Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 82: Phần thưởng và đệ tử hạch tâm (3+4)


- Đúng vậy, đại sư huynh.

Hoắc Vũ Hạo lập tức đồng ý, hắn cũng có quyết định của riêng mình. Sau khi nhìn thấy uy lực của Định Trang Hồn Đạo Khí hắn đã có hứng thú. Hắn biết nếu muốn báo thù thì bản thân sẽ phải đối mặt với đối thủ vô cùng mạnh mẽ nên phải lợi dụng tất cả các lực lượng xung quanh. Nếu không học thì làm sao biết Hồn Đạo Khí không mạnh mẽ?

Hắn cũng không ngờ được chỉ vì một ý nghĩ đơn giản lúc này lại có thể mở một cánh cửa to lớn cho Hồn Đạo Khí nhiều năm sau.

Đường Nhã khoan thai:

- Nhưng cũng chưa chắc tất cả đều có thể vào được hệ Hồn Đạo đâu. Haiz, quán quân của sát hạch Tân Sinh tuy sẽ được rất nhiều lợi thế nhưng vấn đề cũng không phải không có. Tiểu Hoắc à, nếu ngươi không thể vào được hệ Hồn Đạo cũng không sao, cứ cố gắng tu luyện là được.

Hoắc Vũ Hạo giật mình rồi lặng người một lúc, sau đó hỏi:

- Tiểu Nhã lão sư à, tại sao đệ không thể vào được hệ Hồn Đạo?

Đường Nhã hỏi:

- Mọi người có biết phần thưởng dành cho quán quân của sát hạch Tân Sinh là gì không?

Nghe đến hai chữ phần thưởng lập tức sáu đôi mắt sáng lên. Cả bọn chỉ là những cô bé cậu bé chưa quá mười hai tuổi nên tính tình vẫn còn rất non nớt không giỏi che dấu cảm xúc. Học viện Sử Lai Khắc chính là học viện đệ nhất đại lục, bọn họ lại đạt được giải quán quân nên phần thưởng chắc chắn sẽ rất lớn.

Vương Đông lúc này đã vô cùng khẩn trương:

- Tiểu Nhã lão sư à, phần thưởng là gì vậy?

Vừa gia nhập Đường Môn xong hắn cũng học theo Hoắc Vũ Hạo, gọi Đường Nhã là lão sư.

Đường Nhã nói:

- Các lần trước phần thưởng dành cho quán quân sát hạch cũng không quá khác nhau, phần thưởng ở mỗi năm thay đổi tùy theo chất lượng của ban Tân Sinh. Những việc khác thì ta không biết, dù sao thì mấy năm nay học viện Sử Lai Khắc chưa hề xuất hiện tình huống có Hồn Tôn ở ban Tân Sinh. Vì thế phần thưởng dành cho ba người sẽ rất lớn đó, tuy ta không thể nói trước nhưng được làm đệ tử hạch tâm là chắc chắn rồi.

- Đệ tử hạch tâm?

Ba người Hoắc Vũ Hạo cũng không phải nghe thấy từ này lần đầu, lúc trước Chu Y lão sư cũng đã từng nói qua.

Đường Nhã gật đầu:

- Ba người là quán quân của sát hạch Tân Sinh thì việc trở thành đệ tử hạch tâm thật sự không khó. Một khi trở thành đệ tử hạch tâm thì các lão sư tại học viện sẽ ra sức hỗ trợ mọi người tu luyện để trở thành một Hồn Sư mạnh mẽ. Và như thế thì các lão sư tại hệ Vũ Hồn sẽ không cho phép đệ tử của mình phân tâm đi học thêm hệ Hồn Đạo. Ở học viện của chúng ta hệ Vũ Hồn luôn giữ vị trí chủ đạo.

