Đại Nghịch Chi Môn

Chương 4: An phận hay là cao điệu

Chương sau
Danh sách chương

An Tranh và Đỗ Sấu Sấu kề vai sát cánh theo phố Nam Sơn đi về phía trước, ven đường ầm ĩ hấp dẫn hai người. An Tranh nhìn sang, phát hiện là mấy con chó dữ đang dồn một con mèo lang thang bẩn thỉu vào một góc. Con mèo này chỉ có mấy tháng tuổi, co vào một chỗ run rẩy, có lẽ một giây sau nó sẽ bị đám chó dữ xé nát.

Đỗ Sấu Sấu kéo An Tranh, nói:

-Đi thôi, đám chó dữ kia là không tìm thấy thức ăn, cho nên mới định dùng mấy con mèo lang thang để lấp bụng, có gì kỳ lạ đâu mà để ý.

An Tranh đột nhiên thở dài:

-Cảnh này sao mà giống với cuộc sống, kẻ yếu bị đủ loại khi dễ. Con mèo con kia có vẻ không còn mẹ, cũng khá đáng thương, không bằng ta thu nó làm bạn, dù sao trong nhà chỉ có một mình ta.

Hắn cất bước đi tới, đám chó dữ quay đầu nhìn hắn, phát ra tiếng gầm gừ. An Tranh chỉ liếc mắt một cái, đám chó dữ đột nhiên xụi lơ tại chỗ, động cũng không dám động, tiểu tiện không khống chế.

An Tranh tới gần ôm con mèo nhỏ đang run rẩy vào lòng, dùng tay vuốt ve vài cái, mèo con vẫn chưa lấy lại tinh thần. Mèo con này nhìn rất bẩn, cả bộ lông dính cái gì đó bẩn thỉu. An Tranh vừa đi vừa thanh lý cho nó, nhìn kỹ mới phát hiện hóa ra là một con mèo con xinh đẹp vô cùng.

Cả bộ lông trắng như tuyết, nhưng phần lông ở bốn chân lại đỏ rực. Đôi mắt của nó cũng rất kỳ quái, nhìn kỹ giống như có ngôi sao xoay quanh.

An Tranh ôm mèo con vừa đi vừa vuốt ve, mèo con dần dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu dùng đôi mắt xinh đẹp đầy biết ơn nhìn An Tranh. Có vẻ nó khá nhân tính.

Đỗ Sấu Sấu thì vừa đi vừa đánh giá An Tranh, trong mắt đầy hiếu kỳ. An Tranh nhìn xung quanh, quan sát hoàn cảnh của phố Nam Sơn. Có lẽ trong một thời gian ngắn hắn phải sinh sống ở đây, ít nhất phải khôi phục tới cảnh giới nhất định thì mới rời đi được. Hắn phát hiện Đỗ Sấu Sấu đang nhìn lén mình, không nhịn được cười nói:

-Ngươi đang ngưỡng mộ ta sao?

Đỗ Sấu Sấu gãi đầu:

-An Tranh…ngươi thực sự là An Tranh?

An Tranh đi tới ôm vai Đỗ Sấu Sấu, vừa đi vừa cười nói:

-Có muốn ta nói ra chuyện ngươi ép ta nhìn lén mẹ của Tiểu Thất Đạo tắm rửa không?

Mẹ của Tiểu Thất Đạo là quả phụ, dựa theo đạo lý, một nữ nhân dẫn theo một đứa con sinh sống ở Huyễn Thế Trường Cư nên rất vất vả mới đúng, nhưng trên thực tế, ở cả phố Nam Sơn này không mấy người dám trêu chọc nàng. Mà ngay cả Cửu Đại Khấu thấy mẹ của Tiểu Thất Đạo cũng phải khách khí. Nghe đồn mẹ của Tiểu Thất Đạo là người tu hành tránh họa tới đây ẩn cư.

Dù sao người tu hành cách bọn họ quá xa xôi, bọn họ chỉ biết là mẹ của Tiểu Thất Đạo cực kỳ xinh đẹp. Cả phố Nam Sơn này không có ai đẹp hơn nàng, ngực, eo, mông, còn có khuôn mặt đầy vũ mỵ, hoàn toàn không giống một nữ nhân đã có con. Tiểu Thất Đạo mới bốn tuổi, nói chuyện còn ngây ngô, khuôn mặt xinh như búp bê.

