Đạo

Quyển 1 Chương 68: Huyết luyện bảo vật!!

Chương sau
Danh sách chương

- Chuyện này nếu đạo hữu cũng không có cách nào, vậy để ngày sau nói, nhưng lúc trước đạo hữu nhắc tới thiên đạo ân tứ tột cùng là việc gì?

Ngu Cơ nghe vậy thoáng ngừng lại, dường như trải qua thời gian dài bị phong ấn, rất nhiều kí ức đều cần một lát mới có thể nhớ ra.

- Thiên đạo ân tứ là truyền thuyết lưu lại từ thời thượng cổ.

- Thường nhân chỉ biết Luyện Khí bát tầng là được dùng Trúc Cơ Đan đạt tới Trúc Cơ cảnh giới, nhưng thượng cổ đồn đãi, nếu có người có thể tu luyện đạt tới tầng thứ mười tám, đạt Luyện Khí cực hạn cảnh giới, sẽ được thiên đạo ban thưởng, là thưởng cái gì thì không ai biết được. Mà Luyện Khí kỳ trước tầng mười lăm, bằng vào dược lực có thể đạt tới, nhưng tầng mười sáu, mười bảy, mười tám, mỗi lần đột phá, cần phải có kinh nghiệm khủng bố trải qua sinh tử, cần người tâm tính cứng cỏi, có đủ cơ duyên mới có thể đạt tới. Tục truyền thời kỳ thượng cổ từng có người đạt tới cảnh giới như thế, nhưng hiện giờ sợ là đã sớm không ai dám thử.

Tiêu Thần nghe vậy gật gật đầu, người tu đạo, chưa Trúc Cơ thọ nguyên phía trước nhiều nhất trăm năm, tự nhiên không có bởi vì truyền thuyết hư vô mờ mịt này mà đánh bạc với thọ nguyên có hạn. Nếu hắn có linh căn chỉ sợ giờ phút này từ lâu đã Trúc Cơ, tuyệt đối sẽ không dừng lại ở Luyện Khí kỳ đến giờ.

- Bất quá tiểu đệ đệ có thể thử một chút, tục truyền đạt tới Luyện Khí cực hạn khi Trúc Cơ có thể lập tức đạt cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa lúc Ngưng Đan xác suất thành công tăng thêm ba, đây cũng là một hồi báo không nhỏ.

Tiêu Thần trong lòng khẽ động, hắn suýt chết dưới sự đuổi giết của Huyền Chân mới thăng cấp đến Luyện Khí kỳ tầng mười sáu, như thế tu luyện tầng mười bảy mười tám tất nhiên sẽ càng gian nan. Bất quá theo lời Ngu Cơ cũng có đạo lý, dù sao giờ phút này hắn vẫn chưa tìm được phương pháp Trúc Cơ, nếu có thể đạt tới Luyện Khí kỳ cực hạn thì càng tốt.

- Tốt lắm tiểu đệ đệ, nhân gia nói một lần nhiều lời như thế, có chút mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi một hồi, hẹn gặp lại.

Nói xong, thanh âm Ngu Cơ hoàn toàn biến mất, hiển nhiên đã lâm vào ngủ say lần thứ hai.

Trên mặt Tiêu Thần lộ ra vài vẻ suy tư, khoanh chân ngồi xuống, trở tay lấy ra vài viên Bồi Nguyên Đan ăn vào, tiếp tục rèn luyện pháp lực trong cơ thể, mặc dù không cách nào đột phá nhưng cũng có thể khiến pháp lực thêm tinh thuần.

Nửa ngày sau, Tiêu Thần mở to mắt, thần thức tiêu hao do luyện hóa kiếm khí và pháp lực đều đã khôi phục trạng thái đỉnh. Hắn thoáng suy nghĩ, lập tức trở tay lấy ra một mai ngọc bội. Ngọc bội này chính là vật được Ngôn lão Vạn Ma Tông tặng, có thể ngăn một kích toàn lực của tu sĩ dưới Kim Đan trung kỳ, tương đương với một bảo mệnh pháp bảo, tự nhiên là càng sớm nhận chủ càng tốt.