Lúc này ba người Hắc Vũ Hạo mới hiểu rõ, nghĩ đến việc trở thành đệ tử hạch tâm sẽ được hỗ trợ đầy đủ, được ăn ngon mỗi ngày… thì khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo liền sáng lên. Nguồn: http://truyenfull.vn

Bối Bối liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo, đôi mắt có vài phần lo lắng nhưng hắn lại không nói ra. Bối Bối tự nhủ cứ xem bản thân đang lo sợ vô cớ.

Sáng sớm, từng tia nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sở, vì học viện có hồ Hải Thần nên không khí buổi sáng vô cùng mát mẻ.

Tất cả các đệ tử vượt qua kỳ sát hạch Tân Sinh đã tập hợp tại quảng trường Sử Lai Khắc chờ đợi được phân ban.

Ngay sau đó lão sư chủ nhiệm hệ Vũ Hồn Đỗ Duy Luân dẫn theo các lão sư khác tiến đến. Trong các lão sư này Hoắc Vũ Hạo biết được hai người, một là Chu Y một là Vương Ngôn. Còn các lão sư khác hắn chỉ thoáng nhìn qua vài lần nên không có ấn tượng.

Đỗ Duy Luân cầm một tập văn kiện trong tay, khuôn mặt mỉm cười nhìn đám học viên nhỏ tuổi:

- Có lẽ tất cả cũng đã biết, sát hạch Tân Sinh đã kết thúc, ba nhóm đứng đầu cũng đã được xác định. Bây giờ ta sẽ chính thức công bố thứ hạng của các nhóm và phần thưởng. Hạng ba, nhóm Hoàng Sở Thiên: Hoàng Sở Thiên, Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc!

Nhóm Hoàng Sở Thiên sau khi bị nhóm Hoắc Vũ Hạo đánh bại cũng đã chiếm được hạng ba. Bọn họ trong trận bán kết gặp phải nhóm Đái Hoa Bân nên thua cuộc, sau đó lại chiến thắng nhóm Chu Tư Trần. Cũng có thể xem như nhóm Hoàng Sở Thiên vô cùng may mắn, tại trận cuối cùng tranh giải ba thì hai tỷ muội Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc cũng đã khôi phục và sử dụng được Vũ Hồn dung hợp kỹ, nếu không chỉ với lực lượng cá nhân từng người thì họ không thể thắng được nhóm Chu Tư Trần.

Hoàng Sở Thiên dẫn đầu ba người bước đến trước mặt Đỗ Duy Luân, vì hưng phấn mà khuôn mặt cả ba người đỏ lên. Đạt được hạng ba xem như là thành công ngoài mong đợi của nhóm.

Tất cả các đệ tử năm nhất đều vỗ tay, sau kỳ sát hạch Tân Sinh thì số đệ tử năm nhất còn lại khoảng hơn ba trăm người, giảm đi hai phần ba so với lúc vừa khai giảng.

- Hạng nhì, nhóm Đái Hoa Bân: Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Thôi Nhã Khiết!

Tiếng vỗ tay lại vang lên nhưng khuôn mặt của ba người Đái Hoa Bân khi bước ra lại không hề vui vẻ. Nhất là Đái hoa Bân, khuôn mặt hắn lúc này vô cùng cạnh lùng, đầu lại hơi cúi xuống như có tâm sự, hai mắt hắn thậm chí còn hằn tơ máu.

Đỗ Duy Luân dừng lại một chút rồi nói to:

- Lúc này tất cả hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh quán quân của kỳ sát hạch Tân Sinh lần này. Nhóm Vương Đông: Vương Đông, Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo!

Lập tức tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, mà ba người Hoắc Vũ Hạo sau khi nghe Đỗ Duy Luân công bố kết quả lại hơi ngạc nhiên.

Lúc trước báo danh thì tên nhóm là Hoắc Vũ Hạo, lúc này tên nhóm lại đổi là Vương Đông, thật sự trong nhóm Hoắc Vũ Hạo mới là đội trưởng. Lúc này tiếng vỗ tay đã vang lên nên ba người cũng không dám đứng im suy nghĩ mà vội vàng bước lên trước. Nhưng khi di chuyển thì Vương Đông và Tiêu Tiêu lại cố ý đi chậm lại một nhịp để Hoắc Vũ Hạo đi đầu.