Đỗ Sấu Sấu nghe An Tranh nói vậy, lập tức mỉm cười:

-Không cho phép ngươi nói ra, nếu để Diệp đại nương biết ta từng nhìn qua mông của nàng ấy, chắc nàng ấy lột da ta mất. Cả phố Nam Sơn này ai chả biết chọc ai chứ chớ chọc Diệp đại nương?

Diệp đại nương là cách xưng hô của người phố Nam Sơn với mẹ của Tiểu Thất Đạo. Nghe tưởng như đã có tuổi, nhưng trên thực tế tuổi của Diệp đại nương hẳn là chưa quá 25. Diệp đại nương mở một quán rượu nhỏ ở đầu phố Nam Sơn, do người đẹp và hảo sảng, nên sinh ý không tồi. Chỉ là ai ai cũng biết, rượu của quán không được ngon cho lắm. Nhưng phần lớn tới đó uống rượu chỉ là để ngắm Diệp đại nương, về phần rượu ngon hay không, không mấy người để ý.

An Tranh nhìn bạc trong tay:

-Chút tiền này hẳn là đủ cho chúng ta tới chỗ Diệp đại nương ăn một bữa ngon lành. Hiện tại tranh thủ thời gian nghĩ xem ăn gì, không tí nữa lại bối rối.

Đỗ Sấu Sấu vê cằm:

-Làm sao giả vờ đây không phải lần đầu tới quán rượu ăn cơm, hơn nữa trong người không thiếu tiền?

An Tranh cúi đầu nhìn quần áo của mình, lại nhìn quần áo của Đỗ Sấu Sấu, bất đắc dĩ nói:

-Ngươi nghĩ quá nhiều rồi…ta thấy như vậy đi, sau khi tới đó thấy mọi người ăn gì thì mình gọi món đó.

Đỗ Sấu Sấu giơ ngón tay cái khen:

-Bị bọn chúng đánh cho một trận, ngươi thông minh lên rất nhiều. Tuy nhiên vừa rồi quả thực dọa ta sợ chết khiếp. Cả phố Nam Sơn này ta chỉ có mình ngươi là bạn, nếu ngươi chết, về sau ta liền cô đơn.

Trong lòng An Tranh ấm áp, vỗ vai của Đỗ Sấu Sấu:

-Yên tâm, ta không chết dễ như vậy đâu. Từ hôm nay trở đi, hai ta chính thức là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, cả đời đều là huynh đệ tốt.

Đỗ Sấu Sấu gật đầu mạnh nói một tiếng ‘Ừ’, sau đó mới kịp phản ứng:

-Sao lời này của ngươi nghe không được tự nhiên cho lắm nhỉ?

An Tranh cười ha hả:

-Nghiền ngẫm từng chữ làm gì, chúng ta không phải là thư sinh, cứ biết thế là được rồi.

Hai người cười cười nói nói đi tới đầu phố Nam Sơn, chỗ góc cua kia chính là cửa hàng nhỏ của Diệp đại nương. Cửa hàng không có tên, chỉ treo một lá cờ, trên lá cờ thêu một chữ ‘Tửu’. Đỗ Sấu Sấu biết chữ, nhưng không nhìn ra chữ kia có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy chữ đó đầy khí phách, không giống như một chữ, mà là thân ảnh của một hiệp khách lãng du luôn mang theo bên mình hồ lô rượu.

-Chữ tốt!

Đi tới cửa quán rượu, An Tranh nhìn thấy chữ ‘Tửu’ kia, không nhịn được khen. An Tranh của trước kia khẳng định không nhìn ra được cái gì, nhưng An Tranh hiện tại đã không giống lúc trước. Trong chữ có một cỗ sắc bén đầy khí phách, giống như có thể sống, tùy thời bay ra khỏi lá cờ.

Đỗ Sấu Sấu không tin An Tranh có thể nhìn ra được chữ tốt hay xấu:

-Ngươi có mà chỉ nhìn ra được cái rắm.

An Tranh nghiêm túc nói:

-Cái rắm không nhìn được, chỉ ngửi thấy được.

Đỗ Sấu Sấu sửng sốt một lát, sau đó phì cười. Hắn phát hiện An Tranh hôm nay nói chuyện rất có ý tứ, không còn khúm núm, không còn ăn nói nhường nhịn. Trong suy nghĩ của Đỗ Sấu Sấu, An Tranh lúc trước chính là một quả bóng bị khinh bỉ, bị người ta đá tới đá lui.

