Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 37: Hồn tôn Nana

Chương sau
Danh sách chương

Sau một lúc cơm đã dọn xong, các lão sư cũng tới, nhưng vẫn thiếu mất một người.

"Tiểu Tam còn chưa về sao?" Đại sư hỏi Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ ngơ ngác lắc đầu, từ chiều lúc Đường Tam đi theo đại sư thì không thấy đâu nữa. Cảm giác không ổn, Tiểu Vũ lập tức chạy ra lớn tiếng gọi Đường Tam, hắn không trả lời. Tất cả đều thấy có gì đó không đúng, Đường Tam sợ nhất là làm Tiểu Vũ lo lắng, hắn sẽ không vô duyên vô cớ biến mất. Chỉ có một khả năng, hắn xảy ra chuyện rồi!

Không cần ai nói, bảy người cùng các lão sư vội vã chia nhau đi xung quanh tìm hắn. Nana vừa chạy vừa thở dài, cô biết có tìm cũng không thấy nhưng chạy đi để giải tỏa tâm trạng bức bối lúc này, cảm giác đứng nhìn đồng bạn gặp nguy hiểm mà phải vờ như không thật tội lỗi, biết Đường Tam sẽ không sao nhưng biết đâu, ngộ nhỡ. Từng cái ngộ nhỡ liên tục lướt qua trong đầu, Nana không thể kìm nén được nữa, đã chạy đi phía sâu, cô ngồi xuống ôm mặt khóc nức nở. Một người vẫn lặng lẽ ở phía sau nhìn cô, hắn muốn tới nhưng lại sợ làm cô tức giận. Hắn nghĩ, Nana như vậy là vì thích Đường Tam sao?

Khi đã bình tĩnh lại, Nana quay trở về. Thấy Sử Lai Khắc mọi người đã quay trở lại hết thảy, cô từ từ ngồi xuống nghe Phất Lan Đức nói:

"Tiểu Tam không sao, hắn được bằng hữu đưa đi cái địa phương tu luyện. Hắn nhờ ta chuyển lời cho các ngươi, chăm chỉ tu luyện, nửa năm sau chờ hắn trở về, sẽ đọ sức một ván."

Sáu người của Thất Quái nghe vậy cỡ nào hào hứng cùng mừng rỡ. Nana cũng thế, vậy là những cái ngộ nhỡ sẽ không xảy ra, chỉ cần cô ngoan ngoãn không cố ý chen vào những tình tiết này thì Đường Tam vẫn mãi là nhân vật chính, hắn sẽ không chết. Nana thở ra một hơi yên tâm rồi nhoẻn miệng cười, Tần Minh trở về sau cô, vẫn luôn âm thầm quan sát.

Đại sư đưa ra kế hoạch huấn luyện nâng cao trong vòng nửa năm cho bảy người, cố gắng để họ lấy hết khả năng tham gia cuộc thi Hồn Sư Cao Cấp toàn đại lục.

Đã hai tháng trôi qua, không có ngày nào họ nghỉ ngơi, tất cả đều đang ra sức luyện tập, không ai muốn bị bỏ lại phía sau, trở thành gánh nặng cho đồng đội. Nana giờ đây đã quyết định phải để mọi người biết cô trở thành hồn tôn, nhưng vấn đề hồn hoàn không dễ giải quyết, nghĩ rồi cô đến tìm Tiểu Vũ nói chuyện:

"Tiểu Vũ, có chuyện này muốn nói cho ngươi biết. Cũng có chuyện muốn nhờ ngươi."

Chưa thấy Nana như vậy bao giờ, Tiểu Vũ tò mò hỏi:

"Ngươi có chuyện gì sao? Không sao, dù gì ta cũng sẽ giúp ngươi."

Nana gật đầu, cô biết chắc chắn Tiểu Vũ sẽ nói như vậy.

"Tiểu Vũ, ngươi cũng biết ta có thể ẩn dấu hồn hoàn nhưng thật ra, ta vốn dĩ là không có hồn hoàn."

"Không có? Nhưng hồn kĩ của ngươi?" Tiểu Vũ kinh ngạc.

"Là vũ hồn tiến cấp tự phát ra."

"Chuyện như vậy, sao ngươi lại chỉ nói cho ta?"

"Vì, ta biết thân phận của ngươi."

Tiểu Vũ thất thần, Nana nói tiếp:

"Ta đã đoán ra từ lâu, ta bây giờ vì muốn ngươi cùng ta giả tìm kiếm hồn hoàn, ta đã tiến cấp 30 nhưng không thể nhờ mọi người thay ta đi tìm hồn thú." Nana nửa thật nửa giả nói.

Tiểu Vũ nghĩ đến chuyện gì, không còn kinh ngạc, thay vào đó mỉm cười:

"Đó là lúc trước ngươi che chắn cho ta sao! Cảm ơn ngươi, Nana, ta đi với ngươi."