Thấy ba người bước lên thì Đỗ Duy Luân cũng mỉm cười rồi đưa mắt bảo cả bọn đứng vào giữa. Hoắc Vũ Hạo nhìn sang Đái Hoa Bân thì thấy hắn đang nhìn chăm chú Vương Đông, có lẽ hắn không biết thất bại của mình có liên quan đến Hoắc Vũ Hạo.

Đỗ Duy Luân nói:

- Được rồi, bây giờ ta sẽ công bố phần thưởng. Cả ba nhóm đứng đầu khi tấn cấp Hồn Sư, Đại Hồn Sư, Hồn Tôn… sẽ có thể đưa ra thỉnh cầu với học viện, học viện sẽ tùy theo khả năng chịu đựng của mỗi người mà thưởng một Hồn Hoàn tốt nhất, thích hợp nhất.

Đỗ Duy Luân nói tiếp:

- Xét thấy nhóm Vương Đông có biểu hiện xuất sắc và có thành tích toàn thắng nên học viện quyết định tặng thêm một phần thưởng đặc biệt. Phần thưởng này ta sẽ giữ bí mật, lát nữa cả ba theo ta sẽ biết.

Còn có phần thưởng đặc biệt? Đây là khác biệt giữa quán quân với đội hạng nhì hạng ba sao? Ánh mắt ba người sáng lên, cảm giác mất vui khi tên nhóm bị chuyển thành Vương Đông cũng nhạt đi.

Về việc nhóm của Hoắc Vũ Hạo nhận được phần thưởng đặc biệt thì không có đệ tử nào phản đối. Trong kỳ sát hạch nhóm của Hoắc Vũ Hạo đã lần lượt đánh bại các nhóm có Hồn Tôn như Ninh Thiên, Tà Huyễn Nguyệt và Đái Hoa Bân rồi tiến đến vị trí cao nhất. Tất cả các Hồn Tôn đều bại dưới tay bọn họ có thể nói chức quán quân này là vô cùng xứng đáng, được thêm phần thưởng đặc biệt cũng vô cùng hợp lý.

Đỗ Duy Luân nói:

- Được rồi, các ngươi có thể về chỗ.

Nói xong hắn dừng lại một lúc chờ chính người trở về vị trí.

Đỗ Duy Luân nói tiếp:

- Sau kỳ sát hạch này ta hi vọng các ngươi vẫn tiếp tục cố gắng, cho dù thiên phú có tốt mà không chịu nỗ lực cũng sẽ không thể thành công. Học viện Sử Lai Khắc của chúng ta chính là học viện tốt nhất đại lục, ta hi vọng tất cả các ngươi đều có thể tốt nghiệp, không những vậy mà còn phải đạt được thành tích tốt nhất. Xét thấy có một vài đệ tử có biểu hiện xuất sắc trong kỳ sát hạch Tân Sinh này nên học viện quyết định thu nhận các đệ tử đó làm đệ tử hạch tâm, đây là danh sách các đệ tử được chọn.

Cả quảng trường Sử Lai Khắc bỗng chốc im lặng như tờ, đệ tử hạch tâm không giới hạn ở ba nhóm có hạng cao nhất! Tuy rằng Đỗ Duy Luân chưa nói nhưng mọi người đều biết ích lợi khi được trở thành đệ tử hạch tâm. Vì thế giờ phút này tất cả các đệ tử đều im lặng và tập trung chú ý như sợ Đỗ Duy Luân bỏ sót tên mình.

Đỗ Duy Luân mở văn kiện trong tay ra rồi đọc:

- Theo biểu hiện của các đệ tử tại kỳ sát hạch Tân Sinh này, học viện quyết định chọn các đệ tử sau làm đệ tử hạch tâm: Vương Đông, Tiêu Tiêu, Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên, Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc, Ninh Thiên, Vu Phong.