An Tranh vén rèm lên đi vào quán rượu. Đây là lần đầu tiên Đỗ Sấu Sấu tới quán rượu, cho nên hơi chút khẩn trương. Bình thường đều là hắn đi trước, An Tranh khúm núm đi sau, hôm nay lại hoàn toàn khác biệt.

Sau khi đi vào trong, An Tranh nhìn bốn phía. Giờ chưa phải giờ ăn cơm, nên cửa hàng không có nhiều khách. Chỉ có ba bàn lớn là có người ngồi. Không nằm ngoài dự tính, tất cả đều quăng ánh mắt về phía Diệp đại nương bên kia. Hôm nay Diệp đại nương mặc một bộ váy dài màu tím đậu, tuy không hở hang, nhưng vẫn nổi bật lên dáng người quyến rũ xinh đẹp.

Nhất là bộ ngực cao ngất kia, quả thực chính là chiếc đèn thu hút đôi mắt của thực khách.

Diệp đại nương nghe thấy có người đi vào, là hai đứa trẻ choai choai, đầu tiên là sửng sốt, sau đó híp mắt nói:

-Hai vị tiểu công tử, nơi này không bán kẹo, chỉ bán rượu.

Ánh mắt của nàng lại bị con mèo nhỏ trong ngực An Tranh hấp dẫn, không nhịn được khen:

-Thật là con mèo xinh đẹp, không giống phàm vật.

Ngữ khí giống như con mèo kia còn khiến nàng chú ý hơn cả An Tranh và Đỗ Sấu Sấu.

BÌnh thường ở học đường, Đỗ Sấu Sấu rất là khí phách, nhưng vừa thấy Diệp đại nương, trong lòng hắn liền run lên, vô ý thức tránh ở sau lưng An Tranh. An Tranh thì không có phản ứng đặc biệt gì, thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng đôi mắt không tự chủ được quét qua bộ ngực của Diệp đại nương.

Diệp đại nương đã quen với việc nhiều nam nhân ngấp nghé sắc đẹp của mình, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một đứa nhỏ cũng có sắc đảm đó. Cái tên béo đằng sau hiển nhiên thuộc về có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, mà đứa bé gầy yếu đứng ở phía trước, ánh mắt lại không giống một đứa bé, mà giống một người trưởng thành từng trải đời hơn. Cho nên Diệp đại nương nao nao. Nàng vốn tưởng rằng An Tranh là tiểu sắc quỷ, ánh mắt không thành thật, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ánh mắt của An Tranh không hề có một tia tà niệm nào.

Một đứa nhóc, sao lại có ánh mắt như vậy?

Đang lúc Diệp đại nương ngây người, thì Đỗ Sấu Sấu tưởng mình bị coi thường, ló đầu ra từ đằng sau An Tranh:

-Bọn ta tới không phải để mua kẹo, bọn ta đã không ăn kéo từ lâu rồi. Bọn ta tới là để uống rượu…đúng, tới chính là để uống rượu. Quán của ngươi có rượu ngon nào thì lấy ra, đường tưởng bọn ta tuổi nhỏ mà coi thường bọn ta.

Dao Nhi híp mắt, đôi mắt xinh đẹp uốn thành vầng trăng:

-Rượu ngon thì có, nhưng các ngươi có bạc không?

Đỗ Sấu Sấu hếch ngực, sau đó chỉ về phía An Tranh:

-Hắn có!

An Tranh cười cười:

-Chào Diệp đại nương, bọn ta tới là để ăn thịt, còn rượu thì thôi.

Diệp đại nương dùng ánh mắt ý nói biết ngay các ngươi không dám uống rượu nhìn Đỗ Sấu Sấu, tay dựa vào quầy hàng, chống cằm nói:

-Ta tưởng là hai nam tử hán tới uống rượu, nguyên lai là hai tiểu quỷ thèm ăn. Hai ngươi lấy trộm bạc trong nhà tới đây ăn thịt à? Cẩn thận bị người nhà phát hiện rồi đánh nát mông.

An Tranh nói:

-Ngươi nhìn bộ dạng của bọn ta, có giống là lấy trộm tiền của nhà không? Bạc này là do bọn ta biểu hiện tốt ở học đường, nên Lục tiên sinh ban thưởng.

