Đại Bát Hầu

Chương 79: Đội ngũ


Dịch giả: †Ares†

Biên: Spring_Bird

Chúc mừng ngày Phụ nữ Việt Nam - Boom quả 2/10

Từ bốn phương hướng, trâu đen thành tinh, sói thành tinh, tê giác thành tinh, khỉ thành tinh.

Tuần thiên tướng cầm đầu lặng yên suy tính, trâu đen thành tinh và tê giác thành tinh có thân hình cao lớn được loại trừ đầu tiên, sói thành tinh cầm trong tay hai thanh loan đao thì sở trường tốc độ, do đó nếu trốn từ hướng này cũng tương đối khó khăn.

Cuối cùng, ba tuần thiên tướng nhất trí nhìn về hướng con khỉ gần như không xuất hiện yêu khí và linh lực dao động.

Đúng lúc này, cú mèo thành tinh vẫn quẩn quanh trên bầu trời kéo căng dây cung, một mũi tên bắn tới ba người.

- Giết ~!

Theo tiếng dây cung buông ra, ba tuần thiên tướng cầm trong tay các loại binh khí bắt đầu xông về hướng con khỉ.

Lúc này, cả ba không có để ý rằng, những yêu quái mà bọn họ cho rằng khó xơi hơn ở ba mặt khác lại đều nở nụ cười quái dị trên mặt, bộ dáng xem cuộc vui, căn bản không dự tính đến hỗ trợ.

Mặt con khỉ không chút thay đổi, khẽ nghiêng thân mình, một tay nắm chặt Hành Vân côn, đợi ba tuần thiên tướng kia vọt tới trước mặt, liền xoay người quét một côn lên tấm chắn của thiên tướng cầm đầu.

"Bốp ~!"

Tuần thiên tướng cầm đầu tức thì kinh hãi mở to hai mắt, yết hầu ngọt lịm, cả người bay về hướng tê giác thành tinh, máu tươi phun thành vòi.

Tuần thiên tướng cầm đầu còn đang bay ngược, hai tuần thiên tướng còn lại cũng vẫn chưa kịp hoàn hồn, con khỉ đã lại vung Hành Vân côn lên, đánh bay nốt hai người.

Lúc này, tê giác cũng vung cự phủ, bật tới thiên tướng bay về phía mình, chặn ngang chém đối phương thành hai khúc.

Tình huống kế tiếp chính là một đống tiểu yêu quái hò reo nhào tới, băm hai gã tuần thiên tướng bị đánh gã trên mặt đất thành mảnh nhỏ trong tiếng gào khóc.

Chiến đấu đã kết thúc.

Thản nhiên nhìn qua cảnh tượng lộn xộn trước mắt, con khỉ - chính là khỉ đá, mặt không thay đổi khiêng Hành Vân côn lên vai, xoay người rời đi, tìm một chỗ thoải mái cách xa ngồi khoanh chân, nhìn đám tiểu yêu mới rồi còn sợ đến run rẩy đang cao hứng thu dọn chiến trường.

Một con vượn lông trắng, lưng còng, mù một mắt, mặc một bộ áo vải từ trong một bụi cây bước ra, đứng cạnh sườn khỉ đá đưa một trái cây tới.

Tiếp nhận, khỉ đá gặm.

- Ăn ngon không?

- Tạm được.

- Vừa tìm được, nếu ngươi thích thì bên kia còn đấy.

Vượn trắng chỉ một bên, lại vui vẻ nói:

- Ta phải đi thu hồn của ba gã tuần thiên tướng, cũng qua xem những tiểu tử bị thương chưa chết kia thế nào.

Dứt lời, con vượn trắng đi tới chỗ mấy con tiểu yêu đang nằm trên mặt đất kêu rên.

Con vượn trắng thành tinh này tên là Bạch Viên. Yêu không có tên, chỉ có biệt danh. Cho nên biệt danh cũng trở thành tên của nó. Nếu ngày nào đó gặp vận vươn lên, bọn nó sẽ đặt cho mình một cái tên vang dội, ví dụ biệt danh kèm với "đại vương".

