Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 42: Ngọc quan cùng Cổ ngọc


Chậm rãi bước, Tần Thiên chăm chú quan sát từng cái góc ngách Phật đường, nhìn rất nhiều lần nhưng cũng không phát hiện ra điểm dị thường gì cả.

Lôi Đình nhắc nhở: “Không nên chỉ nhìn mặt ngoài mà thôi, vật có thể làm cho mắt thường không phát hiện trực tiếp được”

Mắt thường không cách nào nhìn thấy trực tiếp?

Vậy sẽ ở đâu nhỉ?

Tần Thiên không hiểu, vật không nhìn thấy, vậy ngươi bảo ta tìm cái rắm à.

Phật đường không lớn, ngoại trừ đã bị phong hóa phần lớn, cũng chỉ còn lại mấy cái cột đá, tất cả còn đều bị phong hóa không sai biệt lắm.

Tần Thiên vòng quanh cột đá, đi quanh Phật đường vài vòng, không phát hiện ra chút dị thường nào.

Lúc này, Lôi Đình lại lần nữa nhắc nhở: “Xem bên dưới đất một chút đi”

Tần Thiên theo lời, đào xới xuống bên dưới thấy được một khối đá.

Tần Thiên gõ gõ mấy cái, cũng không có dị dạng, hắn vừa bưng khối đá lên, đào bùn đất lên, kết quả phát hiện được ẩn trong đất bùn là một miếng ngọc quan.

Toàn thân ngọc quan đen nhánh, dài ba tấc, rộng một tấc, mặc dù được chôn trong bùn đất, nhưng toàn thân nó không vấy một chút bụi bặm nào.

Bất quá, ngọc quan này lại rất kỳ quái, Tần Thiên để nó ở trong lòng bàn tay, vậy mà cơ hồ không cảm ứng được tồn tại của nó.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, Tần Thiên khẳng định trong tay mình không có vật gì cả.

Ngọc quan này liền một khối, không cách nào mở ra, toàn thân thì đen nhánh, cũng không biết rỗng ruột hay đặc ruột nữa.

Tần Thiên cầm lấy ngọc quan đến trước mặt Lôi Đình, phát hiện một ít âm linh ở gần Phật đường rối rít thối lui, hiển nhiên là rất kiêng kỵ đối với khối ngọc quan này.

“Đây là thứ được từ đào dưới đất lên”

Lôi Đình nhìn ngọc quan, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Ngươi cất nó đi, lại tiếp tục đào sâu xuống một chút nữa xem, nhìn nhìn còn có vật gì khác nữa không”

Tần Thiên nghi hoặc nói: “Để cho ta cất giữ, ngươi không cần?”

Lôi Đình lắc đầu, nói: “Đồ chơi này không thích hợp với ta, nó đối với người tìm ra nó hẳn là hữu duyên”

Tần Thiên cũng không miễn cưỡng, ngọc quan này thế nhưng lại xua tan đám âm linh kia, vừa lúc trước mắt hắn đang cần.

Trở lại chỗ lúc nãy đào lên ngọc quan, Tần Thiên đào đào múc múc sâu xuống khoảng ba thước, không phát hiện gì cả.

Tần Thiên không từ bỏ ý định, tại bên trong Phật đường tiến hành đào bới, ai ngờ đúng là có phát hiện.

Nguyên lai, ở bên dưới Phật tượng, Tần Thiên đào lên một thứ, là một khối cổ ngọc, toàn thân màu xanh ngọc, bên trong có hồng quang lưu động.

Tần Thiên đặt cổ ngọc trên lòng bàn tay, toàn bộ bàn tay biến thành trong suốt, cảm giác cực kỳ huyền diệu.

“Lôi Đình đại ca, ngươi nhìn ta đào được cái gì này?”

Lôi Đình nhận lấy cổ ngọc, quái sự liền xảy ra.

Cổ ngọc ở trên tay Tần Thiên, bàn tay liền trở nên trong suốt.

Nhưng ở trên tay Lôi Đình, thì không có chút biến hóa nào cả.

Lôi Đình có điểm kinh ngạc, lòng bàn tay phát sáng quang mang, chậm rãi nâng lên cổ ngọc, khiến cho nó bắn ra vạn đạo quang mang.

Trong lúc nhất thời, bên trong Phật đường trở nên rõ ràng rành mạch hơn, cổ ngọc dưới thủ đoạn thúc dục của Lôi Đình, bắn ra ánh sánh mờ, bên trong hồng quang lưu chuyển, tựa như hỗn độn biến hóa, không có bất kỳ một quy luật nào.

Lôi Đình quan sát chốc lát, thu hồi quang hoa, đem cổ ngọc đưa về trong tay Tần Thiên.

“Vật này có chút huyền diệu, hồng quang bên trong ẩn dấu bí mật, ngươi thử nhìn xem một chút có thể hay không phát hiện điều gì đó”

Tần Thiên ngưng thần nhìn chăm chú, nhưng chỉ thấy hồng quang lưu chuyển trên cổ ngọc, ngoài ra không nhìn thấu gì khác.

Đem cổ ngọc đặt vào lòng bàn tay, Tần Thiên nhìn xuyên thấu qua mu bàn tay, cũng không nhìn ra khác thường gì.

Lôi Đình trầm ngâm nói: “Cái này là Ngọc Nhược của Phật môn, ngươi đem nó đặt lên ngực, tĩnh tâm cảm ngộ một chút”

Tần Thiên y lời, đem cổ ngọc dán lên ngực, còn chưa kịp cố định, Tần Thiên trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

Một khắc kia, Tần Thiên há mồm muốn nói, nhưng Lôi Đình đột nhiên nhìn lên bầu trời đêm, mắt bắn ra một đạo hàn quang.