Tiêu Thần linh lực vận chuyển, bức ra từ ngón tay một giọt tiên huyết rơi xuống phía trên ngọc bội. Huyết dịch lập lức bị hấp thu, phía trên ngọc bội đột nhiên xuất hiện vô tận huyết ti (tơ máu), rậm rạp đan xen lẫn nhau hình thành một cái mặt quỷ, bỗng cái mặt cười quái dị huh u hai tiếng, lúc này mới chậm rãi tiêu tán. Cả ngọi bội huyết mang chợt lóe, lập tức khôi phục bộ dáng ban đầu.

Tiêu Thần trong lòng cả kinh, quả nhiên là bảo vật ma đạo, lấy máu luyện hóa cũng quỷ dị như vậy. Đem ngọc bội cầm trong tay, thần thức cảm giác được trong đó ẩn dấu cường đại cấm lực, Tiêu Thần hài lòng gật đầu, đem buộc lại ở bên hông.

Sau khi lấy máu khiến ngọc bội nhận chủ, Tiêu Thần lần thứ hai từ túi trữ vật xuất ra một Phương Ngọc hạp, khi mở ra xuất hiện lá bùa màu vàng nhạt không chút thu hút, vài nét bút ít ỏi phác thảo một tiểu kiếm sinh động —— đan bảo. Nhìn thấy vật ấy, Tiêu Thần ánh mắt lộ ra vài phần nóng bỏng, lúc trước chỉ bằng vào phi châm đan bảo hắn đã có thể nháy mắt diệt sát Huyền Chân sau khi nhập ma tu vi sánh ngang Giả Đan cảnh giới, có thể thấy vật này có uy lực to lớn thế nào. Giờ đây tiếp tục huyết luyện đan bảo này, dựa vào hai kiện đan bảo, Tiêu Thần hoàn toàn có thể coi thường Trúc Cơ tu sĩ, mặc dù đối diện Kim Đan tu sĩ, nếu bất ngờ ra tay cũng có thể làm cho đối phương chịu thiệt thòi lớn.

Huyết luyện chi pháp cần đến không phải là huyết dịch thông thường mà là tinh huyết toàn thân, cho dù là tu sĩ, nếu nhân thân tinh huyết hao tổn quá nhiều, nhẹ thì giảm tu vi, nặng thì mất mạng tại chỗ. Do vậy Tiêu Thần chỉ mới cắn chót lưỡi, bất quá phun ra một chút huyết kiếm, sắc mặt đã trở nên tái nhợt, bộ dạng suy yếu không chịu nổi.

Bất quá giờ phút này Tiêu Thần cũng không dám có nửa điểm khinh thường, phương pháp Huyết Luyện tuy rằng cực kỳ đơn giản, nhưng chỉ cần chút sai sót nhỏ sẽ khiến cho đan bảo cắn trả, thậm chí đem nó trực tiếp phá hủy.

Tinh huyết rơi xuống phía trên tiểu kiếm đan bảo liền nháy mắt bị hấp thu, tay Tiêu Thần liên tục vung vẩy, mấy đạo pháp quyết trong thời gian ngắn đánh ra, không ngừng hạ xuống đan bảo. Theo pháp quyết tăng lên, đan bảo dần dần tản mát một cỗ linh áp khổng lồ, may mắn là Tiêu Thần đã sớm phòng ngừa bố trí trận pháp trong lòng núi ngăn không cho linh lực phát ra, nếu không sẽ bị tu sĩ trong cốc phát hiện.

Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, trán Tiêu Thần thậm chí toát ra lấm tấm mồ hôi, vậy mà tiểu kiếm đan bảo vẫn chưa có vẻ biến hóa, khiến cho Tiêu Thần trong lòng thầm lo lắng. Huyết Luyện chi pháp, mỗi thức đều tiêu hao lượng lớn linh lực, thần thức, hơn nữa không được gián đoạn, nếu không sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thậm chí dẫn tới đan bảo cắn trả, hoặc khiến nó hoàn toàn hư tổn.

