Đan Vũ Càn Khôn

Chương 89: Sư phụ

Chương sau
Danh sách chương

Phương Trọng trông thấy hai Tiên Thiên Võ sư muốn ra tay, không khỏi vui vẻ, vội vàng bảo người của mình rút về, đây đều là tinh anh của mạo hiểm đoàn, tùy tiện tổn thương một người cũng khiến hắn đau lòng không dứt.

- Xú tiểu tử, nếu không tìm được lối ra, vậy hai người chúng ta phải kết thúc rồi!

Cổ Mặc cũng nhìn thấy hai Tiên Thiên Võ sư kia bay tới bên này, trong nội tâm không khỏi trầm trọng thêm vài phần. Hắn hôm nay cũng không phải Võ Thánh lúc trước, chỉ còn lại thực lực Võ sư thôi, vừa rồi hắn thoạt nhìn tùy ý, nhưng kỳ thật đã tiêu hao đại bộ phận năng lượng linh hồn rồi, nếu không cũng khó có thể chống đỡ dưới công kích của gần mười Võ sư.

- Đã tìm được, ở bên kia tựa hồ có một đầu cửa động ngăm đen không biết đi thông tới đâu, bất quá cách nơi này cũng năm sáu trăm mét, chúng ta muốn tiến lên cũng không dễ.

Lúc này con mắt Tần Phàm ngưng tụ, rốt cục cũng nhìn thấy một huyệt động ở phía bên kia, cửa động cũng rất rộng lớn, chỉ là cách đây quá xa.

- Ngươi nhanh tiến lên, ta sẽ cản phía sau.

Cổ Mặc cũng nhìn thoáng qua cửa động kia, đoán chừng một chút, sau đó có chút trầm trọng truyền âm nói.

Lạnh lùng quét mắt nhìn về phía giữa sân, Tần Phàm ghi nhớ kĩ bộ dáng của những người này.

Nếu có cơ hội chạy đi, ngày sau tất sẽ báo thù vây giết hôm nay, đặc biệt là thiếu gia mặt trắng kia, hắn trở về nhất định sẽ hảo hảo điều tra xem trong Đại Kiền quốc còn Tần gia nào nữa.

- Lão đầu, vậy ngươi cẩn thận một chút.

Tần Phàm cũng sắc mặt âm trầm truyền âm nói, sau đó toàn lực triển khai Lưu Tinh Bộ, phóng về phía cửa động kia. Nếu như chỉ dựa vào mình hắn thì không có khả năng chạy đến cửa động kia, hắn cản phía sau càng không có ý nghĩa gì, cho nên hắn bất đắc dĩ mới đáp ứng để Cổ Mặc cản phía sau.

- Nhanh ngăn hắn lại!

Phương Trọng trông thấy phương hướng Tần Phàm, cũng phát hiện ra huyệt động ngăm đen ka, vội vàng bảo người của mạo hiểm đoàn truy kích Tần Phàm.

- Hừ, đều lưu lại cho ta!

Thân ảnh Cổ Mặc chớp động, giống như một người đủ để giữ quan ải, chắn trước mặt những người kia!

- Nên lưu lại chính là ngươi!

Nhưng cùng lúc đó, hai gã Tiên Thiên Võ sư, một người dùng thương, một người sử dụng kiếm, phân biệt nổi lên hào quang võ khí huyền thanh sắc, thân hình "Đột đột đột" lướt đi hơn 10m.

- Lão Dư, ngươi đuổi bắt tiểu tử kia, linh hồn thể này giao cho ta là được rồi, phân phó của thiếu gia không thể có chút sơ xuất được.

Lúc này trung niên họ Mạc kia thấy Tần Phàm đã chạy được 50m, sau đó mở miệng nói với trung niên họ Dư, hắn cũng không tin tưởng người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn lắm.

Nói xong, cây trường thương kia đột nhiên huyễn hóa ra thương ảnh trùng trùng điệp điệp, giống như từ bốn phương tám hướng đánh tới Cổ Mặc.

Phốc phốc!

Một chiêu này, tránh cũng không thể tránh, trực tiếp đâm vào ngực Cổ Mặc, không có tràng diện máu tươi giàn giụa, nhưng đã thấy một đám khí màu trắng từ bên trong lan ra, trên mặt Cổ Mặc lập tức hư nhược hơn một chút.

- Cút --

Cổ Mặc nén giận trở tay một kích, khí kình Man Ngưu gào thét vọt tới trung niên nhân họ Mạc kia.

Trung niên nhân kia chỉ khinh miệt cười cười, trường thương co lại, trực tiếp đánh ra một quyền với Man ngưu khí kình, một đầu Hóa Hình U Lang màu xanh biếc lập tức xuất hiện, trực tiếp thôn phệ Man ngưu. Đạt tới Tiên Thiên, tố chất thân thể đã được đề cao rất lớn, vô luận là tốc độ hay là tốc độ phản ứng đều tăng lên một mảng lớn, không sai biệt lắm với khi Cổ Mặc thi triển ra Lưu Tinh Bộ nhập vi capas, nhưng năng lực công kích của hắn càng mạnh hơn nữa.

