nghị mà thôi. Ai, không nói nữa, nói nữa lại mất mặt.”

Ngô Hồng than thở xong liền đi, Hiểu Hạ rầu rĩ không vui, muốn xuống lầu đi ra ngoài, nhưng các sếp đều ở đây, cô liền đau khổ nhịn đến mười hai giờ mới dám xách túi chạy ra ngoài, rời khỏi văn phòng, trong lòng tràn đầy vui sướng, không chút suy nghĩ đi đến phố sau.

Hôm nay người không nhiều, Hiểu Hạ vào cũng không nói chuyện, ngồi ở vị trí cũ bên cửa sổ phụng phịu, Địch Dã nhìn thấy cô, bưng hai cốc nước chanh đi tới, liếc cô một cái: “Không vui sao?”

Hiểu Hạ gật gật đầu, Địch Dã ngồi bên cạnh cô: “Nói một chút đi.”

Hiểu Hạ nói ra hết, bản thân cũng cảm thấy gương mặt nóng lên, dùng sức xoa xoa mặt nói: “Xấu hổ chết mất.”

Địch Dã thấy cô sắp xoa đến nát cả mặt: “Chỉ vì chút chuyện như vậy mà tức giận? Có gì mà xấu hổ? Phương thức giao tiếp của con người không chỉ có lời nói, hơn nữa, cô hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên giao phó, tôi cảm thấy, năng lực ứng biến của cô cũng rất nhanh nhạy, đáng để khen ngợi.”

Hiểu Hạ cảm thấy tốt hơn một chút, hai tay giao nhau đặt lên trên bàn, chống đỡ lấy mu bàn tay nhìn anh: “Nhưng sếp nói tôi phải học nhanh lên, nói lần sau không thể như vậy nữa. Tiếng Anh là lời nói của công ty, tôi nhất định phải học tốt.”

Địch Dã chỉ chỉ vào bản thân: “Vậy cô bái sư đi.”

Hiểu Hạ a một tiếng: “Đúng rồi, anh đã đến nước Đức, chắc là tiếng Anh cũng tốt chứ?”

Địch Dã lắc đầu: “không chỉ đến nước Đức, tôi còn đến nước Mỹ.”

Hiểu Hạ sùng bái nhìn anh: “Thật lợi hại, vậy, thầy giáo Địch sẽ dạy tôi chứ.”

Địch Dã ừm một tiếng: “Được, vậy về sau một tiếng mỗi buổi trưa và một tiếng mỗi buổi tối sau khi tan làm.”

Hiểu Hạ xoa xoa đôi bàn tay: “Nhưng tiền học tiếng Anh rất đắt…”

Địch Dã bật cười: “Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, nói chuyện phiếm bằng tiếng Anh, không phải giảng bài, không cần tiền.”

Hiểu Hạ hưng phấn nắm lấy cánh tay anh: “Được được, tôi giúp anh quét dọn bưng bê cà phê…”

Địch Dã cắt lời cô: “Không nhất thiết phải làm việc, thôi được rồi, không cần tiền lương, chỉ cần cung cấp bữa trưa và bữa tối làm thù lao thôi.”

Hiểu Hạ hít mũi một cái nhìn Địch Dã: “Anh đối với tôi tốt quá, tôi sẽ thích anh đó.”

Địch Dã ngẩn người, nhìn cô đỏ mặt, đôi môi khẽ nhếch, trong đôi mắt ngập tràn nước, hưng phấn lại chờ mong nhìn anh. Thân thể lùi về sau, không để lại dấu vết rút khỏi tay cô, đứng lên nói: “Trong quán bận quá, chúng ta đây là đang giúp đỡ nhau.”

Hiểu Hạ xoa xoa tay uống một ngụm nước chanh, nghiêng đầu nhìn đèn đóm cùng mấy cái bàn trong quán, ngoại trừ suýt nữa bị cuốn vào án mạng, cái khác nhìn cũng không tệ, quán cà phê phố sau tuyệt đối là phúc của cô.

Hiểu Hạ híp mắt cười, Địch Dã bưng khay đi ra, một đĩa nhỏ salad và một phần súp rau củ đỏ, Hiểu Hạ vui vẻ hớn hở: “Hôm nay đã bắt đầu cung cấp bữa trưa rồi sao?” Địch Dã cười cười: “La Hổ bảo hôm nay tới, chuẩn bị cho anh ta đó, nhưng đã đến giờ này rồi, xem ra là anh ta không tới nữa.”

Lại nghe có người ở cửa nói: “Ai nói không tới? Đây là không tới sao?” Địch Dã nhìn anh ta: “Tới rồi hả, vẫn còn cho anh đó.”

Chờ một lúc La Hổ liền cầm một miếng bánh mì cùng một cốc sữa bò kéo qua, chỉ chỉ vào món ăn của Hiểu Hạ hỏi Địch Dã: “Đây cũng là đãi ngộ quá khác biệt đó?” Hiểu Hạ cười đẩy món ăn của mình qua: “Cảnh sát La, tôi vẫn chưa đụng vào, không bằng cùng nhau chia sẻ đi.” Nói xong liền cầm lấy ổ bánh mì, cắn một miếng, liếm liếm môi nói: “Bôi một lớp mỡ bò vào, thơm quá.”

La Hổ cũng tranh thủ thời gian cầm một khối, Địch Dã ở bên cạnh nhìn thấy cười, Hiểu Hạ ngẩng đầu chớp chớp mắt với anh, anh ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa.

Có người đàn ông đi đến, đầu trọc sáng loáng, người khoác áo choàng cùng với quần đen và đế giày vải, trong lòng bàn tay cầm hai quả hạch, giọng nói hơi thô hỏi: “Xin hỏi một chút, ai là ông chủ Địch Dã?”

Địch Dã nói là tôi, Hiểu Hạ đứng lên, dùng sức nắm chặt tay áo anh, thấp giọng nói: “Thu, đó là người họ Thu.”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Chuyện Lạ Sau Phố Yêu