Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 65: Rực rỡ Điêu tàn! Con đường Hoàng Kim! (1+2)


Một bên, Hoắc Vũ Hạo với đôi mắt phát ra ánh sáng vàng rực.

Một bên, Vương Đông với đôi cánh lộng lẫy từ Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp.

Khi ôm nhau hai người cũng cùng lúc xuất ra Vũ Hồn, lấy hai người làm tâm điểm năm thước xung quanh toàn bộ rực sáng, một vầng hào quang từ hai người nở rộ ra.

Vầng hào quang này vô cùng kì lạ, đan xen trong đó là ba loại ánh sáng lam, tím và vàng, khí tức quang minh nồng đậm khắp nơi, hỗn hợp Hồn Lực kỳ dị không ngừng dao động.

Phía sau hai cánh Vương Đông xuất hiện hư ảnh, một Quang Minh Nữ Thần Diệp hoàn chỉnh cực lớn.

Phía sau Hoắc Vũ Hạo lại xuất hiện một Linh Mâu thật lớn không ngừng lóe ra ánh vàng, bên trong lại đan xen ánh sáng tim.

Thần chí Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bắt đầu khôi phục, lúc này hai thân thể đang ôm nhau lại càng phát sáng rực rỡ.

Phía không trung hai hư ảnh to lớn bắt đầu chậm rãi đến gần nhau, trong lúc di chuyển cả hai cũng bắt đầu biến hóa. Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo ngày càng thâm thúy, ánh sáng vàng hoàn toàn thu lại chỉ còn ánh tím nhẹ nhàng tỏa ra.

Hư ảnh Quang Minh Nữ Thần Điệp của Vương Đông khi đến gần Linh Mâu lại cháy rực lên, hai ngọn lửa vàng và lam không ngừng đan xen nhau.

Cuối cùng hai hư ảnh tiếp xúc với nhau.

Trong phút chốc thân thể Hoắc Vủ Hạo và Vương Đông rung rẩy kịch liệt, Hạo Đông Lực trong cơ thể như núi lửa phun trào không ngừng bộc phát, nháy mắt cả hai đều cạn kiệt Hồn Lực.

Quang Minh Nữ Thần Điệp chậm rãi mở rộng đôi cánh ôm lấy Linh Mâu rồi biến mất, hào quang của nó cũng từ từ chuyển sang Linh Mâu.

Hào quang diễm lệ từ Linh Mâu tràn ra rồi chậm bao quanh Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.

Linh Mâu hư ảo nhưng quan sát cẩn thận lại cảm thấy nó vô cùng vô tận, nhìn qua như có rất nhiều thế giới bên trong. Đột nhiên ba đạo ánh sáng lam, tím và vàng dung hợp lại rồi bộc phát xung quanh.

Đạo ánh sáng hỗn hợp này như tia sét phóng thẳng đi, những nơi nó lướt qua tất cả mọi vật đều tan biến chỉ còn lại một vệt sáng huyễn lệ kéo dài.

Nhưng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại không có cơ hội nhìn thấy màn này, trong lúc hào quang phát ra, Hạo Đông Lực bộc phát cả hai đã lập tức suy yếu rồi ngã xuống bất tỉnh.

Huy lực của Vũ Hồn dung hợp kỹ là cực kỳ to lớn, cả hai lại mới sử dụng lần đầu tiên không hề có kinh nghiệm. Lúc hai Vũ Hồn băt đầu dung hợp tiêu hao thật sự rất lớn, cả hai gặp phải tình huống này không bất tỉnh mới là chuyện lạ.

Tuy ngã xuống nhưng hai tay Hoắc Vũ Hạo vẫn ôm chặt Vương Đông.

( DG: này thì chửi nó ngu… khôn vãi ra :16:

M2: biết rồi cha nội, nhai quài :124:, từ chương kia qua tới chương này :48: )

Một đêm nhẹ nhàng trôi qua.

Mặt trời ló dạng…

Vương Đông từ hôn mê tỉnh lại, sau khi nhìn hoàn cảnh của mình hắn thật sự muốn tự sát!

Đêm hôm trước dù sao còn được nằm tại giường còn hôm nay thì sao? Toàn thân đầy bụi đất và sương sớm, bản thân không ngờ lại ngủ một đêm ở ngoài trời… chẳng lẽ đây là đánh dã chiến trong truyền thuyết?