Oanh! Cổ Mặc bị cổ khí kình này bắn ngược, ngã ngược ra hơn 10 thước, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Mà ở bên kia, Tần Phàm cũng bị trung niên nhân họ Dư kia đuổi theo, dù sao hắn chỉ có thực lực Võ Giả ngũ cấp, dù thi triển Lưu Tinh Bộ cũng không cách nào so sánh tốc độ với một gã Tiên Thiên Võ sư được.

Phốc phốc!

Trường kiếm của trung niên nhân họ Dư kia hóa thành một đạo lưu quang, từ sau lưng Tần Phàm trực tiếp đâm vào bả vai phải hắn, lập tức máu tươi văng khắp nơi.

- Hừ!

Tần Phàm buồn bực hừ một tiếng, nghiêng về phía trước trường kiếm ly thể, hắn nhịn đau ăn vào một khỏa Liệu Thương hoàn, tiếp tục chạy nhanh về phía trước. Cũng may mắn thể phách hắn cường đại hơn xa Võ sư bình thường, hơn nữa Tiên Thiên Võ sư họ Dư này cũng cố tình lưu thủ muốn bắt giữ hắn, vậy nên hắn mới tạm thời bảo trụ được một mạng.

- Chạy trốn được sao?

Trung niên nhân họ Dư kia hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, lập tức truy kích lên. Mà nhưng mạo hiểm giả kia cũng chạy tới, bọn hắn lại không có bất kỳ ý muốn lưu thủ nào cả. Cho nên lúc này tình huống Tần Phàm đang cực kỳ nguy cấp, có thể nói là đã lâm vào cục diện phải chết rồi.

- Ha ha...

Nhưng vào lúc này, Cổ Mặc đột nhiên phát ra một tiếng cười to:

- Lão phu từng là một đời Võ Thánh, lại bị Tiên Thiên Võ sư bức đến nước này! Hảo hảo hảo!

Ba chữ "hảo" vừa mới nói xong, liền thấy thân thể Cổ Mặc bỗng nhiên lơ lửng, cách mặt đất chừng một mét, sau đó mở hai tay ra, khí thể trên người hắn đột nhiên tăng vọt, một cỗ tinh thần uy áp kinh khủng từ trên người hắn phát ra, tất cả mọi người ở đây, kể cả hai gã Tiên Thiên Võ sư kia không có ai có thể chống cự được cổ uy áp kia nữa.

- Lão đầu hắn đang làm gì vậy?

Tần Phàm nhất thời nổi lên một loại dự cảm bất tường.

- Loại lực lượng này, đã thật lâu chưa cạm thụ qua!

Hai tay Cổ Mặc nắm chặt, trên người của hắn đột nhiên dâng lên một cỗ hỏa diễm màu đen, thần bí mà quỷ dị. Truyện được copy tại Truyện FULL

Ta chính là Hắc Hỏa Võ Thánh!

Mắt Cổ Mặc bắn ra hai đạo tinh mang, ngạo nghễ ngẩng đầu, bễ nghễ thiên hạ!

- Đây là lực lượng của Võ Thánh!

Hai gã Tiên Thiên Võ sư phủ phục dưới mặt đất, trong nội tâm vô cùng chấn động, linh hồn thể chỉ có cảnh giới Võ sư này vậy mà trong nháy mắt đã tăng lên tới cảnh giới Võ Thánh! Trừ phi là linh hồn thể đã từng đạt tới cảnh giới Võ Thánh, thiêu đốt linh hồn của mình làm đại giá thì mới có thể làm được!

- Xú tiểu tử, ta không lừa ngươi, ta thật sự là Hắc Hỏa Võ Thánh! Ha ha...

Cổ Mặc suồng sã cười to tứ phía, sau đó hỏa diễm màu đen trên người hắn bắn ra tứ tán như pháo hóa, lập tức bắn lên người hai gã Tiên Thiên Võ sư và tất cả người truy kích Tần Phàm, chỉ có thiếu gia mặt trắng và bọn Phương Trọng ở xa nên mới không bị ảnh hưởng.

PHỐC! một tiếng, tất cả thân thể bị bắn trung đều lập tức bốc cháy lên, những người này thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi, đảo mắt liền hóa thành từng đống tro tàn màu đen.

Uy lực của hỏa diễm màu đen này lại khủng bố như vậy!

Tần Phàm nhìn tất cả trước mắt, có chút trợn mắt há hốc mồm, đây là lực lượng chính thức của Cổ Mặc? Lực lượng một gã Võ Thánh?

- Mạc thúc! Dư thúc!

Thiếu gia mặt trắng ở một bên phát ra tiếng kêu thống khổ, mà Phương Trọng càng càng thoáng cái mắt xám như tro, đã xong! Toàn bộ Thanh Ưng mạo hiểm đoàn của hắn đều đã xong!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đan Vũ Càn Khôn


Chương sau
Danh sách chương