Đại Thánh Truyện

Chương 62: Sát cơ bốn bề


-Cảm tạ các vị đã gấp rút tiếp viện!

Lý Thanh Sơn nhìn về phía Diệp Đại Xuyên, Hoàng Bệnh Hổ, Lưu Hồng để gửi lời cảm ơn tới từng người, cho dù họ có tâm tư khác hay không thì trợ giúp vẫn là trợ giúp. Mà để báo đáp lại họ chính là kho lúa, kho để hàng hoá, và kho binh khí còn lại của Hắc Phong trại.

Về phần kho bảo khố kia vốn cực kỳ bí ẩn, nhưng sau khi bị lửa lớn thiêu đốt một hồi, thì cửa ngầm cũng đã cháy khét, như lại không có cách để đi vào, cũng chỉ có thể rời khỏi phế tích, tìm đúng vị trí, dùng cách cứng rắn mở ra.

Còn đại quân đi trừng phạt đám loạn tặc thì người người đều mặt mày hớn hở, thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ vốn còn lo lắng trận này chắc phải liều mạng cùng đám sơn tặc ở núi Hắc Phong, nhưng bây giờ có thể không đánh mà thắng, lại không bị thương chút nào mà vẫn thu được chiến lợi phẩm, thực sự là quá tốt đẹp, trở lại còn có thể khoác lác với những người khác.

Diệp Đại Xuyên, Hoàng Bệnh Hổ, Lưu Hồng và Lý Thanh Sơn đứng chung một chỗ, xem mọi người vận chuyển vật phẩm, mà thái độ của mấy người kia dường như để cho Lý Thanh Sơn dẫn đầu.

Lý Thanh Sơn ngoại trừ hồ lô rượu ở bên hông và Phi Long kiếm trên lưng như thường lệ, thì hiện tại hắn đã có thêm một lọ sứ và một bức tranh dạng cuộn trục.

Thứ chứa bên trong lọ sứ tất nhiên là Tiểu An, nó một hơi thu thập được nhiều máu huyết của bọn sơn tặc như vậy, cũng cần chút thời gian để tiêu hóa hấp thu. Còn cuộn tranh kia có phẩm chất linh khí là do hắn đạt được, bởi vì thư pháp ở trong đó, có thể phát kiếm khí, nên hắn đặt tên là Thảo Tự Kiếm Thư.

Hai món đồ này, tất nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của ba người, nhưng hắn không nói nên ba người bọn họ cũng không ai lên tiếng hỏi, cho dù đó là cái gì đi nữa, thì cũng là chiến lợi phẩm của hắn, chắc chắn sẽ không chia cho người khác.

Lý Thanh Sơn nói:

-Thương thế của Liệp đầu vẫn chưa khỏi, không cần gấp gáp như thế đâu!

Hoàng Bệnh Hổ nói:

-Yên tâm đi, ta xuống đao rất cẩn thận, sẽ không biến thành tàn tật đâu.

Lý Thanh Sơn ngẩn ra, sau đó cười to:

-Quả nhiên là người từng trải.

Lòng người phức tạp, bởi vì tình mà động, bởi vì lợi mà biến, trong thật có giả, trong giả có thật, ân oán thị phi, cho dù tính toán chi li cũng sẽ không biết rõ vì vậy không nên tính toán gì nhiều ệt, khi tương phùng thì nở nụ cười, mọi ân thù đều có thể giải quyết.

Hoàng Bệnh Hổ cũng cười ha ha, rồi đột nhiên thu lại nụ cười:

-Chẳng qua điều khó xử vẫn còn ở phía sau!

Tiểu Hắc đi lên phía trước, tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhưng hiện giờ gã lại thực đại lễ với hắn,

-Là ta có lỗi với ngươi.

Tình cảnh ngày hôm nay này, triệt triệt làm cho gã để chấn động, người như vậy, nếu như trở thành kẻ địch của Lặc Mã trang thì sẽ khủng bố cỡ nào.

Lý Thanh Sơn vỗ bờ vai của gã, đi ra ngoài Hắc Phong trại:

-Trời cũng sắp sáng rồi!

Nơi chân trời đã dâng lên từng ráng hồng ở ngoài, phía đông đã tràn ngập ánh sáng sáng, lửa lớn cũng đã dần dần tắt.