( DG: chém tí =]] )

- Hoắc Vũ Hạo, ngươi mau tỉnh lại cho ta !

Vương Đông từ lồng ngực Hoắc Vũ Hạo gượng dậy, vẻ mặt tái mét.

Hoắc Vũ Hạo mơ màng mở mắt, sau đó giật mình nghiêng người ngồi dậy. Nhưng khi hắn vừa xoay mặt qua đã nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Vương Đông.

Vương Đông nghiến răng:

- Rõ ràng hôm qua ngươi nói sẽ không lập lại tình trạng ôm nhau ngủ mà!

- Ủa… ta có nói sao?

Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác.

- Ngươi.. Ta liều mạng với ngươi!

Vương Đông bổ nhào vào người Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng bắt lấy hai tay hắn, khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác nhìn một bên:

- Ngươi…mau nhìn kìa!

- Nhìn cái gì…

Vừa nói xong Vương Đông cũng nhìn theo ánh mắt Hoắc Vũ Hạo, vừa thấy khung cảnh trước mắt hắn cũng ngẩn ra.

Hai người cùng mở to mắt mà nhìn, bốn mươi lăm độ phía trước hai người xuất hiện một khe rãnh to.

Khe rãnh này rộng khoảng một thước rưỡi kéo dài thẳng tắp đến hơn năm mươi thước mới biến mất.

Nếu chỉ là một khe rãnh như vậy cả hai cũng không qua ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt há mồm. Dù sao lúc cả hai thi triển Vũ Hồn Dung Hợp kỹ lập tức hư thoát toàn bộ Hồn Lực rồi bất tỉnh, uy lực to lớn cũng là bình thường.

Nhưng khe rãnh này lại kinh khủng ở chỗ toàn bộ bùn đất và lá cây phía dưới khe rãnh lại nhuộm một màu vàng kim, màu vàng kim này giống hệt với màu Vũ Hồn Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo.

Không chỉ bùn đất phía dưới khe rãnh, khe rãnh còn đi qua một vài đại thụ, trong đó có lướt nhẹ qua một đại thụ, một vệt cắt hình nửa vòng tròn xuất hiện trên thân cây nơi khe rãnh đi qua, mặt cắt cũng nhuộm màu vàng. Các loại thực vật gần sát hai bên khe rãnh lại không có gì xảy ra.

Ánh sáng mặt trời đã chiếu xuống, khe rãnh lúc này lóe vàng như một con đường hoàng kim xuất hiện trước mặt hai người.

- Cái này… là Quang Minh Nữ Thần Điệp tạo ra à?

Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác.

Vương Đông lúc này vẫn còn ngồi đè lên người Hoắc Vũ Hạo, hắn cũng ngơ ngác lắc đầu:

- Không, chắc chắn không phải. Mặc dù Vũ Hồn của ta cũng có màu vàng nhưng là màu vàng lam chứ không giống thế này, màu sắc của khe rãnh này giống hệt Vũ Hồn Linh Mâu của ngươi!

Hoắc Vũ Hạo vỗ vỗ đùi Vương Đông:

-Mau đứng dậy, chúng ta sang đó xem.

- Ừm!

Lúc này Vương Đông cũng bị con đường hoàng kim phía trước thu hút nên không chú ý đến hành động của Hoắc Vũ Hạo, hắn nghiêng thân thể rồi từ người Hoắc Vũ Hạo đứng dậy. Hoắc Vũ Hạo cũng đứng dậy theo rồi cả hai đi về phía con đường hoàng kim phía trước, ngồi xổm xuống quan sát.

Vương Đông định đưa tay chạm vào, Hoắc Vũ hạo lập tức nắm lấy tay hắn:

- Khoan, ngươi nói màu sắc này giống Vũ Hồn Linh Mâu của ta, vậy để ta thử trước!

Nói xong hắn đưa tay vào khe rãnh chạm xuống đất.

Hoắc Vũ Hạo vừa chạm vào liền thu tay về như bị điện giật, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Lúc tay vừa chạm trúng phần màu vàng đầu óc hắn dường như có chút rối loạn, Tinh Thầi Hải khẽ ba động như chịu linh hồn trùng kích.