Nana mừng rỡ, Tiểu Vũ tin cô như vậy, cô còn gì lo lắng chứ. Hai người tìm lý do rời đi rồi tiến vào rừng Lạc Nhật gần với Thiên Đấu thành. Rừng Lạc Nhật là một khu rừng rộng khác ngoài rừng Tinh Đấu, cũng có rất nhiều chủng hồn thú.Để có lý do chính đáng, hai người cũng phải thật sự vào rừng, tuy nhiên chỉ ở phía ngoài chứ không đi sâu.

"Nana, hồn kĩ thứ ba của ngươi là gì vậy? Vũ hồn tự sinh hồn kĩ, ta là lần đầu thấy đấy, ngươi cũng không phải hồn thú tu thành người!"

Nana cười, tất nhiên không phải.

"Là Điệp Thần Bảo Hộ, một kĩ năng phòng ngự." Nhưng đây không phải thức thứ ba mà là thức thứ chín cô mới luyện thành, xét về năng lực có thể thi triển ra bây giờ, muốn bảo vệ mọi người chu toàn chỉ có kĩ năng này là phù hợp.

"Nghe tên thật cường đại, có thể bảo hộ thời gian lâu sao?"

"Đúng vậy Tiểu Vũ, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ dùng nó bảo vệ các ngươi."

Tiểu Vũ cốc đầu cô một cái:

"Xem ngươi nói, cái gì chết không chết. Bọn ta cũng sẽ trơ mắt nhìn ngươi chết sao?"

Nana lại cười, mọi người sẽ không.

"Tiểu Vũ, ngươi biết hồn thú gì sẽ cung cấp hồn kĩ phòng ngự như vậy sao?"

"Ừm, ta nghĩ ngươi nên chọn Quang Minh Quy, nó gọi là quy nhưng không phải loại rùa, thích sống trên cây hấp thụ ánh sáng, vỏ rất cứng và phát ra ánh sáng nên mới có tên như thế. Bình thường hồn sư không thể phá lớp vỏ của nó, ta biết phải đợi lúc trời tối mới có thể tấn công. Niên hạn, tầm 1700 năm hơn kém đi. Như vậy mới hợp với cấp bậc của ngươi."

"Được, ta biết rồi. Cảm ơn ngươi, Tiểu Vũ."

Hai người thống nhất đợi trời tối mới trở về, trong lúc này Nana tu luyện Linh Lan Hoa, cũng không quên làm thành cái vòng bảo hộ Tiểu Vũ đang ngủ.

Lúc tới cửa thành Thiên Đấu, thấy Tần Minh đang đứng chờ nơi đó. Nana nhíu mày, có Tiểu Vũ ở cũng không thể đối hắn vô lễ, tiến tới hắn hai người cùng đồng thanh:

"Chào học trưởng."

Tần Minh lông mày giãn ra, hẳn là đã rất an tâm, hắn bình tĩnh hỏi:

"Các ngươi đi đâu giờ này mới về? Mọi người rất lo lắng."

Nana đáp:

"Trở về ta sẽ nói cùng đại sư."

Tần Minh không nói thêm, hắn đi phía sau hai người về học viện. Đi thẳng tới phòng làm việc của viện trưởng, Nana cung kính:

"Phất gia gia, đại sư."

Tần Minh cùng Tiểu Vũ cũng riêng mình hành lễ. Phất Lan Đức tiến lên định đánh Nana một cái nhưng cuối cùng lại hạ tay xuống, tức giận nói:

"Ngươi còn biết gọi gia gia, ngươi bảo tu luyện áp lực muốn cùng Tiểu Vũ ra ngoài chơi. Nói đi là đi một ngày tối mịt mới về, ngươi biết chúng ta lo lắng cho các ngươi uổng công sao!"

Nana cúi đầu biết lỗi nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp, vị gia gia từ trên trời rơi xuống này, cô nhận rồi.

"Phất gia gia, cháu là có lí do."

"Lí do? Nói ta nghe."

"Là thế này, cháu đột ngột tiến cấp 30, nóng lòng muốn có hồn hoàn không muốn trở về nói với mọi người. Tự mình rủ Tiểu Vũ cùng cháu vào rừng Lạc Nhật..."

"Rừng Lạc Nhật, nhóc con ngươi có biết nơi đó bao nhiêu nguy hiểm?" Không để ý đến việc Nana nhanh chóng tăng cấp, Phất Lan Đức chỉ quan tâm an nguy của cô, không kiềm chế đánh bả vai cô một cái.

Nana tinh quái nở nụ cười, làm nũng quấn lấy tay của Phất Lan Đức lay lay:

"Bọn cháu chẳng phải an toàn về đây sao, hơn nữa cháu còn thu được hồn hoàn, ông xem."

Nana buông tay ra, hơi lùi về phía sau một chút, tay phải vẽ hình vòng cung xuất ra Điệp Thần Trượng. Dưới chân sáng lên màu bạc hoa văn, xung quanh Nana cấp tốc hình thành một vòng sáng màu bạc, bao lấy cô ở bên trong.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân


Chương sau
Danh sách chương