Con Đường Đại Đạo

Chương 80: Rương (1)


Nói đến đó Lâm Đĩnh liền không nói nữa, tâm trạng đã trở nên vô cùng khó chịu.

Sách linh nghe thế chỉ cười lạnh và nói:

-Ngươi nói đúng đó!

-Vậy Lâm Đĩnh ngươi không có cha sinh, mẹ dưỡng? Không có thân bằng quyến thuộc? Không có, yêu, hận, tình, thù à?

-Ta không biết loài người các ngươi ra sao, nhưng ít ra ông đây còn không sến đến nỗi thương sót cho kẻ muốn lấy mạng mình! Đó không phải là người, đó là thánh cmn rồi!

-Còn bản thân ngươi nếu mềm lòng, tiếc thương cho kẻ thù, vậy từ nay chiến đấu cứ giơ đầu ra cho người ta chém đi!

-Mợ kiếp! Một đao bổ xuống, đầu bay lên trời cũng là giết người, đau bỏ mợ đi được!

-Dụng độc, từ từ độc sát đối thủ đến chết, đau bỏ bu đi được, cũng là giết người!

-Dùng lửa đốt đối thủ đến chết, đau bỏ bà đi được, cũng là giết người vậy!

-Người chết như đèn tắt biết mẹ gì nữa, bố ai quản ngươi giết hắn kiểu gì! Ngu vừa vừa thôi chứ!

Nghe được sách linh nói thế Lâm Đĩnh liền có chút tỉnh ngộ.

-Đúng à nha! Người muốn hại ta, ta không làm thịt mười tám đời tổ tông nhà nó đã là nhân từ phúc đức lắm rồi!

-Huống chi nếu ta rơi vào tay bọn hắn chắc gì đã được chết nhẹ nhàng êm ái, có khi vạn đao cắt thịt, ngàn tiễn xuyên tâm ấy chứ!

Càng nghĩ Lâm Đĩnh càng thấy sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi, đúng là loại mặt hàng bị thịt tiêu chuẩn, không gì tự dọa mình điển hình!

-Móa nó! Bọn khốn này!

-Còn muốn được chết an ổn nhẹ nhàng?

-Mơ đi!

Nói xong tiện thể anh chàng co giò sút văng cái đầu lâu bên cạnh để phát tiễn oán hận trong lòng.

Nếu chủ nhân cái đầu lâu đó mà lên tiếng được nhất định sẽ vô cùng bi phẫn, nhảy lên phản đối thằng khốn kia xâm phạm di cốt người quá cố.

-Huynh đệ à chúng ta cũng không có thân cừu đại hận gì, bọn ta cũng chỉ xém tiễn các ngươi về suối vàng mà thôi, huống chi bây giờ cũng đã bị các ngươi thiêu đến chết, đau khổ lắm rồi, còn mỗi cái đầu, đại gia ngài làm ơn, làm phước cho em xin một phút bình yên!

Giải khai được tâm kết trong lòng, Lâm Đĩnh liền cảm thấy tâm trạng cực kì thoải mái, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, nhất là thần binh, lợi khí, kim ngân, tài bảo…vv lại càng thuận mắt!

Anh chàng hết chạy đông rồi lại chạy tây, tìm kiếm, moi móc ra những thứ còn nguyên vẹn dưới lớp tro tàn.

Những thứ bị nhiệt độ làm cong queo, biến dạng đều bị hắn vứt qua một bên, cố gắng chỉ lựa những cái còn bóng loáng, nguyên vẹn không chút tỳ vết.

Đương nhiên những thứ tốt chưa chắc là đã chịu nhiệt tốt, tựa như đan dược, linh thảo…vv, chỉ là dù sao lửa cũng đã phóng ra rồi, bây giờ có muốn thu lại cũng chả kịp.

Huống chi nếu dùng cách thông thường đao thật, thương thật xung trận, người nằm lại quá nửa là bọn hắn, còn người nhởn nhơ kiếm kê chiến lợi phẩm sau cùng, vẫn là cái đám Hán quốc người đông thế mạnh kia!