Vào thời khắc này, thanh âm kinh hãi của Ngu Cơ từ bên trong Tiêu Thần đột ngột vang lên:

- Cao giai đan bảo!

Bất quá nàng cũng giờ phút này không phải lúc nói rõ, vội tiếp lời:

- Số lượng tinh huyết không đủ, mau cho nhiều thêm.

Tiêu Thần nghe vậy trong lòng khẽ động, lần thứ há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, số lượng nhiều gấp đôi lần đầu, điều này cũng làm cho trên mặt Tiêu Thần trở nên không còn chút huyết sắc, hơi thở cũng uể oải đi nhiều.

Bất quá may mắn là sau khi đan bảo hấp thu thêm tinh huyết, uy thế phát ra dần dần nội liễm, theo pháp quyết đánh ra từng bước bị luyện hóa nhưng tiến triểm hơi chậm. Mà giờ khắc này pháp lực trong cơ thể Tiêu Thần chỉ còn không đủ hai thành. Nếu trong lúc này không thể hoàn thành, hậu quả khó lường!

Bất quá hoàn hảo, cùng với số đạo pháp quyết cuối cùng Tiêu Thần đánh ra, đan bảo phù lục đột nhiên quang mang đại thịnh, lập tức bốc cháy, một cái tiểu kiếm hiện ra giữa không trung, rất có linh tính bay vù vù mấy vòng quanh Tiêu Thần, lúc này mới chui vào cơ thể hắn biến mất không thấy gì nữa.

Huyết Luyện hoàn thành, Tiêu Thần không kịp nhìn kỹ đan bảo mới đạt được, trở tay lấy ra vài viên đan dược bổ sung máu huyết nuốt vào, một lúc sau, miễn cưỡng đem dược lực luyện hóa, sắc mặt lúc này mới dễ nhìn một ít.

- Đạo hữu, cao giai đan có gì bất đồng, vì sao luyện hóa tạo thành nguy hiểm nhường ấy, vừa rồi không có đạo hữu nhắc nhở, chỉ sợ ta đã bị vật ấy cắn trả.

Nghĩ đến đây, nháy mắt sau lưng Tiêu Thần toát ra một tầng mồ hôi lạnh, lấy tu vi trước mắt của hắn nếu bị đan bảo cắn trả, không chết cũng trọng thương.

- Ha ha, đệ đệ à, không thể không nói vận khí ngươi quá tốt, đan bảo này là một hảo đồ vật.

Ngu Cơ cười một tiếng, tỉ mỉ giải thích, Tiêu Thần giờ mới hiểu lai lịch cao giai đan bảo.

Thời kỳ viễn cổ, thiên tài địa bảo so với Tu Chân Giới hiện giờ phong phú hơn nhiều, tốc độ tu luyện không phải tu sĩ hôm nay có thể sánh bằng, mặc dù không thể nói là trên không Nguyên Anh bay đầy trời, dưới đất Kim Đan nhiều như cẩu, nhưng cũng không khác mấy. Vào thời kỳ thượng cổ Tu Chân giới vô cùng phồn vinh, nhân tài lớp lớp, các loại các đỉnh cấp công pháp, pháp bảo uy lực cự đại nhiều vô kể, có thể nói nhất thời cực thịnh! Nhưng vì nguyên do nào đó, cả Tu Chân Giới đã trải qua một trường hạo kiếp, vẫn lạc ngàn vạn tu sĩ, các loại công pháp, pháp bảo cũng biến mất theo, đây mới là nguyên nhân lớn nhất tạo thành Tu Chân Giới điêu linh hiện nay.

Mà đan bảo, là một trong những phương pháp luyện chế pháp bảo sớm đã thất truyền.