Diệp đại nương à một tiếng:

-Đứa nhóc này nói chuyện nghe có lý, nhìn quần áo của các ngươi không giống con nhà giàu. Đã như vậy thì tiết kiệm một chút, tí nữa ăn no, còn thừa bạc thì mang về cho cha mẹ. Nhìn hai ngươi tuy chỉ có mười tuổi, nhưng có vẻ hiểu chuyện, chắc là thèm ăn quá nên mới vậy.

-Không!

Đỗ Sấu Sấu lớn tiếng nói giống như bị kỳ thị:

-Bọn ta tới là để uống rượu!

Diệp đại nương nhìn Đỗ Sấu Sấu, nhưng chẳng thèm đáp lại. Đỗ Sấu Sấu cảm thấy mình bị vũ nhục, bộ ngực phập phồng, thở phì phò. An Tranh lặng lẽ kéo hắn lại, đi tới cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, hạ giọng nói:

-Một đứa bé như ngươi, so đo với người lớn làm gì…

Đỗ Sấu Sấu vỗ một cái xuông bàn:

-Ta muốn uống rượu!

An Tranh quay đầu, cười có lỗi với Diệp đại nương:

-Làm phiền đại nương mang lên một bầu rượu.

Đỗ Sấu Sấu lại vỗ xuống bàn cái nữa:

-Một bầu chưa đủ, ta muốn mười bầu!

Diệp đại nương cười rộ lên, đẹp giống như hoa đào mới nở. Nàng lắc lắc cái eo thon đi vào nhà bếp, không bao lâu bưng lên một đĩa thịt bò chín và một bầu rượu, sau khi đặt xuống bàn, nói:

-Một bầu rượu này tặng các ngươi, ai bảo các ngươi tuấn tú vậy, sau khi trưởng thành chắc chắn mê chết đầy cô.

Đỗ Sấu Sấu đỏ bừng mặt, chưa uống đã say. Hắn cầm lấy bầu rượu, đang định dùng miệng tu, nhưng nghĩ lại, thấy làm vậy không lễ phép, liền cầm chén rót cho An Tranh một chén, sau đó bưng bầu rượu uống một ngụm lớn. Hắn lập tức bị sặc, ho khan vài tiếng, sợ Diệp đại nương coi thường, hắn còn cố ý ưỡn ngực:

-Rượu ngon!

An Tranh thầm nhủ, người này tương lai khẳng định bị nữ nhân bắt nạt, hoàn toàn không có sức chống cự với nữ nhân xinh đẹp. Hắn mỉm cười, bưng chén lên nhấp một ngụm, sau đó hai mắt thay đổi:

-Cái này…thật thiếu lương tâm!

Diệp đại nương nghe vậy không nhịn được dừng bước, quay đầu nhìn An Tranh:

-Cái gì mà thiếu lương tâm?

An Tranh nghiêm túc nói:

-Rượu này rõ ràng bỏ thêm nước!

Diệp đại nương trợn mắt nhìn hắn:

-Ngươi có tin ta cắt tai ngươi rồi luộc lên bán ra ngoài, nói là tai heo không?

An Tranh mỉm cười:

-Vậy thì làm phiền đại nương rồi, tí bán rẻ cho ta một chút…

Diệp đại nương cảm thấy khí chất của thiếu niên này rất đặc biệt, ngữ khí không giống như một đứa bé, hơn nữa nàng cảm giác bên trong cơ thể của hắn cất giấu một thứ lực lượng khó hiểu, cho nên nàng vô thức nhìn An Tranh nhiều hơn. Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên ầm ĩ, Cao Đệ mất một tai dẫn theo một đám thanh niên mười bảy mười tám tuổi chạy về hướng quán rượu.

-Đại ca, chính là tiểu tử ngồi gần cửa sổ kia cắt tai của đệ, còn nói hội Ác Bá là do một đám trẻ con lập nên. Hắn nói vậy chẳng khác nào là coi thường đại ca.

An Tranh bưng chén rượu nhấp thêm một ngụm, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cái nơi nhỏ bé tránh ở một góc này, muốn yên lặng sinh tồn cũng không phải chuyện dễ dàng. Vốn định an phận tĩnh dưỡng, nhưng có vẻ không được a…Nếu muốn yên tĩnh, phải khiến cho đám lưu manh kia không dám trêu trọc mình thì mới được.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đại Nghịch Chi Môn


Chương sau
Danh sách chương