Sau vài phút tầm bảo, không biết phải nói là vận khí hắn quá kém, hay là cái bọn Hán quốc kia quá nghèo, cho dù hai mắt Lâm Đĩnh đã mở lớn hết cỡ, hắn vẫn chẳng hề tìm được một thứ gì vừa mắt, không phải là biến hình thì cũng là biến dạng dưới nhiệt độ cao.

Đang vô cùng buồn bực, thì bất chợt dưới chân hắn lại vô tình đá phải cái gì đó, xem tý làm cu cậu ngã chổng vó.

-Má nó! Con cái nhà ai ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, lại khiêng đá vứt giữa đường thế này! Đúng là đau chết ta rồi!

Lâm Đĩnh vừa mở miệng chửi, vửa ôm chân nhảy choi choi.

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Đĩnh mới nhìn rõ thứ mình đá phải không phải là hòn đá hay gì đó, mà chính là một vật đen xì, xấu xí, có vẻ như làm bằng kim loại, bốn cạnh vuông góc, trên đỉnh hơi nhô lên.

Đến khi nhặt nó lên nhìn kĩ Lâm Đĩnh mới biết đây là cái gì.

Thì ra nó chính là một cái rương thu nhỏ, hay có thể nói là một cái hộp đựng đồ cũng được.

Cái rương nhỏ đó cao khoảng 2/3 bàn tay, chiều ngang chỉ bẳng 1/2 bàn tay, còn dài khoảng một gang tay, lần này khi nhìn ở khoảng cách gần Lâm Đĩnh mới thấy ấn tượng ban đầu của mình là sai lầm thế nào.

Cái rương này nếu nói nó “xấu xí”, thì chỉ sợ trên đời này chẳng còn thứ gì có thể gọi là đẹp nữa cả, tuy có lẽ hơi quá nhưng chí ít cái rương nhỏ này không hề xấu.

Bốn mặt của cái rương nhỏ này đều là màu đen, được khắc họa những ký hiệu tinh mỹ, huyễn lệ, khi nhìn vào những họa tiết trên đó, Lâm Đĩnh cảm liền cảm thấy linh hồn mình như đang chìm vào một khoảng không bao la, tăm tối vô tận tựa như không có điểm kết thúc.

Trong đầu Lâm Đĩnh lúc này không có một suy nghĩ nào nữa, tư duy dường như dùng lại, chỉ còn lại bản năng, hắn cảm thấy cơ thể đột nhiên rất nặng, rất mệt, tựa như nhiều tuần không ngủ, lại chiến đấu liên tục không ngưng nghỉ, theo bản năng dẫn dắt chỉ muốn tìm một nơi yên bình, thoải mái để nằm xuống, mà không gian này lại phát ra một dao động cực kỳ thoải mái, khiến linh hồn Lâm Đĩnh chỉ muốn nằm xuống ở nơi này nghỉ ngơi, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Lâm Đĩnh cứ ngây người nhìn chằm chằm vào cái rương trên tay, ý thức cứ chầm chậm biến mất từng chút một, tựa như bị cái rương trong tay hắn hấp dẫn hết vậy, còn ngọn lửa linh hồn trong người vốn đang hừng hừng thiêu đốt, tràn đầy sức mạnh sự sống thì lại đang dần dần yếu đi, nếu cứ tiếp tục như vậy không có gì bất ngờ xảy ra, thì đến khi ngọn lửa linh hồn trong người Lâm Đĩnh hoàn toàn bị dập tắt, vậy Lâm Đĩnh hắn chỉ có một con đường chết để đi.

Linh hồn là cơ bản của mỗi sinh linh, cho dù có là thánh thần, hay tiên phật thì điều cơ bản này vẫn không thay đổi, thân thể cho dù có bị chặt ra làm tám mảnh hay bảy khối, nhưng chỉ cần linh hồn bất diệt vậy thì chưa thể tính là chính thức tử vong vẫn có thể cứu được, nhưng nếu linh hồn hoàn toàn bị hủy diệt vậy thì lại là chuyện khác, chỉ sợ trên đời này không có gì có thể cứu chữa được nữa!