Lúc Đỗ Duy Luân vừa nói đến từ đệ tử hạch tâm thì bao người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu đã biết được tin tức của tiểu Nhã lão sư là chính xác.

Vương Đông và Tiêu Tiêu sau khi nghe thấy tên mình thì vô cùng hưng phấn nhưng sau đó cả hai lại giật mình. Sau tên hai người lại là tên của Đái Hoa Bân, tại sao không phải là Hoắc Vũ Hạo? Hoắc Vũ Hạo chính là đội trưởng của họ mà!

Bởi Vì Đỗ Duy Luân vẫn còn tiếp tục đọc nên cả hai vẫn vô cùng hi vọng, mãi cho đến khi giọng nói Đỗ Duy Luân ngừng lại thì tên Hoắc Vũ Hạo vẫn không xuất hiện.

Hoắc Vũ Hạo ngây ra, sắc mặt tái nhợt, trong khoảnh khác hắn có cảm giác như có một tảng đá to đột nhiên đè xuống lòng mình.

Từ lúc tiến vào học viện Sử Lai Khắc hắn luôn không ngừng cố gắng, ngày nào cũng tu luyện liều mạng, thời gian người khác nghỉ ngơi thì hắn vẫn tu luyện, thời gian người khác vui vẻ thì hắn vẫn tu luyện. Từ khi tham gia sát hạch Tân Sinh hắn luôn dốc toàn tực cùng đồng đội cố gắng rồi từ đó mới có thể đạt được vị trí quán quân. Nhưng… tại sao? Vì sao? Tại sao lại không có tên của ta?

Tuy vẻ mặt của Hoắc Vũ Hạo luôn trầm ổn nhưng nội tâm hắn vô cùng u ám. Từ nhỏ chịu đủ cay đắng tại phủ Công Tước khiến hắn vô cùng âm trầm, sau đó đột nhiên nhìn thấy Đái Hoa Bân thì thù hận của hắn cũng suýt bộc phát, nếu không phải có Vương Đông và một ít lý trí còn lại ngăn cản thì hắn đã ra tay. Bây giờ lại thêm một lần nữa hắn phải chịu bất công, tại sao, tại sao ta phải chịu những điều như vậy? Bây giờ Hoắc Vũ Hạo cũng đã hiểu nguyên nhân Đỗ Duy Luân lại gọi tên nhóm hắn là nhóm Vương Đông chứ không phải nhóm Hoắc Vũ Hạo. Hóa ra tất cả đã được quyết định từ trước rồi!

Vương Đông và Tiêu Tiêu đứng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo nên đều cảm giác được Hoắc Vũ Hạo trở nên bất thường. Vương Đông vội vàng nắm lấy tay Hoắc Vũ Hạo lo sợ hắn hành động thiếu suy nghĩ nhưng lại không biết nên nói gì. Hắn và Tiêu Tiêu đã trở thành đệ tử hạch tâm mà Hoắc Vũ Hạo thì lại không, trong lòng Hoắc Vũ Hạo sẽ nghĩ thế nào?

Đỗ Duy Luân tiếp tục nói:

- Ngoài ra trong kỳ sát hạch Tân Sinh này cũng có một vài đệ tử tuy thiếu một ít năng lực và thiên phú nhưng biểu hiện khá tốt, vì thế học viện quyết định tạm thời cho phép các đệ tử này được hỗ trợ, giúp đỡ và bồi dưỡng tương đương với các đệ tử hạch tâm khác, đãi ngộ này sẽ kéo dài đến hết năm học. Nếu các đệ tử trên trong kỳ thi lên cấp có đột phá và kết quả tốt thì sẽ chính thức trở thành đệ tử hạch tâm. Đây là danh sách các đệ tử: Hoắc Vũ Hạo, Thôi Nhã Khiết, Hoàng Sở Thiên, Long Tường Dược, Nam Môn Duẫn Nhi. Công bố kết thúc!

