Dã Man Vương Tọa

Chương 98: Đánh chính là ngươi


Trương Đức Bưu nhổ ra một ngụm trọc khí, ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy thân thể vẫn còn hưng phấn đến phát run.

Một tên lục cấp Đại Ma Đạo, ma pháp sư lĩnh ngộ Nguyên Tố Chi Kiếm, thiên tài mà Cameron ở bên trong lều cũng coi trọng, nhất định là cao thủ có thể bước vào cảnh giới Thánh Ma Đạo, cứ như vậy chết ở dưới đao của hắn, đến Trương Đức Bưu cũng cảm thấy có chút khó có thể tin.

"Tuy chiến lược của ta hữu ích, bài bố thoả đáng, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là Bát Môn Kim Tỏa đao uy lực kinh người, loại này là võ học của Kiếm Thánh, liền tương đương với tâm pháp kỳ công trên đấu khí bảng, có lực công kích chí cao chí cường!"

Lại bởi vì thực lực cực đoan cường hoành, Long kỵ sĩ cảnh giới Đấu Khí Như Sơn cùng Lục Long cấp 16 đều bại trong tay hắn, mà cao thủ như vậy, vậy mà chết trong tay của mình, trong nội tâm Trương Đức Bưu không thể không kiêu ngạo.

Tại cách đó không xa, Tiểu Hắc cùng con Lục Long kia, hai con Cự Thú gào thét liên tục, lăn lăn lộn lộn, đánh lẫn nhau thành một tràng diện rất hỗn loạn, Long ngữ cùng Ma Ngục ma pháp ngữ thỉnh thoảng vang lên, từng đạo ma pháp cường hoành đánh trúng đối phương.

Hai con Cự Thú cận thân vật lộn, đều không thể tránh thoát ma pháp, vết thương rất nhanh phủ kín thân thể chúng nó. Tiểu Hắc càng đánh càng hăng, càng đánh tính tình càng là thô bạo, đối với việc khống chế ma pháp rất hữu ích, thiết thực, phát ra càng thuận buồm xuôi gió.

Trong khoảng thời gian này Trương Đức Bưu tranh thủ nghỉ ngơi, một mực ở bên cạnh quan sát tình huống của Tiểu Hắc, cho tới bây giờ, hắn mới phát giác chỗ lợi hại chính thức của Địa Ngục Khuyển. Bởi vì Tiểu Hắc mọc ra hai cái đầu, trong đó một cái đầu chuyên tâm ngâm xướng ma pháp, một cái đầu khác thì chuyên tâm tiến công, mỗi khi ma pháp bị Lục Long đánh nát, đầu thứ hai lập tức đón lấy ngâm xướng tiếp, cái này có ý nghĩa là ma pháp của nó cơ hồ không có khả năng bị cắt đứt!

Mà cái con kia Lục Long chỉ có một cái đầu, ma pháp bị phá chỉ đành phải ngâm xướng một lần nữa, hơn nữa thời điểm ngâm xướng Long ngữ ma pháp, chỉ có thể dùng thân thể và bộ vị khác công kích, không cách nào tạo ra sát thương hữu hiệu lên đối thủ.

Rốt cục, con Cự Long cũng khiếp đảm, thừa dịp hiệu quả của Trọng Lực thuật tán đi, chớp thời cơ hướng lên không trung bay lên, chuẩn bị đào tẩu. Nào biết Tiểu Hắc đợi đúng thời điểm nó bay lên, để lộ ra sơ hở, đột nhiên nhảy lên cao, một ngụm cắn cổ Lục Long, lại kéo nó về mặt đất, mặt khác một đầu còn lại thừa cơ cắn những vị trí khác, hai cái đầu đồng thời phát lực, dùng sức xé rách, lập tức đem cái cổ thật dài của Lục Long kéo đứt!

Tiểu Hắc tiêu diệt đối thủ, đem thi thể Lục Long vứt bỏ, sau đó ngẩng đầu hướng lên bầu trời "NGAO NGAO" rú lên lồng lộng, giống như đang phát tiết lửa giận. Sau khi phát tiết xong, mới cúi đầu xuống từng ngụm từng ngụm nuốt luôn con Cự Long.

" Tựa hồ sau khi Tiểu Hắc tiến hóa, mỗi lần trải qua một trận chiến đấu, thô bạo liền tăng thêm. Thêm nữa, nếu như nó không phải từ lúc nhỏ đã ở cạnh ta, chỉ sợ ngay cả ta cũng không thể khống chế nó!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Địa Ngục Khuyển có ba cái đầu, phân biệt đại biểu cho trung thành, thô bạo cùng giết chóc, Tiểu Hắc mọc đầu thứ nhất là trung thành, cái này có ý nghĩa là dù cho không ký kết ma thú khế ước, nó cũng sẽ đối với Trương Đức Bưu trung thành và tận tâm, cả đời cũng sẽ không thay đổi.

