Công Tử Điên Khùng

Chương 48: Chị muốn tìm lại Tưởng Niệm


Mỹ Na rất kỳ quái. Giữa trưa Vũ Tích đi giúp Đông Giai gặp mặt khách hàng, lẽ ra phải sớm về tới công ty mới đúng? Vì sao tới tận lúc tan tầm rồi, còn chưa thấy Vũ Tích trở về? Gọi điện thoại cho chị ấy, cũng không có ai nghe máy. Chẳng lẽ chị ấy đã về trước?

Vì lo lắng cho Hàn Vũ Tích, nên vừa tan tầm, nàng liền trực tiếp về nhà. Đi tới cửa khu chung cư thì rõ ràng thấy chiếc xe Fox của Vũ Tích đậu ở chỗ này, bảo vệ còn đang hỏi đây là xe của ai. Mỹ Na tới gần chiếc xe thì không thấy Vũ Tích, mà cửa xe thì vẫn mớ.

- Đây là xe của ngươi à? Tranh thủ lái đi chỗ khác đi. Ngươi xem xe của ngươi đậu ở chỗ này đã mấy giờ rồi. Nơi này không phải là nơi đỗ xe.

Bảo vệ thấy Mỹ Na ngó vào trong xe, tưởng là xe của nàng, liền yêu cầu Mỹ Na lái xe đi.

Mang theo vẻ mặt nghi vấn, lái xe một bên. Trong lòng Mỹ Na tự nhủ, vì sao xe của Vũ Tích lại đậu ở đây mấy tiếng liền? Cửa xe lại không có đóng, chẳng lẽ chị ấy gặp chuyện gì rồi? Mỹ Na bắt đầu lo lắng cho Hàn Vũ Tích.

Chị ấy đã đỗ xe ở đây, thì có khả năng chị ấy chỉ ở quanh đây. Mỹ Na xuống xe, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Vũ Đình. Bất quá, vừa lấy chiếc điện thoại ra, thì sững sờ.

Bởi vì nàng trông thấy ở bãi rác cách đây không xa, có một người đang nổi điên lục lọi đống rác.

- Vũ Tích tỷ…

Mỹ Na kinh hãi suýt nữa làm rơi chiếc điện thoại. Vũ Tích tỷ bị làm sao vậy?

Không dám nghĩ nhiều hơn nữa, Mỹ Na lập tức chạy tới.

- Vũ Tích tỷ, chị đang làm gì vậy? Nơi này là bãi rác mà. Nguồn: http://truyenfull.vn

Mỹ Na thấy cả người của Hàn Vũ Tích đã dính đầy rác vụn, trên người bẩn vô cùng.

Mỹ Na quả thực không dám tin vào mắt mình. Vũ Tích tỷ là người rất thích sạch sẽ. Cho dù trên quần áo có dính chút tro bụi, chị ấy cũng mang đi rửa sạch. Vậy mà hôm nay, không biết vì sao chị ấy lại biến thành như vậy?

Ngừng lục lọi, Hàn Vũ Tích có chút thất thần ngẩng đầu nhìn Mỹ Na:

- Mỹ Na, em đã trở lại rồi à?

Sau đó lại cúi đầu, tiếp tục lục lọi trong đống rác.

- Vũ Tích tỷ, chị đang làm gì vậy?

Mỹ Na thấy Vũ Tích chỉ nói một câu, lại tiếp tục lục lọi, liền tranh thủ kéo Hàn Vũ Tích lại.

- Chị, a, Mỹ Na, đã tan tầm rồi à?

Hàn Vũ Tích cuối cùng mới hồi phục tinh thần.

- Vâng, Vũ Tích tỷ, chị làm sao vậy? Vì sao lại biến thành như thế này?

Mỹ Na lo lắng hỏi.

- Mỹ Na, em về trước đi, chị bị mất đồ, chị muốn tìm lại.

Hàn Vũ Tích nói xong, lại muốn tiếp tục tìm.

- Vũ Tích tỷ, chị xem, người chị đã dính đầy rác vụn kìa. Cho dù chị muốn tìm cái gì, nhưng hiện tại trời đã tối, ngày mai chúng ta lại tới tìm. Đến lúc đó, em sẽ gọi thêm Vũ Đình giúp chị tìm đồ đã mất.

Mỹ Na bất đắc dĩ, lần nữa giữ chặt Hàn Vũ Tích.

Lúc này, Hàn Vũ Tích mới chú ý trên người đã rất bẩn., liền sửng sốt. Không phải mình rất thích sạch sẽ sao? Không nghĩ tới, lại thành như vậy.

Nhìn sắc trời, quả nhiên đã tối. Rơi vào đường cùng, Hàn Vũ Tích đành phải đi theo sau Mỹ Na trở về. Quyết định ngày mai phải tìm được chiếc vòng cổ.

Một đềm đều ngủ không ngon giấc. Hàn Vũ Tích một mực suy nghĩ tới chiếc vòng cổ kia đã bị mình ném đi đâu. Cho nên trời vừa sáng, nàng đã đứng dậy.

- Mỹ Na, xin công ty cho chị nghỉ một ngày. Chị muốn đi tìm vật đó.

Hàn Vũ Tích nói xong, muốn ra khỏi cửa.

- A, Vũ Tích tỷ, rốt cuộc là chị mất cái gì? Mà đến cả cơm sáng cũng không ăn, công việc cũng xin nghỉ. Nó quan trọng lắm không? Nếu không, buổi chiều em cũng xin nghỉ, giúp chị tìm lại. Mà nó là cái gì vậy?

