Đạo

Quyển 1 Chương 90: Tông môn khảo hạch, dốc sức nghịch càn khôn [8]


Trong mắt Cơ Nguyệt Vũ hiện lên ý nghi hoặc, nhưng giờ phút này nàng không nghĩ nhiều, phù văn trong tay đã muốn kích phát, bộ dáng đã nhất định phải tung ra.

- Minh Tiêu đạo hữu cẩn thận, bí thuật này là ta ngẫu nhiên lấy được một tàn cuốn từ phường thị, uy lực không nhỏ, ta vô pháp nắm giữ hoàn toàn, đi!

Sau khi phù văn rời tay, thể tích liền nháy mắt phóng ra điên cuồng, trong chốc lát lớn chừng nủa trượng, huyết quang lưu chuyển, sát khí vô cùng từ giữa ầm ầm tán phát ra.

- Đến cùng là bí thuật gì mà có khí tức sát phạt đáng sợ như vậy chứ!

- Xem hoa văn này, hiển nhiên là phong cách cổ xưa, rất có thể là pháp thuật của tu sĩ thượng cổ sử dụng.

- Ai, đang tiếc pháp thuật kia không trọn vẹn, giờ phút này khí thế tuy lớn nhưng uy lực chân chính là yếu đi ba phần, chỉ sợ không đủ để đánh bại Ngọc Như Ý trên đầu tiểu bối Liệt Diễm tông kia.

- Cái gì, đây là quân tử Ngọc Như Ý lần trước Liệt Diễm tông lấy được ở động phủ cổ tu si, nghe nói uy lực mạnh mẽ, đủ để so sánh pháp bảo phòng ngự thông thường, chẳng trách có kẻ tự tin xuất ra một mảnh pháp quyết địa cấp trung phẩm làm tiền đặt cược, trong lòng chỉ sợ là nắm chắc thắng lợi trong tay.

- Ha ha, bản thân ta muốn xem, phù văn này của ngươi tột cùng là huyền diệu ở chỗ nào. Nhiếp cho ta!

Trong mắt Minh Tiêu Thần Chiến đầy vẻ tự tin, hai tay vung lên, hai đại thủ khổng lồ nhất thời xuất hiện, hướng huyết sắc phù văn ầm ầm đánh vào.

Hai bàn tay này lớn chừng ba bốn trượng, toàn thân màu xanh đen, khí tức tán ra đạt tới uy áp pháp thuật của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Oanh! Oanh!

Hai tay hạ xuống, chỉ thấy huyết sắc phù văn kia thoáng tạm dừng, liền mạnh mẽ ép thành phấn vụn, khí thế không giảm, trực tiếp lao về phía Minh Tiêu Thần Chiến.

- Hừ! Hai đại thủ nháy mắt bị đánh nát, Minh Thần Tiêu Chiến kêu lên một tiếng đau đớn, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, huyết sắc phù văn này uy lực to lớn, có chút vượt quá tưởng tượng của hắn.

- Quân Tử Ngọc Như Ý, mai lan trúc cúc hóa hình thể, bảo vệ ta.

Trong miêng quát một tiếng, trên người Minh Tiêu Thần Chiến pháp lực lay động, đột nhiên hướng phía trước chỉ, pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra, dung nhập vào trong Ngọc như ý.

Ông! Theo pháp lực thúc dục, Ngọc Như Ý nháy mắt đại phóng hào quang, “mai lan trúc cúc” bốn hư ảnh xuất hiện trôi nổi bốn phía, trong lúc lưu chuyển từng đạo hạo thiên chính khí thiên địa truyền ra.

Nói thì phức tạp, bất quá chuyện này chỉ trong nháy mắt, đợi cho Minh Tiêu Thần Chiến đem quân tử Ngọc Như Ý kích phát hoàn toàn uy lực, huyết sắc phù văn kia nháy mắt hạ xuống.

Oanh! Hai người giao nhau, một tiếng nổ rung trời bùng phát từ giữa, sóng linh lực mạnh mẽ kích động, thậm chí còn khiến sắc mặt bốn tu sĩ bốn phía đài tu vi khá kém một trận trắng bệch, thân hình lay động một trận. Cả vùng núi Lạc Vân cốc, trong vòng mười dặm, phàm là vật có linh trí, bây giờ đều run cầm cập, cả người xụi lơ trên mặt đất.

Cùng lúc, “mai lan trúc cúc” trên quân tử Ngọc Như Ý ở giữa sân kia giồng như con quay, nhay chóng xoay tròn, tản mát thần quang bốn màu: đỏ, tím xanh, vàng; cùng huyết sắc phù văn không phân thắng bại.

Cơ Nguyệt Vũ mắt thấy phù văn bị ngăn trở, sắc mặt không khỏi tái nhợt, trên tay miễn cưỡng làm mấy cái thủ thế, lúc sau cặp môi anh đào khẽ mở, nói:

- Huyết phù hóa hình, triệu hoán chân linh, kinh thiên nhất kích.

- Theo âm thanh hạ xuống, huyết phù đang cùng Ngọc Như Ý tán phát thần quang bất phân thắng bại, cả vật thể đột nhiên run lên, lập tức ầm ầm mở ra, hóa thành một đạo huyết vụ quay cuồng không ngừng, trong một hô hấp hóa thành một lốc xoáy lớn vài thước, từ trong biến ra một bàn tay đầy máu, chậm rãi thò ra, dừng trên thần quang bốn màu kia.