Lý Thanh Sơn chợt dừng bước:

-Đúng rồi, Liệp đầu, cái tên Hổ Xuống Núi này là do huynh truyền ra ngoài sao?

-Có lẽ là thế?

Hoàng Bệnh Hổ không nghĩ hắn sẽ nói tới vấn đề này.

Lý Thanh Sơn nói:

-Có thể sửa một chút được không?

Hoàng Bệnh Hổ ngẩn ra, sau đó cười khổ, cái biệt danh này đã được lưu truyền trong miệng người giang hồ, chẳng qua đúng lúc y nghe được nên nói cho hắn, nào có tư cách thay đổi.

Lý Thanh Sơn còn không biết, rất nhanh hắn đã có một tên gọi mới.

Hắc Hổ, Hắc Hổ Lý Thanh Sơn.

Cuối cùng thì Diệp Đại Xuyên cũng không thể tìm được bảo khố của Hắc Phong trại, làm y cứ cảm thấy tiếc não ruột, nhưng trên mặt lại không có chút biến sắc, ánh mắt tình cờ bắt gắp ánh mắt của sư gia, đều có vẻ cực kì hưng phấn,

-Công lớn rồi, lập được công lớn rồi!

Mặc dù là Lý Thanh Sơn một mình gây nên chuyện này, nhưng Lý Thanh Sơn lại là bộ đầu dưới trướng y, nên khi việc này được báo lên trên thì không thể thiếu công lao của Huyện lệnh. Vẻ mặt của y lúc này chắc là đang tưởng tượng đến việc em rể của mình sẽ ban thưởng ình như thế nào đây.

-Ha ha ha ha, mấy đời Tri huyện đều không thể bình định được Hắc Phong trại, thế mà lão tử vừa mới lên nhận chức đã có thể quét sạch bọn chúng.

Diệp Đại Xuyên cười ha ha rồi vỗ mạnh bả vai của Lý Thanh Sơn:

-Đương nhiên đây đều là công lao của Lý bộ đầu, ta nhất định sẽ dâng biểu lên Tri phủ đại nhân, cũng chính là em rể của ta, khen ngợi công lao của ngươi, để ngươi thăng quan phát tài, ha ha ha ha.

Lý bộ đầu? Lý Thanh Sơn giờ mới nhớ tới mình còn có cái chức vụ này, cười nói:

-Vậy thì đa tạ Diệp đại nhân đã cất nhắc.

-Không cần, không cần.

Đại quân xuất phát trở về thành, trong lúc rảnh rỗi Lý Thanh Sơn cũng dứt khoát đi theo đại quân chậm rãi tiến lên. Dọc theo đường đi, mọi người phát hiện hắn không hề đáng sợ giống như tưởng tượng, dần dần tụ tập với bộ đầu thiếu hiệp gọi là một đoàn.

Loại đãi ngộ này dường như chỉ dành cho những người anh hùng, khiến cho Lý Thanh Sơn chưa bao giờ trải qua cảm giác này cũng cảm thấy phi thường sảng khoái, so với việc làm người bình thường như kiếp trước, hay chỉ biết trốn tránh trong Ngọa Ngưu thôn, thì làm đàn ông là phải như thế. Hắn tuyệt đối sẽ không giả vờ rụt rè, giả dạng thành hình tượng đạm bạc không màng danh lợi, thật sự thì hắn đúng là không cần danh lợi, chỉ muốn rượu ngon thịt tốt, ôm người đẹp, tửu sắc tài vận, hay là các loại khoái lạc của chúng sinh hắn đều muốn hưởng.

Hoàng Bệnh Hổ cáo từ về Lặc Mã trang để lấy cho Lý Thanh Sơn một hồ rượu ngâm hổ cốt, Lý Thanh Sơn nói:

-Nếu có thể đưa nhân sâm tới đây, ta nguyện dùng giá cao để thu mua.

Giải quyết xong việc nơi đây việc, hắn có thể chính thức bắt đầu tu luyện Hổ Ma Luyện Cốt quyền rồi. Tuy rằng Thanh Ngưu giữ kín như bưng, nhưng Lý Thanh Sơn cảm giác được bộ thần thông nhìn như rất bình thường, bên trong nhất định có điểm huyền diệu nào đó mà hắn không thể hiểu thấu đáo.

