Đan Vũ Càn Khôn

Chương 77: Gặp lại Phương Trọng (2)

Chương sau
Danh sách chương

Đối với lo lắng của Tần Phàm, Cổ Mặc cũng có thể lý giải, sau khi biết rõ chỗ của Ma Chủng vẫn có thể chịu đựng mê hoặc, không nóng không vội mỗi ngày đều luyện tập gian khổ, như thế giữ vững được hơn một tháng, tuổi còn trẻ đã có định tính như vậy đã phi thường không tệ rồi. Dù sao một bộ thể phách cường đại đối với luyện dược sư mà nói đến cùng có mê hoặc thế nào hắn vẫn rất rõ ràng.

- Ồ?

Trong lúc chạy trốn, Tần Phàm đột nhiên trông thấy phía trước không xa xẹt qua một con Ám Ảnh Sơn Miêu, Ám Ảnh Sơn Miêu chỉ là yêu thú Tam cấp cấp thấp, khi Tần Phàm vừa mới tiến vào Yêu Thú Sơn Mạch đã giết không ít, nhưng khiến hắn kinh ngạc kinh ngạc dừng lại không phải là vì bản thân Ám Ảnh Sơn Miêu, mà là vì hắn trông thấy trên lông chân Ám Ảnh Sơn Miêu dính vài lá cây, dĩ nhiên lại là lá cây Tẩy Tâm Hoa hắn đang đau khổ tìm kiếm.

- Ha ha, vậy mà trùng hợp như vậy.

Trong lòng Tần Phàm có chút cảm thấy may mắn, không thể tưởng được lúc hắn muốn buông tha định đổi dùng Thanh Tịnh Thảo luyện chế Băng Linh Đan vậy mà lại đột nhiên phát hiện tung tích Tẩy Tâm Hoa.

Mỉm cười, Tần Phàm thi triển Lưu Tinh Bộ, lén lút đi theo đằng sau con Ám Ảnh Sơn Miêu kia, xem nó đến cùng dính mấy lá cây Tẩy Tâm Hoa kia ở chỗ nào.

Lại xuyên qua một mảnh rừng nhiệt đới, Ám Ảnh Sơn Miêu này đi vào trong một tiểu sơn cốc, tiểu sơn cốc này khác với dược cốc, không có bất kỳ cây cối nào che chắn cả, toàn bộ đắm chìm dưới ánh tà dương, các loại dã hoa linh thảo giao sai sinh trưởng, phóng mắt nhìn đi, vậy mà đập vào mắt là vài loại linh dược tương đối thưa thớt, tuy rằng không nhiều như Dược cốc, nhưng số lượng coi như không ít.

Tần Phàm không khỏi lộ vẻ vui mừng, hắn biết rõ nơi này có lẽ là nơi Ám Ảnh Sơn Miêu dính vào lá Tẩy Tâm Hoa rồi, vì vậy hắn cũng không đi theo dõi Ám Ảnh Sơn Miêu kia nữa, chỉ chuẩn bị ở chỗ này sưu tầm Tẩy Tâm Hoa.

Quả nhiên, qua một lát, Tần Phàm liền từ trong một mảnh cỏ khô rậm rạp phát hiện ra Tẩy Tâm Hoa đã tìm hơn một tháng cũng không thấy kia. Lá cây Tẩy Tâm Hoa màu tím nhạt, nhưng hoa lại thuần trắng, đừng đóa hoa nho nhỏ rậm rạp chằng chịt, giống như bầu trời đầy sao vậy.

Trong nội tâm hơi có chút hưng phấn, nhưng vừa định đi qua ngắt thì vào lúc này trong rừng rậm trên sườn núi xa xa lại truyền đến tiếng người ầm ĩ, tựa hồ có không ít người đang từ bên kia đi qua.

Sắc mặt Tần Phàm biến đổi, lập tức nằm trên đống cỏ khô kia, khiến lòng bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn về phía truyền đến tiếng người kia.

Rất nhanh, một đoàn người chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt, ước chừng 11 12 người, nhưng tự hồ chỉ đi ngang qua mà không có ý đi vào tiểu sơn cốc này.

Bởi vì có đống cỏ khô che chắn nên Tần Phàm nhìn không rõ lắm, đợi khi hắn đứng lên một chút thì hai mắt không khỏi ngưng tụ!

Cầm đầu dĩ nhiên là Phương Trọng!

Đằng sau đi theo bảy tám thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, nhưng ba người chính giữa lại không mặt phục sức mạo hiểm đoàn, là hai trung niên nam nhân và một thiếu niên mặt trắng 17 18t

- Không thể tưởng được ở chỗ này lại gặp Phương Trọng, hắn không phải một mực co đầu rút cổ trong Thanh Thạch Trấn không dám ra sao?

Sắc mặt Tần Phàm hơi trầm xuống, không khỏi hiện lên một đạo sát cơ, nhưng đối phương nhiều người, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Ngàn vạn đừng lên tiếng.