Răng rắc! Răng rắc! Hư ảnh “mai lan trúc cúc” đang quay nhanh nháy mắt đình trệ, run lên hóa thành vô số mảnh nhỏ, mà trên Ngọc như ý kia lại càng trong nháy mắt đầy vết rách, linh khí cứ như vậy chớp mắt tiêu tán, hóa thành một món phế vật không tác dụng, rên rĩ một tiếng rơi xuống mặt đất.

- Di? Cánh tay máu kia đanh định thu hồi nhưng một tiếng kêu nhẹ kinh nghi bất định truyền đến, liền là không đợi nó có một điểm động tác, lốc xoáy nhanh chóng thu nhỏ lại, bàn tay kia cực kì không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể rụt về thật nhanh.

- Ở thời khắc nguy cấp, thi triển bí pháp mạnh mẽ phá vỡ không gian, chẳng lẽ nào là thủ đoạn bảo mệnh của nàng?

- Nàng đến tột cùng là thi triển loại bí pháp nào, lại có thể mạnh mẽ phá toái không gian, gọi người giúp đỡ đến tận đây.

- Người nọ, một tay cũng có thể đem phòng ngự của Quân Tử Ngọc Như Ý tương đương pháp bảo đánh nát, tu vi sâu không lường được, chẳng lẽ là Nguyên Anh lão quái trong truyền thuyết?

- Đáng tiếc nếu là người nọ nhiều thêm vài phần khí lực, đánh thương nặng tiểu bối Liệt Diễm tông kia, nhưng giờ phút này kết cục lại hoàn toàn tương phản.

Trong đại điện, đông đảo tu sĩ âm thầm lắc đầu, tuy rằng bảo mệnh thuật của Cơ Nguyệt Vũ uy lực kinh người nhưng tự thân lại hao tổn quá lớn, Minh Tiêu Thần Chiến kia được Ngọc Như Ý che chở, tiêu hao gần hết pháp lực, hai người so đấu thắng bại tự nhiên có thể đoán.

- Ha ha, xem ra lần này tại hạ thắng, Cơ sư muội, đợi sau nửa tháng, Liệt Diễm tông ta sẽ tự nhiên sẽ lên núi cầu thân, xin sư muội trong khoảng thời gian này điều tức cho tốt.

Âm tình bất định nửa ngày, trong mắt Minh Tiêu Thần Chiến kia lại càng mơ hồ hiện lên ý kinh hãi: “Đợi sau khi đắc thủ, tất nhiên sẽ dùng mọi biện pháp đem bảo mệnh thuật này nắm trong tay, có thuật này đủ ngang với một pháp bảo bảo mệnh”.

Cơ Nguyệt Vũ nghe thế, sắc mặt trắng ra, khẽ cắn môi, ánh mắt tại một thanh sam bào đảo qua, nhưng trong lòng nhịn không được than nhẹ một tiếng:

- Tuy hắn luyện đan thuật cao minh, nhưng người này tu vi đủ để so với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, cho dù hắn xuất đầu thì biết phải làm thế nào, bất quá là cúi đầu để người ta lăng nhục thôi. Ai, vốn tưởng dựa vào thuật này đem người ta đả bại đạt được công pháp Địa cấp, không nghĩ tới… Có lẽ đây cũng là số mệnh đi.

Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng lại càng tái nhợt như là bông hoa trong ngày đông giá rét, khiến người khác nhịn không được sinh lòng tiếc thương…

Sắc mặt hai người Thanh Vân Tử, Dược Đạo Tử trầm như nước, vẻ mắt xanh lét, hôm nay có đông đảo tu sĩ Bắc Hoa châu làm chứng, sợ là khó có thể thay đổi được.

Thiên Cơ Tử cùng Minh Tiêu lão tổ kia vui mừng ra mặt, nhận lấy nữ tử này, trong môn phái có thêm một người có khả năng trong trăm năm thành Kim Đan, khiến bọn họ không thể không mừng thầm trong lòng.

“Chưởng môn Thiên Cơ tử, hai tông môn chúng ta so đấu, tất cả môn hạ đệ tử đều không thể mang theo bảo vật đã ngoài cấp pháp bảo, lần này Minh Tiêu Thần Chiến sư dụng Ngọc như ý uy lực đủ để so sánh với pháp bảo, kết quả lần tỉ thí này, Lạc Vân cốc ta sợ là không thể thừa nhận”Thanh Vân Tử âm trầm, lạnh giọng nói.

“Chưởng môn Thanh Vân tử sao lại nói lời đó”Minh Tiêu lão tổ quái mắt một phen, mặt lộ ra ý lãnh trào: “Quân Tử Ngọc Như Ý này là thượng cổ bảo vật, bất quá chỉ là hàng ngũ thượng phẩm linh khí, uy lực có thể dạt tới pháp bảo chuẩn, dù sao vật ấy không phải pháp bảo liền là không trái với hiệp định hai tông môn, nói như chưởng môn Thanh Vân tử là muốn chuẩn bị trước mặt đông đảo đồng đạo Bắc Hoa châu nuốt lời phải không?”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đạo