Bạch Viên năm nay đã hơn ba trăm tuổi, là một yêu tu Ngộ giả đạo cảnh giới Luyện Thần cực ít gặp, cũng là kẻ đạt cảnh giới Luyện Thần duy nhất trong đội. Nghe nói nó từng theo học một vị tiên, nhưng sau không biết vì sao mà bị đuổi khỏi sư môn, cũng không biết vì sao mà mù một con mắt.

Trên danh nghĩa nó là thủ lĩnh của đội ngũ. Đương nhiên, chỉ là trên danh nghĩa, trên thực tế nhiều khi đội ngũ cũng không nghe nó.

Thấy Bạch Viên đã đi, con cú mèo thành tinh bay trên trời hạ cánh đáp xuống cạnh khỉ đá:

- Hắn nói gì với ngươi vậy?

Khỉ đá lườm con cú mèo một cái, tiếp tục gặm trái cây.

Con cú mèo thành tinh này có biệt danh là Đoản Chủy (mỏ ngắn), là kẻ có khả năng bay duy nhất trong đội, không kể Bạch Viên. Đương nhiên, cũng không phải vì nó lợi hại. Trên thực tế tu vi của nó cũng là cảnh giới Nạp Thần, chẳng qua có thêm hai cái cánh mà thôi.

Nhưng hai cái cánh này không thể khinh thường.

Ở bên trong pháp trận cấm bay của Bạch Viên, đại đa số pháp khí phi hành cấp thấp, hoặc pháp thuật ngự phong đều mất hiệu lực, kể cả cánh của thiên binh vốn do Thiên Đình dùng bí thuật đặc biệt tạo ra cũng vậy. Nhưng cánh của Đoản Chủy vẫn bình thường.

Nói đến cùng, cánh có từ trong bụng mẹ vẫn phải hơn.

Phần lớn thời điểm, Đoản Chủy phụ trách công tác canh gác kiêm thám báo.

Thấy khỉ đá không đáp lời, Đoản Chủy rụt đầu về, ngồi bên cạnh khỉ đá, nói:

- Đêm qua bọn họ cãi nhau, thiếu chút nữa động đao ngươi biết không?

- Cãi nhau cái gì?

Khỉ đá cắn một miếng cuối cùng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống, lại ném hột ra bụi cỏ đằng xa.

Đoản Chủy dùng đầu lưỡi nhỏ liếm liếm cái mỏ của mình, nhỏ giọng nói:

- Sài Lang cho rằng không nên tiếp tục dẫn đám tiểu yêu theo, nhất định trong vòng nửa tháng tới được đầm Ác Long. Lão Ngưu cũng đồng ý. Đại Giác không tỏ thái độ. Nhưng Bạch Viên kiên quyết phản đối.

Sài Lang không cần phải nói, chính là con sói thành tinh. Lão Ngưu là trâu đen thành tinh. Còn Đại Giác là tê giác thành tinh.

Khỉ đá chỉ "ồ" một tiếng, liền không nói nữa, nhìn chằm chằm bụi cỏ phía trước, không biết lại nghĩ gì.

- Ngươi thì sao? Ngươi có ý gì?

Đoản Chủy hỏi tiếp.

Im lặng hồi lâu, khỉ đá mới chớp mắt đáp:

- Ta không có ý gì.

- Ngươi không có ý gì? Sao ngươi có thể không có ý gì chứ? Ngươi xem hôm nay Lão Ngưu quả thực là đưa đám tiểu yêu cho tuần thiên tướng giết, tiếp tục như vậy chẳng mấy sẽ cãi nhau mà trở mặt mất. Đến lúc đó Sài Lang và Lão Ngưu khẳng định bỏ đội. Đại Giác từ trước đến nay không có chủ kiến, nhất định là sẽ chọn bên có thực lực mạnh hơn. Nếu ngươi muốn theo Sài Lang và Lão Ngưu thì ta sẽ cùng đi với các ngươi, còn nếu ngươi chọn Bạch Viên, ta sẽ ở lại.

Đoản Chủy còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp con khỉ này là vào khoảng ba tháng trước.

Khi đó Bạch Viên còn là lão đại danh xứng với thực của đội ngũ này. Bạch Viên gặp yêu là thu, không quản có sức chiến đấu hay không.

Con vượn già này thường treo ở miệng câu đầu tiên là: "Thiên Đình không chào đón bọn họ, nếu chúng ta cũng mặc kệ, chẳng phải làm yêu quá đáng thương?"