Đan bảo, ở thời kỳ viễn cổ còn có tên là hư bảo. Khi thọ nguyên đại nạn buông xuống, Kim Đan tu sĩ không có khả năng đột phá cảnh giới tiếp theo tự nguyện đem pháp bảo do bản thân tâm thần luyện hóa lấy ra, thi triển bí pháp phong ấn một bộ phận uy lực vào trong phù lục, có thể sử dụng nhiều lần hoặc giao cho môn nhân đệ tử hay hậu thế làm vật phòng thân. Tuy chỉ có thể niêm phong một bộ phận pháp lực, nhưng có vật ấy trong tay đủ để tung hoành không cần liếc nhìn dưới Kim Đan cảnh giới.

Phi châm đan bảo trước kia Tiêu Thần đạt được là thuộc loại như thế.

Về phần cao giai đan bảo, tuy cũng do Kim Đan tu sỹ luyện chế mà thành, nhưng uy lực không thể lấy ra cùng so sánh, mặc dù hạn chế sử dụng ba lượt, nhưng mỗi lần uy lực bạo phát ra không hề thua bổn mệnh pháp bảo. Mà muốn làm được điều này, cần Kim Đan tu sĩ khi luyện chế đan bảo rót vào một phần tinh hoa Kim Đan.

Tinh hoa Kim Đan, chính là thứ mà một gã Kim Đan tu sĩ cả đời tu luyện mà ra, ẩn chứa toàn bộ pháp lực, tinh huyết của hắn, đem rót vào bên trong đan bảo, đan bảo tự nhiên uy lực đại tăng, cho nên được xưng là cao giai đan bảo. Mà loại pháp bảo này rất ít xuất hiện, bởi vì mặc dù là tu sĩ có Kim Đan đại viên mãn Giả Anh cảnh giới, nếu luyện chế một cao giai đan bảo, có xác suất năm thành hạ xuống một cảnh giới, lại có hai thành xác suất tiêu hao trăm năm thọ nguyên. Một cái giá đắt như vậy, nếu không phải người đã tâm tồn chí chết, sợ rằng không người nào đủ đức độ đi hủy diệt chính mình, thành toàn kẻ khác.

Mà tiểu kiếm đan bảo Tiêu Thần vừa luyện hóa thuộc về cao giai đan bảo.

- Cao giai đan bảo!

Tiêu Thần ánh mắt sáng lên, có thể sáng với pháp bảo Kim Đan cảnh giới, tu chỉ có thể dùng ba lần, nhưng nếu sử dụng tốt, đủ để bảo mệnh mấy lần, không nghĩ thu hoạch bảo vật bực này, trong lòng Tiêu Thần tự nhiên mừng rỡ.

Lần này Tiêu Thần ra ngoài thu hoạch phong phú, nếu đem hai thứ này ra bên ngoài, đủ để toàn bộ Kim Đan tu sĩ hai mắt đỏ bừng, điên cuồng cướp đoạt.

- Tiểu đệ đệ vận khí không tệ, cao giai đan bảo này hẳn là do một tiểu tử Kim Đan trung kỳ luyện chế, tuy thực lực hắn chẳng ra gì, nhưng lúc luyện chế đã đem toàn bộ Kim Đan tinh hoa rót vào trong đó, rất uy lực, có vật này ngươi có thể nhiều thêm vài phần thủ đoạn bảo mệnh.

Thanh âm mềm mại của Ngu Cơ từ đáy lòng vang lên.

- Mai phật châu lấy được lần trước đâu, khi ấy ta cảm giác được vật đó có chút bất phàm, ngươi nghỉ ngơi một lát lại đem nó huyết luyện, đưa trở về nguyên trạng xem sao.

Tiêu Thần nghe vậy cũng có chút nóng lòng muốn thử, nhưng tinh huyết trong cơ thể hao hụt quá nhiều, dù hắn đan dược sung túc cũng không thể bổ sung lại nhanh như vậy, chỉ có thể mắt nhắm đả tọa chờ đợi khôi phục.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đạo


Chương sau
Danh sách chương