Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 61: Thật

Chương sau
Danh sách chương

Quân Tiên Nhi nhếch nhác từ trên ghế bò dậy, cũng bất chấp hình tượng thục nữ ở trước mặt mọi người chỉ vào Úy Tuệ mắng.

“Bắt tiện nhân này lại cho ta, hôm nay bản tiểu thư nhất định phải dạy dỗ nàng.”

“Vâng” Đám người Minh Nguyệt nghe thế, không nói lời nào, lao thẳng tới úy Tuệ.

Hôm nay Nhị tiểu thư bị uất ức, nếu không bắt Úy Tuệ cho nàng xả giận, chờ sau khi hồi phủ các nàng đừng hòng có quả ngon để ăn.

Bốn người dùng hết sức lực, một lòng muốn bắt Úy Tuệ tới lập công chuộc tội.

Mà ba người Úy Tuệ, trừ Liễu Y Y học qua chút võ công ra, hai người còn lại đều là cọp giấy, trong ngày thường ỷ vào bối cảnh gia tộc và quyền thế, ở bên ngoài hoành hành ngang ngược, nhưng hôm nay đụng tới cô nương Quân Tiên Nhi cũng có bối cảnh như vậy, mà thực lực đối phương còn bỏ xa các nàng.

Mấy vị cô nương này gặp xui xẻo rồi.

Liễu Y Y một quyền khó địch bốn tay, huống chi, với chút bản lĩnh đó của nàng, ngay cả một nha hoàn trong đó cũng cố đánh hết sức nữa là.

Mà hai người Úy Tuệ và Lục Vô Song càng chỉ có bị đánh.

Mắt thấy bị người đánh cho mặt mũi bầm dập, bị người đánh muốn gục xuống, Úy Tuệ nổi điên dứt khoát ôm lấy hai chân Minh Nguyệt, dùng hết sức lực kéo nàng ta té xuống đất, sau đó cả người lấy tư thế ngàn cân áp đỉnh (một tư thế võ thuật) nhào tới trên người nàng ta.

Quả đấm không có bao nhiêu mạnh mẽ, Úy Tuệ lại mở hàm răng sắc bén, mặc kệ nơi nào trên người của Minh Nguyệt, giống như con thú nhỏ cắn xé.

Cắn Minh Nguyệt đến gào khóc, muốn đánh nhưng nằm ngửa như vậy, không vung quyền được, đá chân lại càng không tới.

Bất đắc dĩ, Minh Nguyệt nắm chặt tóc Úy Tuệ muốn kéo nàng ra.

Nhưng miệng của Úy Tuệ vẫn cắn chặt cổ tay của nàng ta.

Cắn nàng ta càng thêm gào khóc.

Hai người Lục Vô Song và Y Y cũng muốn bắt chước đối phó với những người kia, nhưng bị đánh đến không còn hơi sức, muốn cắn người cũng không cắn nổi.

Mà đầu kia, Minh Nguyệt bị cắn đến nóng nảy, tru lên muốn xé nát Úy Tuệ.

Úy Tuệ cưỡi trên người nàng ta, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, cười lạnh: “Bản tiểu thư xé nát ngươi trước.”

“Các ngươi nhanh đi giúp Minh Nguyệt.” Nhìn Liễu Y Y và Lục Vô Song bị trừng phạt không sai biệt lắm, Quân Tiên Nhi vội phân phó mấy nha hoàn khác.

Úy Tuệ tai thính mắt tinh, liếc mắt một cái nhìn thấy Quân Tiên Nhi đang cách mình không xa, ngay tại lúc ba người kia muốn quay qua đánh mình, đột nhiên nàng nhào tới đẩy Quân Tiên Nhi ngã xuống đất, sau đó cắn lên động mạch cổ của nàng ta.

“A.” Quân Tiên Nhi sợ hãi thét chói tai.

Kỳ thật Úy Tuệ không sử dụng nhiều sức lực, nàng chỉ muốn dọa mấy nha hoàn kia sợ hãi mà thôi, quả nhiên, mấy nha hoàn kia không dám nhúc nhích nữa.

“Úy Nhị tiểu thư, đừng…”

“Hừ.” Úy Tuệ ngẩng đầu lên, đôi tay xoa lên mặt Quân Tiên Nhi, móng tay sắc nhọn đối diện với da thịt mịn màng của nàng ta.