Mỹ Na thấy vừa mới sáng sớm, Hàn Vũ Tích đã đi ra ngoài tìm đồ vật, rất là khó hiểu. Ngay cả cơm cũng không ăn, đồ vật đấy quan trọng như vậy sao?

- Không có gì, chỉ là một chuỗi vòng cổ.

Hàn Vũ Tích vừa nghĩ tới chiếc vòng cổ bị mất đi, trong lòng liền đau đớn.

- A, có phải là chiếc vòng cổ mà sáng hôm đó em thấy chị đeo phải không?

Mỹ Na ngạc nhiên hỏi, vô ý thức nhìn sang chiêc cổ trắng nõn của Hàn Vũ Tích. Quả nhiên, chiêc vòng cổ rất đẹp kia đã không còn.

- Vũ Tích tỷ, vì sao chị biết chiếc vòng cổ kia rơi ở bãi rác? Nhỡ đâu nó bị mất ở chỗ khác thì sao?

Mỹ Na muốn khuyên nhủ Hàn Vũ Tích không cần phải tới bãi rác tìm vòng cổ. Tuy chiếc vòng cổ đó rất đẹp, nhưng cũng không thể vì nó mà nghỉ việc a. Huống chi, chiếc vòng cổ đó rốt cuộc ở đâu còn không biết.

Hàn Vũ Tích ảm đạm xoay người ra cửa. Mỹ Na thấy mình không có cách nào khuyên nhủ chị ấy. Đành phải kệ chị ấy. Buổi chiều mình cũng xin nghỉ, giúp chị ấy tìm vậy.

Mỹ Na tới công ty, nhưng vẫn lo lắng cho Vũ Tích. Nàng cảm thấy tinh thần của chị ấy hiện tại không được tốt lắm. Ngẫm lại, liền gọi điện cho Vũ Đình.

- Vũ Đình, không biết vì sao ngày hôm qua chị em ở bãi rác tìm chiếc vòng cổ. Chị khuyên như thế nào, chị ấy cũng không nghe. Hôm nay còn bảo chị xin nghỉ hộ chị ấy nữa. Buổi sáng, cơm còn chưa ăn, đã đi ra ngoài rồi. Đợi lát nữa, em tới xem thế nào.

- Cái gì? Chị nói Vũ Tích tỷ tìm lại cái vòng cổ mà chị ấy đã ném đi à? Vì cái gì?

Điện thoại truyền tới thanh âm lo lắng của Hàn Vũ Đình.

- A, là do Vũ Tích tỷ ném đi? Vậy vì sao chị ấy còn muốn đi tìm? Vũ Đình…

Mỹ Na còn chưa nói hết lời, thì điện thoại của Vũ Đình đã tắt. Đoán chừng là vì quá lo lắng cho Vũ Tích tỷ. Có Vũ Đình bên cạnh, Mỹ Na mới thở phào một cái.

- Xin hỏi, Hàn Vũ Tích có ở văn phòng không?

Mỹ Na vừa để điện thoại xuống, liền có một người nam tử trẻ tuổi đứng ở cửa ra vào hỏi.

- Ngươi là ai? Tìm chị ấy có việc gì?

Mỹ Na hỏi người nam tử kia.

- A, ta chỉ là một khách hàng của nàng ấy. Ta muốn hẹn nàng ấy để nói chuyện về công việc. Không biết nàng ấy có ở đây không?

Người nam tử trẻ tuổi vừa nói, vừa ngó đầu nhìn quanh. Nhưng y không thấy Hàn Vũ Tích.

- Ngươi có phải hay không muốn mua sản phẩm của công ty?

Mỹ Na thấy thế lập tức hỏi.

- À…Đúng vậy, công ty của chúng ta muốn mua một số sản phẩm, cần thương lượng với nàng ấy.

- Vậy à, vậy ngươi phải tới văn phòng nghiệp vụ mới đúng. Phòng của chúng ta không chịu trách nhiệm về tiếp thị sản phẩm. Còn có, Vũ Tích tỷ đã xin nghỉ việc vài hôm rồi.

Mỹ Na trả lời người thanh niên này, nhưng trong lòng có chút hoài nghi. Một người muốn nói chuyện về công việc, sao không nói chuyện ở phòng khách, phải chạy tới tận đây để nói chuyện? Chẳng lẽ là ai mang vào sao?

- Ách, ta biết rồi…

Người thanh niên này nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là tới phòng nghiệp vụ trước, mua một ít sản phẩm của công ty này. Sau đó chậm rãi tiếp cận Vũ Tích vậy.

Đã tìm được nơi làm việc của cô gái kia, dựa vào thực lực của gia đình và tướng mạo của minh, y tin tưởng cho dù phải cạnh tranh với nhiều người nam nhân khác, cũng không có vấn đề. Huống chi, chồng của Vũ Tích còn là một tên điên, lại còn đi tới nhà ga chơi gái.

Hôm nay Phương Bình vừa đi làm liền gặp phải Tần Thăng. Trong nội tâm cả kinh, không nghĩ tới, người này thực sự tìm đến. Nhưng nàng vẫn kiên trì đưa y tới văn phòng của Hàn Vũ Tích. Còn phải nói người mà y muốn tìm tên là Hàn Vũ Tích.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Công Tử Điên Khùng