Hai mắt trống rỗng vô thần của Hoắc Vũ Hạo cũng dần hồi phục. Đúng thế thật! Năng lực bản thân đúng là vẫn còn thiếu rất nhiều, trong những đệ tử mà chủ nhiệm Đỗ Duy Luân gọi tên chỉ có duy nhất mình ta là chưa đến hai mươi cấp. Đãi ngộ giống như đệ tử hạch tâm sao, thật sự tốt như thế sao! Một nét buồn thoáng xuất hiện trong mắt Hoắc Vũ Hạo, hắn cúi nhẹ đầu đem tia buồn bã kia chôn sâu vào lòng.

Có lẽ nếu ta không có Vũ Hồn dung hợp kỹ với Vương Đông thì ngay cả cái gọi là đãi ngộ này ta cũng không có. Nhưng có thể trách ai đây, cũng do thực lực của mình không đủ, cũng do Hồn Hoàn đầu tiên của ta trong mắt bọn họ chỉ là một Hồn Hoàn mười năm vô dụng. Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo khẽ nhếch lên, sau đó hắn ngẩng đầu nhưng ánh mắt lúc này đã lạnh lùng hơn trước.

- Vũ Hạo à, ngươi không sao chứ?

Vương Đông hỏi nhỏ.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu rồi miễn cưỡng cười cười:

- Không có gì đâu, thật sự là ta không đủ tư cách làm đệ tử hạch tâm mà, ta chỉ mới là một Hồn Sư mười bảy cấp.

Vương Đông vội la lên:

-Không, sự thật không phải thế mà. Chỉ là bọn họ không biết sự quan trọng của ngươi trong nhóm mà thôi…

Tiêu Tiêu cũng liên tục gật đầu.

Sau khi nhìn thấy biểu hiện của Vương Đông và Tiêu Tiêu nét cười của Hoắc Vũ Hạo đã tự nhiên hơn trước:

- Ta thật sự không sao đâu. Đỗ chủ nhiệm cũng đã nói rồi đó, ta cũng có thể được các sự trợ giúp hỗ trợ như các đệ tử hạch tâm. Ta chỉ cần tiếp tục cố gắng đến kỳ thi lên cấp năm sau, sau đó ta sẽ trở thành một đệ tử hạch tâm chính thức.

Vương Đông than nhẹ rồi buông tay Hoắc Vũ Hạo. Hai người đã ở chung một thời gian khá dài, cả hai lại có chung Hạo Đông Lực và Vũ Hồn dung hợp kỹ nên tính cách của Hoắc Vũ Hạo ra sao Vương Đông hiểu khá rõ. Vẻ ngoài của Hoắc Vũ Hạo trầm ổn, tính tình ôn hòa nhưng sâu trong nội tâm hắn lại vô cùng quật cường cố chấp, Vương Đông sau khi được hắn tiết lộ quá khứ mới hiểu thêm được phần nào mà thôi. Nhưng thật sự không ai có thể giúp hắn, chỉ có hắn mới có thể chiến thắng chính bản thân mình.

Sau đó là phần chia lớp lại, các đệ tử năm nhất được chia vào bốn ban. Ban Một bao gồm hệ Cường Công và hệ Khống Chế, ban Hai gồm hệ Phòng Ngự và hệ Mẫn Công, ban Ba là hệ Phụ Trợ còn ban Bốn gồm hệ Thực Vật và hệ Trị Liệu, ngoài ra còn có các Chiến Hồn Sư và Khí Hồn tùy theo vũ Hồn đặc thù của mình mà được phân vào một trong bốn lớp trên.

Thực lực ban Một xem như là trội nhất, cả ba người Vương Đông, Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo đều được vào ban Một. Ban Hai thì có Tà Huyễn Nguyệt am hiểu phòng ngự được xếp vào. Còn ban Ba thì không hẳn toàn bộ đều là hệ Phụ Trợ mà còn có một vài Chiến Hồn Sư và Khí Hồn Sư có thể vừa chiến đấu vừa phụ trợ như Ninh Thiên với Vũ Hồn Thất Bảo Lưu Ly Tháp. Còn ban Bốn thì bao gồm các Hồn Sư gần như không có sức chiến đấu nhưng lại rất quan trọng trong các trận đấu lớn như các Hồn Sư hệ Thực Vật và hệ Trị Liệu.