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc bỗng vang lên bên tai:

- Lần này Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đã dốc hết tinh anh rồi, những người này tất cả đều có tu vị ngoài Võ sư chi cảnh! Mà thiếu niên ở chính giữa không giống người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn kia cũng là Võ sư, hai người trung niên bên cạnh đều là Tiên Thiên chi cảnh...

Nương theo cảm ứng nhạy cảm của linh hồn thể, Cổ Mặc thoáng cái đã nhìn rõ hư thật những người này.

Nghe thấy lời Cổ Mặc nói..., Tần Phàm cũng lắp bắp kinh hãi, thân hình chậm rãi thu về, mặt sắc lạnh lùng, thầm nghĩ: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Cứ cho Phương Trọng này sống thêm một thời gian ngắn vậy, đợi khi ta luyện hóa được Ma Chủng, mới hảo hảo tính toán nợ cũ với đám Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này.

Nhìn đoàn người Phương Trọng chậm rãi biến mất trong tầm mắt, Tần Phàm mới đứng lên khỏi đống cỏ khô, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng kia, thầm tự suy đoán:

- Đích thị là đệ tử của đại gia tộc nào đó muốn đến Yêu Thú Hoang Nguyên để lịch lãm rèn luyện, liền tìm địa đầu xà Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này để dẫn đường, mà Thanh Ưng mạo hiểm đoàn bởi vì muốn trèo lên cành cây cao, cho nên mới dốc hết tinh anh ra để bảo hộ thiếu niên mặt trắng này.

- Chậc chậc, thoạt nhìn Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này là muốn kéo quan hệ, về sau ngươi muốn đối phó bọn hắn có lẽ sẽ khó khăn một chút a.

Lúc này Cổ Mặc cũng cười cười nói, bất quá tựa hồ cũng không thèm để ý đến.

- Hừ, nếu Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này lúc trước đã không giết được ta, như vậy vô luận bọn hắn có trèo lên quan hệ thế nào cũng vô dụng, sớm muộn ta cũng sẽ diệt trừ khối u ác tính Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này tận gốc khỏi Yêu Thú Sơn Mạch, không ai có thể cứu được bọn hắn.

Tần Phàm chỉ là lạnh lùng nói, lúc trước thiếu chút nữa đã chết dưới sự vây công của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, thù này hắn nhất định phải báo, huống hồ hắn còn đáp ứng Kỷ Huyên Nhi. Hơn nữa một tiểu mạo hiểm đoàn không chút thu hút như Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ở trong mắt những đại gia tộc kia chưa chắc có nhiều giá trị, có lẽ chỉ là Phương Trọng bọn hắn một bên tình nguyện thôi.

Sau đó hắn góp nhặt một ít Linh Dược kể cả Tẩy Tâm Hoa trong tiểu sơn cốc này, sau đó vội vàng rời khỏi đây, chỉ cần về luyện chế ra Băng Linh Đan là hắn có thể xuất phát tới khu vực biên giới giữa ngoại vi và nội vi để tìm kiếm Ma Chủng rồi.

Một đường chạy trốn trở về.

- Ồ?

Nhưng chạy trốn một đoạn đường, Tần Phàm lại đột nhiên dừng lại, ở đây chính là hàn đàm mà hắn tới lúc trước. Nhớ tới chuyện ngũ Hổ phệ Long ngày đó, đầu Độc Giác Giao Long kia hẳn là đã trốn đến đây, chỉ là không biết đã chết chưa thôi.

- Nếu như đầu Độc Giác Giao Long kia đã bị chết trong hàn đàm, mà Thiên Dực Hổ cũng không thể lẻn vào dưới nước, như vậy... Chẳng phải là thi thể như bảo khố của Độc Giác Giao Long vẫn còn dưới hàn đàm kia sao?

Tần Phàm bỗng nhiên khẽ động trong lòng, nhớ tới hiệu quả thần kỳ của Long huyết Luyện Thể, còn có một thân bảo bối của Độc Giác Giao Long, hắn cũng không khỏi có chút tò mò, hoặc là nói đang ôm lòng may mắn

Vì vậy, đẩy ra tầng tầng cỏ dại cao lớn, Tần Phàm liền cẩn thận đi đến bên cạnh hàn đạm, nếu như thực sự lấy được Giao Long chi nhãn, vậy thì đối với lần này hắn luyện hóa Ma Chủng có lẽ sẽ có trọng dụng!

Nhưng lúc hàn đàm kia chậm rãi xuất hiện trước mắt, Tần Phàm bỗng dưng tim đập nhanh hơn, như cảm thấy gì đó nhìn thoáng qua phía trước, vừa xem xét qua thân thể không khỏi trở nên cứng ngắt.

Là Thiên Dực Hổ!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đan Vũ Càn Khôn


Chương sau
Danh sách chương