Hơn nữa cho dù này thật sự chỉ là một môn thần thông bình thường thì cũng không phải bất cứ bộ võ công nào cũng có khả năng so sánh, đối với hắn mà nói đó là điều cực kỳ trọng yếu. Mặc dù danh lợi của hắn bây giờ đang vô cùng tốt, nhưng hắn cũng không phải là người có tật ở hai mắt, đâu chỉ vì chút vui sướng mà đã quên mất chính mình đang ở nơi nào, phồn hoa trước mắt chẳng qua chỉ là yên tĩnh trước cơn giông bão mà thôi, sẽ có nhiều điều nguy hiểm hơn nữa chờ hắn ở phía trước, nếu không sớm chuẩn bị sẵn sàng, chắc chắn sẽ bị đánh bại.

Nhưng hắn không chỉ không cảm thấy sợ hãi, mà trái lại còn cảm thấy trở nên hưng phấn hơn, còn mong chờ cơn bão táp sắp đến sẽ mãnh liệt hơn một chút, đây chính là lựa chọn của hắn, vì vậy hắn sẽ luôn sẵn sàng đương đầu với mọi vật cản.

Tuy ban ngày có thể dễ dàng cất bước trên con đường, nhưng bởi vì mang theo một đống lớn đồ quân nhu, nên không mau hơn nữa, mãi đến tận lúc chạng vạng tối, đại quân mới đến trước cửa thành Khánh Dương. Nhưng vừa đến đó đã nghe thấy vô số tiếng chiêng trống vang lên thấu trời từ bên trong thành.

Lý Thanh Sơn nói:

-Hôm nay là ngày lễ gì sao?

Lưu Hồng nói:

-Không, chắc là dân chíng đến hoan nghênh ngươi, Tri huyện đại nhân đã phái người trở lại thông báo.

Quả nhiên, khi tiến vào thành, một luồng khí tức nhiệt liệt phả vào mặt mọi người, trong thời tiết giá rét màu đông, trên đường cái đã đầy ấp người.

Biến cố trong thành Khánh Dương đêm qua đã làm tất cả mọi người khiếp sợ, đến khi trời sáng mà mọi người vẫn có chút mất tập trung, mãi đến khi tin tức truyền về, toàn thành sôi trào.

Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười, đón lấy đoàn người, nhưng đồng thời lại cảm giác được vài ánh mắt bất thiện ở bên rìa đường hay trà lâu, thầm nghĩ: “Đến thật nhanh!”

-Hừ, ếch ngồi đáy giếng, chỉ mới diệt được một cái sơn trại mà đã lên mặt như thế! Sư huynh, lúc nào chúng ta động thủ?

Ở trên trà lâu, một cô gái mặc áo lam, dung mạo bình thường nhưng ngạo khí ngút trời nói.

-Không vội, chờ một chút!

Sư huynh cô ta đang ngồi đối diện, tuổi tác cũng đã ngoài hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặt ngựa. Trên người gã không có vật dư thừa, mà mười ngón lại thon dài, có một chiếc túi nhỏ bên hông, trong con ngươi tinh quang thoáng hiện. Người từng trải vừa nhìn đã biết gã cũng là cao thủ nội lực thâm hậu có thiện nghệ về ám khí.

-Chúng ta vì tin tức đó mà cấp tốc đuổi đến đây, chờ khi tin tức lọt ra ngoài, sẽ có không biết bao nhiêu người đến đây đoạt đoạt, không bằng tiên hạ thủ vi cường.

-Lấy sức một người diệt sạch hai trăm tên sơn tặc, ta tự nhận mình không làm được điều đó, thanh thế của con Hổ Xuống Núi này đang vượng, khó đối phó.

Nam tử mặt ngựa lớn lắc lắc cái đầu, bọn họ đến Khánh Dương thành này đúng là muốn kiếm chút tiện nghi.

-Loại đồn đại thái quá này sao huynh lại tin chứ, ta nhìn hắn bước đi cồng kềnh, huyệt Thái dương cũng bình thường, chẳng qua hắn cần cù khổ luyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể xếp vào hàng cao thủ nhị lưu, tuyệt không thể đứng vào hàng nhất lưu. Chúng ta liên thủ, sử dụng ám khí thì chỉ qua một khắc, cái mạng nhỏ của hắn đã đi tong.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đại Thánh Truyện