Từng cấp lớp đều được phân ban như thế nhưng cấp lớp càng cao thì số lượng đệ tử lại càng ít, dù sao tỉ lệ đào thải tại học Viện Sử Lai Khắc vốn rất cao. Số đệ tử ngoại viện có thể thuận lợi tốt nghiệp hàng năm cũng không hơn năm mươi người. Nói cách khác hơn ba trăm người ở đây qua mười năm sau có thể còn lại được năm mươi sáu mươi người đã là rất tốt.

Sau đó là lượt giới thiệu các lão sư chủ nhiệm. Tin tốt duy nhất mà Hoắc Vũ Hạo có được chính là việc lão sư Chu Y vẫn tiếp tục là chủ nhiệm của bọn họ. Mỗi lớp có hai lão sư chủ nhiệm, mà chủ nhiệm thứ hai lại là người vốn vô cùng xem trọng Hoắc Vũ Hạo: Vương Ngôn.

Chu Y cũng không ngờ một lão sư vốn dạy các lớp cao cấp lại vì Hoắc Vũ Hạo mà chạy xuống lớp năm nhất.

- Được rồi, mọi người theo thứ tự phân ban tìm chủ nhiệm của mình rồi trở về Giáo Học Lâu. Vương Đông, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo ba ngươi theo ta nhận phần thưởng.

Chủ nhiệm Đỗ Duy Luân nói tiếp.

Hoắc Vũ Hạo lúc này dường như đã khôi phục bình thường, ít nhất biểu hiện ngoài khuôn mặt của hắn là như thế. Cả ba người theo Đỗ Duy Luân tiến vào một Giáo Học Lâu cấp cao nơi làm việc của các lão sư.

Văn phòng của Đỗ Duy Luân nằm ở tầng chót, căn phòng này lớn hơn phòng Chu Y và không có quá nhiều vật dụng hoa lệ. Khắp nơi dựng đầy các giá sách, trong các giá sách lại có rất nhiều tư liệu có giá trị.

Đỗ Duy Luân mỉm cười chỉ tay vào ghế:

- Cả ba người ngồi xuống đi. Hoắc Vũ Hạo à, không có gì phải áp lực đâu, ngoại trừ ngươi vẫn còn nhiều đệ tử ngoài ba nhóm đầu mà. Biểu hiện của ngươi trong kỳ sát hạch lần này không tệ, ngươi lại có năng lực phụ trợ giúp Vương Đông hoàn thành Vũ Hồn dung hợp kỹ… chỉ có điều năng lực của ngươi còn cần phải được đề cao rất nhiều. Còn phần thưởng cho quán quân ngươi có thể dùng để xin học viện giúp ngươi có được một Hồn Hoàn thứ hai hoàn hảo. Nếu trong kỳ thi sát hạch lên cấp vào năm sau ngươi có biểu hiện tốt thì học viện sẽ xem xét đưa ngươi vào nhóm đệ tử hạch tâm.

- Đỗ chủ nhiệm à, sự thật không phải như vậy, Hoắc Vũ Hạo không phải chỉ có phụ trợ đệ tử…

Hắn vừa nói đến đây đã bị Đỗ Duy Luân khoát tay ngăn lại, trong mắt Đỗ Duy Luân thì đây chỉ là một đám nhóc đang cố thể hiện tình bạn mà thôi.

Hoắc Vũ Hạo cũng kéo lấy tay áo Vương Đông rồi cung kính nói với Đỗ Duy Luân:

- Cám ơn Đỗ chủ nhiệm, đệ tử sẽ cố gắng nỗ lực, xin cám ơn sự quan tâm của ngài.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)