Đừng nói là một tu sĩ “bình thường” đến cánh cửa tu hành còn chưa chạm vào được như Lâm Đĩnh, cho dù đổi lại là một tu sĩ chính cống, có tu vi mạnh mẽ gấp trăm lần, vạn lần Lâm Đĩnh nếu rơi vào tình cảnh bây giờ của hắn chắc chắn cũng chỉ có một đường chết để đi mà thôi.

Nhưng Lâm Đĩnh hắn là một tu sĩ “bình thường” sao?

Nếu nói về mặt thân thể thì Lâm Đĩnh hắn cũng chỉ miễn cưỡng coi là tốt một chút so với tu sĩ bình thường mà thôi, không cần phải so với mấy lão yêu quái sống đã cả ngàn, cả vạn năm, chỉ cần so với một ít tu sĩ bình thường, tu luyện chút ít pháp môn đặc thù như Huyết Thần kinh, Bất Diệt kim thân, Vạn Ảnh thiên công, Bất Tử quyết…..vvv là đã thấy thua khá xa rồi, người ta không những thể chất đặc thù, sức vóc trâu bò, lại còn “bất tử” theo một khía cạnh nào đó, những biện pháp đơn thuần vật lý, tựa như chém bay đầu, đâm xuyên tim, chặt làm hai nửa, cắt làm tám khúc, đối với bọn họ thì chỉ như gãi ngứa mà thôi, nhưng cái đám tiếp cận bất tử đó mà rơi vào tình cảnh bây giờ của Lâm Đĩnh, cũng chưa chắc đã tốt hơn hắn là bao, thân thể có biến thái hơn nữa. đạt đến tình trạng bất tử, bất diệt nhưng không có linh hồn thì có tác dụng gì? Có khác gì cục đá là bao đâu!

Lâm Đĩnh hắn thể chất cũng coi như là ghê gớm, đặt ở quê nhà thì cũng miễn cưỡng cũng có thể coi là siêu nhân quần sịp, nhưng nếu bị chém bay đầu, hay chặt làm hai nửa tuy không chết ngay nhưng cũng là chết chắc!

Cũng may đó là xét về mặt thân thế mà thôi, huống chi tình cảnh bây giờ của Lâm Đĩnh cũng không phải so thân thể mạnh mẽ là được, nếu nói trên người Lâm Đĩnh có cái gì là đặc thù nhất, vậy cũng chỉ còn lại có linh hồn của hắn mà thôi.

Theo lý lẽ bình thường thì Lâm Đĩnh có sống mười đời, hay tám kiếp nữa thì thế giới khoa học kỹ thuật của hắn, cũng không thể nào dính dáng đến cái thế giới tu tiên này được!

Không biết phải nói là Lâm Đĩnh hắn may mắn hay bất hạnh, lại gặp phải tồn tại có thể can thiệp vào pháp tắc vận hành của vũ trụ, giống như hai đường thẳng song song vốn không thể gặp nhau, lại bị người ta vẽ thêm một nét gạch nối cả hai lại với nhau vậy!

Linh hồn Lâm Đĩnh đã được tồn tại đặc thù ngắm trúng, lại được Chư Thiên gia cố để có thể chịu được quá trình dịch chuyển, nếu bảo linh hồn hắn không có gì đặc thù, có đánh chết cũng chả ai tin.

Linh hồn Lâm Đĩnh vốn đã gần như bị cái rương nhỏ kia hút khô, ngay khoảnh khắc tỉa lửa linh hồn cuối cùng sắp bị dập tắt, thì bất chợt linh hồn Lâm Đĩnh không biết vì nguyên nhân gì đột ngột lại bùng cháy dữ dội, Thanh Thần chú đã lâu không động đậy cũng nhanh chóng tự động vận chuyển, như một cây kim băng giá hung hăng đâm thẳng vào linh hồn Lâm Đĩnh.

Một cơn đau khủng khiếp từ linh hồn truyền đến, khiến ý thức của Lâm Đĩnh vốn đã mất đi lập tức bị mạnh mẽ đoạt trở lại thân thể, linh hồn lập tức thoát khỏi trạng thái bị cái rương kia khống chế.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Con Đường Đại Đạo