- Cái này là dấu vết để lại sau khi chúng ta dùng Vũ Hồn Dung Hợp kỹ đấy, ngươi cũng thử đi.

Hoắc Vũ Hạo gọi Vương Đông.

Vương Đông vốn đã vô cùng tò mò, nghe Hoắc Vũ Hạo gọi lập tức lấy tay chạm vào.

Phản ứng của hắn còn hoành tráng hơn Hoắc Vũ Hạo, ngây người ra một lúc rồi mới hồi phục tinh thần.

Hai người kinh hãi nhìn nhau.

- Việc này… kinh khủng thật. Đây chỉ là dấu vết lưu lại của Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ mà ta lại có cảm giác như phải chịu một kích toàn lực từ Linh Mâu của ngươi, nếu trức tiếp đối diện với Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ thì…

Lúc này giọng nói của Vương Đông vì đang hưng phấn nên đã hơi run. Bất kỳ một hồn sư nào cũng hy vọng bản thân có Hồn Kỹ mạnh mẽ.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Ngươi nhìn đi, giới hạn công kích của Hồn Kỹ này là năm mươi thước, công kích trên một đường thẳng, lúc này vẫn không biết có thể tập trung vào một điểm được không. Uy lực thì hẳn là kết hợp của hai người, phá hoại và công kích tinh thần nhưng uy lực lại mạnh hơn rất nhiều. Công kích này mà đối mặt trực tiếp thì…

Vương Đông hưng phấn gật đầu:

- Đúng thế, hơn nữa uy lực của Vũ Hồn dung hợp kỹ sẽ tăng lên theo tu vi của chúng ta. Uy lực Vũ Hồn dung hợp kỹ của chúng ta thật bá đạo, nếu bây giờ gặp lại Thiên La Địa Võng chắc chắn chúng ta sẽ dễ dàng chiến thắng.

Hoắc Vũ Hạo cũng vô cùng hưng phấn nhưng vẫn bình tĩnh hơn Vương Đông:

- Vương Đông à, ngươi thấy ở kỳ sát hạch chúng ta có thể sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ này sao? Với uy lực này ta nghĩ Hồn Tôn cũng chưa chắc chịu được!

Trong nháy mắt sắc mặt Vương Đông cứng đờ:

- Đúng rồi, không ngờ uy lực quá lớn lại là vấn đề. Hơn nữa chúng ta cũng chỉ có thể đánh được một kích, sau khi dùng cả hai sẽ lập tức bất tỉnh.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Đây là lần đầu chúng ta sử dụng nên mới như vậy, sau này làm lại hẳn sẽ không tiêu hao nhiều Hồn Lực như thế nhưng chắc cũng chỉ có thể dùng được một lần. Dù sao có Hồn Kỹ mạnh mẽ là một chuyện tốt, sau nay chúng ta luyện tập nhiều chắc hẳn uy lực sẽ tăng lên.

Vương Đông nói:

- Lần này mà gặp lại Mã Tiểu Đào kia chúng ta sẽ không bị bắt nạt nữa, phải đánh nàng một trận cho nàng biết sự lợi hại.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Vũ Hồn dung hợp kỹ của chúng ta cũng cần có một cái tên. Lần này vì ta đoán sai khiến ngươi phải ngủ ngoài trời một đêm, tên của nó ngươi đặt đi.

Vương Đông lập tức chập nhận:

- Được lắm, xem như ngươi cũng biết điều. Nên gọi là gì nhỉ, Tử Vong Ngưng Thị nhé?

Hoắc Vũ Hạo còn chưa kịp lên tiếng hắn đã tự trả lời:

- Không được không được, dù sao là hai người kết hợp thì phải có cả Vũ Hồn của ta. Vậy thì gọi là Quang Minh Nữ Thần Xinh Đẹp Ngưng Thị nhé!

Hoắc Vũ Hạo bó tay nhìn hắn:

- Ngươi nghĩ Quang Minh Nữ Thần Điệp của ngươi là Quang Minh Nữ Thần sao? Rõ ràng là tự khen mình xinh đẹp như Quang Minh Nữ thần, mà cho dù nữ thần có tồn tại thì cũng không có quan hệ gì với ngươi nhé.