Vì thế, Bạch Viên với trái tim đồng cảm coi khỉ đá thành tiểu yêu mà thu vào đội ngũ. Lúc ấy, Đoản Chủy cũng xem khỉ đá là một con tiểu yêu bình thường. Dù sao, nó không cảm giác được yêu khí từ trên người khỉ đá, cũng không cảm giác được linh lực dao động.

Lần đầu tiên gặp được tuần thiên tướng, khỉ đá này lại vác theo gậy gỗ muốn lên.

Đoản Chủy thấy vậy thì cũng cuống lên, vội giành lấy một thanh đoản đao gỉ sét từ trong tay một con tiểu yêu sắp chết đưa cho khỉ đá, quát to:

- Ngươi bị ngu à? Dùng gậy gỗ đánh tuần thiên tướng?

Bây giờ suy nghĩ một chút thật sự là buồn cười, khi nó vươn tay định đoạt gậy gỗ trong tay khỉ đá thì mới biết mình nông cạn đến cỡ nào.

Cây trường côn màu đen kia, thoạt nhìn là gỗ, nhưng còn nặng hơn cả sắt thép.

Sau đó khỉ đá dần dần thành chủ lực trong đội. Cũng bởi vì có khỉ đá mà loại yêu quái như Lão Ngưu và Sài Lang mới bằng lòng gia nhập.

Có điều con khỉ này luôn không thích nói chuyện, thậm chí cũng chưa bao giờ tham gia hội nghị thành viên chủ chốt, luôn cô độc ở một góc tu luyện hoặc là ngẩn người, thoạt nhìn rất là quái gở.

Khỉ đá ngơ ngác suy nghĩ thật lâu.

Đoản Chủy cho là khỉ đá đang nghĩ có theo Sài Lang đi hay không, liền cứ chờ ở bên cạnh.

Đợi nửa ngày con khỉ một câu chưa nói, nó mới phát hiện hóa ra khỉ đá đang ngẩn người, đành bất đắc dĩ thở dài tránh ra.

Có khi nào cao thủ đều là phong cách riêng như vậy không? Nó nghĩ.

Khỉ đá cụ thể mạnh bao nhiêu nó không biết, chỉ biết là bây giờ khỉ đá một mình đấu một chiếc chiến xa có ba tuần thiên tướng cảnh giới Luyện Thần cũng không hề áp lực.

Đại Giác khoe khoang có lực lớn vô tận cũng từng nói muốn so khí lực với khỉ đá, nhưng sau hôm đó bỗng im tịt không nhắc việc này nữa. Nếu ai nhắc tới, con tê giác này còn nổi cáu.

Đoản Chủy đoán là con tê giác đi so rồi, thua.

Với dạng cao thủ như khỉ đá, rõ ràng không cần ở lại trong một đội ngũ như vậy...

Thế nhưng khỉ đá lại ở lại, hơn nữa đã ở ba tháng, mặc cho Bạch Viên điều động thế nào cũng không hề có nửa câu oán hận.

Phỏng chừng là muốn ở lại đội ngũ rồi.

Nghĩ tới đây, Đoản Chủy không khỏi thở dài.

Lúc này mới mấy trăm dặm đường đã phải đánh với hai tổ tuần thiên tướng. Tiếp tục như vậy không chừng còn chưa tới đầm Ác Long đã bị bao vây tiêu diệt rồi.

Cách đó không xa, một con chim hoàng yến có bộ lông vàng hơi đỏ, bộ dạng giống hệt Tước Nhi bay tới, đậu trên một cành cây phía trên đầu khỉ đá, ríu rít kêu một hồi, chờ khỉ đá ngẩng đầu lên mới bay về một gốc cây khác.

Lặng lẽ đứng dậy, khỉ đá vác Hành Vân côn đi tới.

- Đừng biến thành chim hoàng yến nữa được không? Ta thực không thích ngươi như vậy.

Con chim hoàng yến khi đáp xuống trước mặt khỉ đá, hóa thành hình người, cười nói:

- Thiên hạ này cũng không phải chỉ có Tước Nhi của ngươi là chim hoàng yến, dựa vào cái gì ngươi nói không thể biến thì không biến?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đại Bát Hầu