Đấu khí Trương Đức Bưu chậm rãi khôi phục, cầm lấy Bích Tỉ đao đi đến cái đầu cực lớn của Lục Long, vung đao bổ đầu ra, lấy Long tinh ra, trong nội tâm thập phần vui mừng.

Lục Long là ma thú cấp 16, cùng cấp với Thái Ca, Long tinh của nó có giá trị liên thành, giá cả so với ma hạch bình thường thì cao hơn rất nhiều. Một khỏa Long tinh này, cũng đủ để vượt tiền thu thuế của đại lãnh chúa trong vài năm!

Bất quá Trương Đức Bưu cũng không có ý định đem khỏa Long tinh này bán đi, hắn chuẩn bị đem Long tinh tiêu hao trong quá trình lấy thần tủy dung nhập huyết mạch. Tiền tài với hắn mà nói là vật ngoài thân, sau này có rất nhiều cơ hội kiếm tiền, nhưng Long tinh chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, cũng không phải tùy thời có thể chém giết một đầu Cự Long.

Mặc dù ngươi có bổn sự này, cũng không có khả năng tùy thời gặp được một đầu Cự Long, Ngự Kinh cùng Bắc Cương Băng Nguyên rừng rậm ngược lại là có không ít, đáng tiếc số lượng quá nhiều, coi như là Kiếm Thánh, Đấu Thánh, đi trêu chọc một đám Cự Long, đó chính là muốn chết!

"Khỏa Long tinh này chất chứa năng lượng vượt xa ma thú cấp 16 cùng cấp, có thể dung hợp thần tủy càng nhiều, nếu có thể có một khỏa Thánh Long Long tinh, ta liền trực tiếp có thể đem một lọ thần tủy toàn bộ dung nhập đến huyết mạch, thân thể.

Nếu đạt tới cường độ Kiếm Thánh, Đấu Thánh, coi như là Nguyên Tố Chi Kiếm cũng không cách nào làm bị thương ta rồi!"

Trương Đức Bưu đem Long tinh thu vào trong không gian giới chỉ, hắn đối với Nguyên Tố Chi Kiếm của Ngải Nhân Đại Ma Đạo Sư trong lòng vẫn còn sợ hãi, thời điểm Nguyên Tố Chi Kiếm đâm tới mi tâm của hắn, hắn cũng có sợ hãi, loại ma pháp này uy lực quá lớn, quá mạnh mẽ, chỉ cần đâm trúng, khẳng định phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng là nếu như hắn có thể đem toàn bộ thần tủy trong bình ngọc dung nhập hoàn toàn vào trong huyết mạch, cường hóa thân thể, thân thể thành Thánh, Nguyên Tố Chi Kiếm công kích liền có thể bỏ qua, muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, lục cấp Đại Ma Đạo cũng không làm gì được hắn, thậm chí cả Thất Già La, Bái Địch Luân Tư mấy tên cao thủ này cũng thúc thủ vô sách với hắn!

Thân thể Kiếm Thánh cùng Đấu Thánh, sớm đã vượt qua cực hạn của nhân loại, người chưa đạt tới Thánh cấp không có cách nào hiểu được.

"Những miếng Long Lân này đều là đồ tốt, có thể làm thành Long Lân giáp, áo giáp trên người Long Kỵ cấm quân chính là dùng Long Lân rèn thành, cứng rắn vô cùng."

Trương Đức Bưu quét dọn chiến một phát, đem Long Lân cùng Long Cốt, Long Bì được Tiểu Hắc ăn thừa thu vào trong không gian giới chỉ, lại đem áo giáp của tên Long ỵ sỹ đã chết kia cởi ra, cũng thu vào. Về phần Long Thương, Trương Đức Bưu đã bỏ thương theo đao, hắn chuẩn bị đem cái này cán thương tốt nhất này đưa cho phụ thân.

"Phụ thân chắc chắn sẽ không biểu hiện ra mặt, nhưng thu được cây thương này nhất định sẽ mừng rỡ đến không ngậm miệng được."