“Cất cổ ngọc đi, phiền toái tới cửa rồi”

Tần Thiên chấn động, cảm giác hưng phấn trong nháy mắt lạnh tanh, nhanh chóng đem cổ ngọc cất ở ngực, cũng xác định đã cất kỹ xong ngọc quan, bình ngọc cùng ngọc châu.

Lúc này, trên bầu trời ngôi miếu đổ nát hiện vạn đạo ánh sáng mờ, những tiếng khóc nỉ non của âm linh ầm ầm tứ tán, bốn vị cao thủ từ trên trời hạ xuống, quanh mình tản mát ra quang mang lóng lánh, đem vẻ âm u của ngôi miếu đổ nát chiếu sáng lên giống như ban ngày.

Tần Thiên đứng ở phía sau Lôi Đình, đánh giá bốn vị khách không mời mà đến, trên mặt lộ vẻ cười khổ.

Bốn người tới lần này Tần Thiên điều biết cả, chính là cao thủ trong mười đại phái Khởi Nguyên đại lục.

Vị thứ nhất là Ngọc Kiếm Đồ Long Trầm Tuyết Y của Tiểu Vân Thương Hải, vị thứ hai là Long Mạc Nhất của Ngạo Nguyệt Môn, vị thứ ba là Tây Môn Vũ của Thiên Đao Môn, vị thứ tư chính là Giang Lưu Tự của Tứ Hải Minh.

Những người này Tần Thiên từng gặp qua Tuyệt Thiên Lĩnh, đều vì hắn mà đến, vì vậy Tần Thiên khắc sâu trong trí nhớ.

Trong bốn đại cao thủ, Trầm Tuyết Y từng xuất hiện qua tại động phủ Huyết Sát, đã gặp qua Lôi Đình, ba người còn lại thì không nhận ra Lôi Đình.

“Bọn họ đều là cao thủ trong mười đại môn phái đại lục Khởi Nguyên, tất cả đều vì ta mà tới”

Lôi Đình lạnh lùng đứng ở lối vào Phật đường, ánh mắt hờ hững nhìn bốn đại cao thủ, tựa như nhìn bốn khúc gỗ, vẻ mặt không một chút ba động nào.

Giang Lưu Tự nở nụ cười ha ha, nói: “Người thanh niên, vị bên cạnh ngươi là con mồi mà chúng ta coi trọng, muốn cùng chúng ta làm một cuộc giao dịch không, thế nào?”

Lôi Đình ngoảnh mặt làm ngơ, không nói không động.

Tây Môn Vũ cười nhạo, nói: “Tiếu Diện Hồ, người ta đã không để ý đến ngươi kìa”

Long Mạc Nhất nhìn Lôi Đình cau mày, nói: “Bộ dáng của tiểu tử này xem là nhân vật tàn nhẫn đây, không dễ đối phó”

Lôi Đình lạnh lùng, lãnh khốc, lộ ra một cỗ giết chóc, lấy đạo hạnh của Long Mạc Nhất, tự nhiên chỉ liếc một cái đã nhìn ra Lôi Đình không phải là người dễ trêu vào.

Trầm Tuyết Y từng có kinh nghiệm giao phong qua Lôi Đình, biết người này có thực lực kinh khủng, mặc dù đều cùng là cảnh giới Tạo Hóa, nhưng Lôi Đình tựa hồ có chiến lực cường hãn hơn chúng nhân.

Giang Lưu Tự trợn mắt nhìn Tây Môn Vũ một cái, hừ nói: “Tiểu tử hắn hiện tại không để ý tới ta, chút nữa muốn còn mạng sống còn phải van xin ta đó”

Trầm Tuyết Y trầm ngâm khẽ nói: “Không nên khinh thường, nghe nói hai vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông cũng bị bại trong tay hắn, chúng ta trước vây khốn hắn rồi hãy nói”

Lúc này, trong bầu trời đêm lại xuất hiện mấy đạo quang hoa, hướng bên này phóng tới, nhìn dáng dấp bọn họ đều là vì Tần Thiên mà đến.

“Bọn họ đang trì hoãn thời gian, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, nếu không bị đám cao thủ ngăn cản, thì khó có thể rời đi”

Tần Thiên cũng nhìn thấy được quang hoa trong trời đêm, trong lòng biết tình hình có điểm không ổn, thúc dục Lôi Đình mau mau rời đi.

“Không sao, bọn chúng tới không phải là cao thủ gì, không cần phải trốn”

Giọng Lôi Đình rất lạnh lùng, khẩu khí lại cực kỳ cuồng vọng.

Tây Môn Vũ có chút không phục, hừ nói: “Thật cuồng vọng, thế nhưng không đem cao thủ thập đại môn phái chúng ta để trong mắt. Lát nữa, bản thân ta muốn xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, mà dám tự phụ như thế”

Lời vẫn còn bên trong, trong ngôi miếu đổ nát quang hoa lóe lên, thoáng cái hơn mười vị cao thủ xuất hiện.

Tần Thiên cẩn thận lưu ý từng chút một, những người này phần lớn hắn không nhận ra, chỉ có Hỏa Linh thánh nữ Băng Tâm, Cổ Liệt Chiến Thần Tông là quen mặt mà thôi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Cửu Vực Tà Hoàng