Mặt Vương Đông đen lại:

- Nói gì mà khó nghe quá, chẳng lẽ gọi là Hồ Điệp Ngưng Thị? Tên gì mà xấu quá!

Đột nhiên hai mắt hắn sáng lên:

- À, có rồi, Vũ Hồn dung hợp kỹ cũng có đặc điểm riêng của nó rồi. Ánh sáng màu vàng này rất đẹp, sau khi dung hợp Vũ Hồn lại còn có ánh ngọc nữa, hay gọi là: Rực Rỡ, Điêu Tàn - Hoàng Kim Lộ nhé!

Hoắc Vũ Hạo mở to mắt:

- Tên thì hay thật nhưng hình như hơi dài dấy!

Vương Đông vênh mặt lên trời:

- Càng dài càng lợi hại ( DG: thâm à nha :131: ). Mà cứ gọi tắt là Hoàng Kim Lộ cũng được, dù sao người ngoài cũng không hiểu. Lát nữa chúng ta hỏi Chu lão sư một chút, nhờ lão sư đánh giá uy lực của Hoàng Kim Lộ.

Vừa nghe đến ba chữ Chu lão sư Hoắc Vũ Hạo đột nhiên giật mình, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời.

Vương Đông nhìn động tác của hắn cũng chợt nhớ đến điều gì, hai người nhìn nhau cùng hét to một tiếng rồi lập tức bỏ chạy.

Lại muộn rồi… mà còn muộn ở vòng đấu loại nữa chứ…

Cả hai dùng tốc độ nhanh nhất chạy về học viện Sử Lai Khắc, lúc này hai người nắm tay nhau chạy như điên, nhờ Hạo Đông chi Lực hỗ trợ nên tiêu hao cực ít hơn nữa tốc độ cả hai cũng nhanh hơn mà không quá chênh lệch.

Cũng may lúc trước cả hai không đi quá xa, nếu không cho dù có chạy hết sức cũng sẽ muộn.

Bên ngoài khu sát hạch có hơn ba mươi lão sư của học viện đang đứng, trong đó có Chu lão thái thái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Ánh mắt của Chu Y lúc này đã muốn tóe ra lửa, nàng nhìn qua gần hai trăm học viên nhưng vẫn không thấy người mình muốn tìm.

Tiêu Tiêu đã đến từ sớm, vẻ mặt cô bé vô cùng lo lắng vì lúc này đã bắt đầu điểm danh, lớp Một ban Tân Sinh lại được điểm danh đầu tiên, mà lúc này cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông vẫn chưa thấy đâu. Nếu sau khi điểm danh xong mà cả hai chưa có mặt sẽ mất quyền thi đấu, chưa nói đến mất đi một cơ hội lớn, chỉ việc khiến cho Chu lão sư tức giận bọn họ cũng chịu không nổi rồi, cô bé lại là người chung nhóm chắc chắn sẽ không thoát.

Hai người này còn đang làm gì vậy, hôm qua đã muộn hôm nay lại muộn tiếp sao?

Cũng may lớp Một ban Tân Sinh có nhiều đệ tử tham gia nhất nên thời gian điểm khá dài…sau một hồi cũng đến lượt nhóm của Hoắc Vũ Hạo, trừ Tiêu Tiêu lên tiếng còn Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại không trả lời. Lúc này không chỉ các đệ tử xung quanh bắt đầu ồn ào mà các lão sư cũng giật mình.

Trong lịch sử học viện Sử Lai Khắc việc này tuy không phải xảy ra lần đầu nhưng lại cực kỳ hiếm có. Dù sao không tham gia sát hạch tân sinh cũng giống như không xem trọng học viện, việc này chắc chắn sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho các lão sư.

Lão sư đang điểm danh thoáng dừng lại một chút để đợi rồi tiếp túc điểm danh, mãi đến lúc điểm danh đến lớp Sáu ban Tân Sinh thì cả hai mới chạy đến nơi.

Hai người ngủ một đêm bên ngoài sau đó chạy hết tốc lực, mặt cũng chưa kịp rửa, quần áo thì không chỉnh tề, thân thể dính đầy bùn đất và sương sớm.

Việc đến nước này cả hai đều phải cố gắng hết sức, nhất quyết không thể để mất quyền thi đấu!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)