Trương Đức Bưu nghĩ đến biểu lộ của phụ thân Nham Thạch Man Chuy, không khỏi mỉm cười. Ngoại trừ ma pháp trượng của Ngải Nhân, trên người cũng không có thứ tốt, cây ma pháp trượng này bề ngoài không tệ, có thể đưa cho Garment Ridge, không có hắn Trương Đức Bưu căn bản không nhận thức được Cameron trốn ở Ma Pháp Công Hội quét rác.

Tri ân đồ báo (*có ơn tất báo), đây là thiên tính của người Nam Cương.

Quét dọn hoàn tất, Trương Đức Bưu ngồi trên trán của Tiểu Hắc, lần nữa truy tung Nam Minh thái tử. Cùng nhau đi tới, chỉ thấy trên mặt đất ngẫu nhiên xuất hiện dấu vết một đạo ma pháp công kích lưu lại, tựa hồ tên Long Kỵ cấm quân còn lại cùng Nam Minh thái tử cũng không có diễn ra chiến đấu kịch liệt, chỉ có một bên truy một bên trốn.

Thời điểm còn khoảng mười dặm đường là đến Thiên Mang thành, Trương Đức Bưu rốt cục thấy được thi thể của tên Long Kỵ cấm quân.

Nói là thi thể của hắn, không bằng nói là một bãi bùn nhão.

Tên Long Kỵ cấm quân bị chết vô cùng thê thảm, toàn thân cốt cách, cơ bắp, huyết quản đều bị người ta chấn nát bấy, thậm chí Long Lân giáp trên người hắn cũng bị đánh cho nát bấy!

Trương Đức Bưu tìm kiếm khắp nơi một chút, cũng không có phát hiện thi thể của đầu Lục Long kia, chắc hẳn đã được tên cao thủ kia sau khi đánh chết Long Kỵ cấm quân thu mất.

"Kỳ quái, trên chiến trường này chỉ có dấu vết chiến đấu của tên Long Kỵ cấm quân cùng Lục Long, vậy mà dấu vết của tên cao thủ kia lại không có một chút nào!"

Hắn qua lại quan sát chiến trường, phát hiện trên chiến trường khắp nơi đều là dấu vết Đấu Khí Như Sơn của tên Long Kỵ cấm quân, tiếp theo là Lục Long bị thương chảy ra Long huyết cùng Long Lân bị tổn hại, về phần cao thủ giết bọn chúng, không có để lại bất luận cái manh mối nào!

Trương Đức Bưu không khỏi rùng mình một cái, thầm nghĩ: "Cái này chỉ có thể nói rõ, lúc tên cao thủ đánh chết Long Kỵ cấm quân cùng Lục Long, đấu khí toàn thân không có tiết ra ngoài chút nào, đều này thể hiện cho việc tên này đã đem đấu khí vận dụng đến cực hạn âm nhu!"

Trong mắt hắn không khỏi hiện ra một người Nam Cương, gương mặt trắng không râu, tại Tự Lãng hạp cốc tự tay diệt trừ huynh trưởng của mình, lẩm bẩm nói: "Thất Già La..."

Chỉ có Thất Già La Tử La Thiên Trưng khí, mới có thể làm được cực hạn âm nhu, tu luyện bài danh gần với Long Mông Bảo Tượng quyết chính là Tử La Thiên Trưng quyết, mặc dù cùng cường giả ngang cấp giao thủ, đấu khí cũng sẽ không tiết ra ngoài chút nào, có thể vĩnh viễn chiến đấu không ngừng!

"Quả nhiên Thất Già La liên thủ với Ca Thư rồi!"

Trương Đức Bưu chần chờ một lát, tiếp tục đi đến Thiên Mang thành, thầm nghĩ: "Xem ra giết không được Ca Thư rồi, nhưng không thể không làm cho hắn đau nhức một trận, trong nội tâm sẽ rất khó chịu. Tại Ngự Kinh thành không thể đánh hắn, bất quá Nam Cương chính là địa bàn của ta!"

Trong thành chủ phủ Thiên Mang thành, Nam Minh thái tử nhìn Thất Già La, chân thành vạn phần nói: "Lần này nhờ có Thất Già La đại nhân viện thủ, nếu không bổn vương đành phải chạy trối chết rồi. Thất Già La đại nhân, đa tạ ngài rồi!"

Ngồi đối diện với hắn đúng là Thiên Mang thành Man Vương Thất Già La, khách khí nói: "Điện hạ làm gì khách khí thế? Nếu như không có phụ hoàng của ngươi năm đó đưa cho ta một bộ Tử La Thiên Trưng quyết, chỉ sợ hiện tại ta vẫn chỉ là một tên bất nhập lưu tiểu nhân vật mà thôi, nói không chừng đã chết ở trong tay Hầu Già La, đâu thể có được thành tựu như hôm nay, đồng thời nắm giữ quyền hành, quân chính của Thiên Mang thành? Nam Minh hoàng thất có tái tạo chi ân với ta, Thất mỗ vĩnh viễn không dám quên!"

Nam Minh thái tử lộ vẻ mỉm cười, trong nội tâm ám thầm bội phục cử động anh minh của phụ hoàng.

Năm đó Thiên Mang Già La trong tộc đấu đá không ngớt, nhân tài mới xuất hiện tranh đoạt chức vị tộc trưởng cùng vị trí Man Vương, Nam Minh hoàng đế liền phái người đưa một bản Tử La Thiên Trưng quyết cho người đang chỗ thế yếu như Thất Già La, chôn xuống một hạt giống, hôm nay cuối cùng đã tới mùa thu hoạch!

Hắn đang muốn nói chuyện, đột nhiên tổng quản phủ thành chủ ở ngoài cửa nói: "Đại nhân, bên ngoài đã có một tên nông dân, mặc áo choàng ma pháp học đồ, luôn miệng nói muốn gặp đại nhân cùng vị khách nhân này."

Tinh quang trong mắt Nam Minh thái tử lóe lên, kinh ngạc nói: "Tiểu tử này vậy mà không chết?"

Thất Già La nghi ngờ nói: "Người kia là ai?"

Nam Minh thái tử mỉm cười nói: "Người này cũng là một vị nhân kiệt của Nam Cương các ngươi! Năm gần 14, liền có tu vị Tam Cực Man đấu sĩ, Đấu Khí Như Cương!"

"14 tuổi liền có được thực lực Đấu Khí Như Cương sao?" Thất Già La nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đột nhiên lại mở ra, mỉm cười nói: "Thật sự là một nhân kiệt khó được, chỉ sợ qua vài năm, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn! Loại người này, chỉ có vị thiên tài Đấu Thánh ở thời kì khai quốc mới có thể so sánh... Ta như thế nào không biết, Nam Cương chúng ta khi nào xuất hiện loại người tài giỏi này?"

"Hắn gọi là Đức Bưu Man Chuy, là nông dân ở Lạc Nhật sâm lâm, không phải người trong thành."

Nam Minh thái tử lắc đầu thở dài nói: "Bổn vương tại Ngự Kinh gặp được hắn, muốn lôi kéo hắn, đáng tiếc bị hắn cự tuyệt, ngược lại đầu phục Bá Luân thái tử."

Thất Già La lạnh nhạt nói: "Nếu là dân đen ở nông thôn, giết là được, miễn lưu lại địch nhân cho điện hạ."

"Trước không vội." Nam Minh thái tử đứng dậy cười nói: "Xem hắn có lời gì muốn nói, nói xong thì giết hắn cũng không muộn."

Hai người đi ra khỏi phủ thành chủ, chỉ thấy Trương Đức Bưu đỉnh đạc đứng tại đại môn, Hắc Kỳ cấm quân bao quanh hắn vào chính giữa.

Nam Minh thái tử nhịn không được cười lên: "A Man, ta vẫn cho là ngươi là người thông minh, không nghĩ tới có thời điểm người thông minh cũng làm chuyện ngu xuẩn. Ngươi không nên tới, ngươi thật sự không nên tới!"

Trương Đức Bưu cũng nhịn không được cười lên, đi nhanh đến trước mặt hắn, nói: "Ca Thư, ta cũng nghĩ đến ngươi là người thông minh, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ làm chuyện ngu xuẩn. Ngươi không nên phái người ám sát ta, nếu không chúng ta vẫn có hòa khí như trước."

Hắc Kỳ cấm quân thấy hắn bước nhanh đến phía trước, nhao nhao rút trường thương ra, chỉ vào Trương Đức Bưu. Thất Già La phất phất tay, trầm giọng nói: "Để cho hắn đi lên, ta cũng muốn nhìn một chút tên nông thôn tuổi trẻ tuấn tài!"

Hắc Kỳ cấm quân nhao nhao thu thương, Trương Đức Bưu bước đến trước mặt Nam Minh thái tử, khoảng cách gần mặt đối mặt với hắn.

Đứng trên đầu vai của Nam Minh thái tử là một con Diều Hâu màu đen, cũng là một loại Lôi Ưng, cao đẳng ma thú, có thể cùng Tiểu Hắc, Thái Ca đồng dạng biến thành Cự Thú, đẳng cấp cao hơn so với Hải Đông Thanh màu trắng của Garment Ridge, mắt lộ ra hung quang, hung hăng theo dõi hắn.

"Chim chóc thật đáng yêu." Trương Đức Bưu mỉm cười nói.

Nam Minh thái tử không có thói quen đối mặt khoảng cách gần như vậy với người khác, nhíu mày, nói: "A Man, ngươi là thông minh..."

Một lời còn chưa nói hết, nắm đấm của Trương Đức Bưu đã trùng trùng điệp điệp rơi vào trên mặt của hắn, khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Minh thái tử bị biến dạng, trong miệng thổ huyết, thân thể hắn sức lực lớn đánh bay xa hơn mười thước, trên đầu dưới chân ngã vào trong sân của phủ thành chủ!

Cái con Lôi Ưng kia thét chói tai bay lên, thân hình rồi đột nhiên trở nên cực lớn, Lê-eeee-eezz~! Rít gào một tiếng, hai cái móng vuốt sắc bén hướng hắn chộp tới!

Lại vào lúc này, chỉ thấy Bưu trước người Trương Đức đột nhiên mở ra một cánh cửa, một con chó dữ từ đó thò ra đầu lâu cực lớn, bỏ qua miệng rộng, răng rắc một tiếng cắn cổ con Lôi Ưng, ngạnh sanh sanh đem nó kéo vào trong môn hộ của không gian giới chỉ.

Trương Đức Bưu hoạt động tay chân một chút, bẻ bẻ cổ, trong nội tâm một hồi khoan khoái dễ chịu, nhìn Nam Minh thái tử che mặt đứng lên, mỉm cười nói: "Ca Thư, ta tới tìm ngươi, chính là muốn đánh ngươi, sau khi đánh ngươi, tâm tình thoải mái hơn nhiều. Cái con Lôi Ưng kia của ngươi, đưa cho ta làm điểm tâm cho Tiểu Hắc a. Ta đi rồi, các vị không cần tiễn xa nữa!"

Hắc Kỳ cấm quân đột nhiên rầm rầm phong tỏa con đường, đằng đằng sát khí nhìn hắn, chỉ chờ Thất Già La phân phó, liền loạn thương đâm chết hắn. Thất Già La nhìn Nam Minh thái tử đứng lên, mặt xưng phù lên, lập tức sắc mặt âm trầm, hừ lạnh nói: "Dám ở trước mặt ta đả thương người, không hổ là nhân tài mới xuất hiện! Bất quá, ngươi cho là ngươi đi được sao?"

Trương Đức Bưu lại mở không gian giới chỉ ra, lấy ra một bộ y phục, chậm rãi khoác lên trên thân thể, mỉm cười nói: "Ai dám ngăn cản ta?"

Những tên Hắc Kỳ cấm quân kia chứng kiến bộ y phục này, sắc mặt đại biến, vội vàng buông vũ khí trong tay, đồng loạt quì xuống.

"Trưởng lão thứ tội!"

Trương Đức Bưu cười ha ha, nghênh ngang rời đi, không ai ngăn đường đi của hắn, thanh âm xa xa truyền đến: "Đúng rồi Ca Thư, Ngải Nhân đã bị ta giết!"

Hai tay Thất Già La run rẩy, sắc mặt tử khí đại thịnh, đột nhiên bình tĩnh trở lại, cuối cùng không có đuổi theo giết hắn.

"Như thế nào không giết hắn đi?" Nam Minh thái tử vọt tới bên cạnh hắn, nhìn theo bóng lưng Trương Đức Bưu, vừa sợ vừa giận. Một quyền này của Trương Đức Bưu cực kỳ hung ác, đánh nát bấy toàn bộ cơ bắp bên trái bộ mặt của hắn, đến hàm răng cũng mất không biết bao nhiêu cái răng, lại giết chết ma sủng của hắn, mười lăm cấp Lôi Ưng, làm sao mà hắn không giận?

Nhưng làm cho hắn đau lòng nhất chính là, Ngải Nhân vậy mà cũng chết trong tay tên Nam Cương man rợ này, cử động lần này của Trương Đức Bưu không khác nào chém mất một cánh tay của hắn, làm cho một người trước sau trầm ổn như hắn cũng nén không được lửa giận ngập trời!

"Hắn là trưởng lão Tanya thần miếu." Tử khí trên mặt Thất Già La tiêu tán, khôi phục bộ dạng trắng nõn, lạnh nhạt nói: "Nếu như ta động thủ giết hắn, tất cả Hắc Kỳ Quân đều sẽ phản loạn, hướng ta và ngươi đánh tới. Ngày hôm sau, Già La tộc sẽ diệt tộc..."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dã Man Vương Tọa