“Các ngươi nghe kỹ cho ta, nếu còn dám làm bậy, bản tiểu thư cũng không phải ngồi không. Hừ, hơn nữa cô nương này, mặc dù bộ dạng không đẹp mắt, nhưng làn da quả thật rất trơn mềm, hắc hắc, không biết, một trảo này cào xuống, lưu mấy dấu tay trên gương mặt này, sẽ như thế nào nhỉ?”

“Đừng.” Tim Quân Tiên Nhi co rút, trong mắt có lệ.

Úy Tuệ cũng không dễ dàng mềm lòng như vậy, tay nhỏ vỗ nhẹ trên mặt nàng: “Đừng cái gì?”

“Đừng cào ta.” Lỗ mũi Quân Tiên Nhi khẽ hít, nước mắt rơi xuống, rốt cuộc cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, không sợ bị người đánh, chỉ sợ khuôn mặt xinh đẹp bị người phá hủy.

Ánh mắt Úy Tuệ hung tợn: “Nha đầu chết tiệt kia, biết sai rồi chưa?”

Quân Tiên Nhi cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn Úy Tuệ, không hề mở miệng.

“A, rất cứng đầu.” Móng tay nhọn hoắt của Úy Tuệ nhẹ nhàng vẽ hai cái trên khuôn mặt mềm mại của nàng ta, từ từ muốn dùng sức.

Quân Tiên Nhi giật mình, lập tức thét chói tai: “A, sai rồi, ta sai rồi.”

“Sai ở chỗ nào?” Úy Tuệ hỏi.

Quân Tiên Nhi nghẹn ngào: “Ta không nên gây sự.”

“A, hiện tại thừa nhận ngươi gây sự?” Úy Tuệ hừ cười, lại vỗ xuống mặt của nàng: “Vậy thì ở trước mặt mọi người, xin lỗi bản tiểu thư, còn có hai vị tỷ tỷ bên kia nữa.”

“Ta…”

“Xin lỗi hay không?” Úy Tuệ dùng móng tay bấm mạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức xuất hiện dấu móng tay thật sâu.

Quân Tiên Nhi giật mình, bật thốt lên kêu: “Ta sai rồi, thật xin lỗi, hu hu ——”

“Ngươi biết là tốt rồi.” Úy Tuệ cũng không buông nàng ra, nói tiếp: “Nghe cho kỹ, ác danh của bản tiểu thư cũng không phải là giả. Về sau nhớ kỹ, gặp bản tiểu thư phải đi đường vòng, hiểu chưa? Còn nữa, hôm nay bản tiểu thư người lớn không chấp nhặt lỗi của người nhỏ, tha cho các ngươi một mạng, nếu ngươi vẫn không biết điều, cho mấy tên chó săn tới kiếm chuyện. Bản tiểu thư dám lột sạch y phục của ngươi, treo ngươi lên trên cửa thành, đến lúc đó còn vẽ hai con rùa lớn trên mặt của ngươi, cho ngươi cả đời không có mặt mũi ra ngoài gặp người, nghe rõ chưa?”

Trong lòng Quân Tiên Nhi vô cùng oán hận, lại khóc gật đầu.

Lúc này Úy Tuệ mới đứng lên khỏi người nàng ta, mấy người Minh Nguyệt lại muốn nhào qua.

“Đứng lại.” Úy Tuệ hung tợn nhìn chằm chằm các nàng: “Những lời vừa rồi của bản tiểu thư, các ngươi không nghe thấy sao? Nếu như muốn tìm phiền phức, đừng trách bản tiểu thư đùa giỡn ngoan độc với các ngươi.”

Mấy người Minh Nguyệt liếc nhìn nhau, cuối cùng nuốt bực tức, đến đỡ Quân Tiên Nhi vẫn nằm khóc trên đất.

Úy Tuệ tiến lên đỡ Liễu Y Y và Lục Vô Song, ba người lảo đảo nâng đỡ nhau đi ra khỏi tửu lâu.

“Tuệ, muội thật lợi hại.” Lục Vô Song xoa khóe miệng đau đớn, vẫn không quên khen ngợi Úy Tuệ.

Liễu Y Y cũng cho nàng ánh mắt tán thưởng.

Úy Tuệ cũng đắc ý: “Đương nhiên, bắt giặc phải bắt vua trước nha, cái này gọi là sách lược.”

Nói xong, cười khà khà, không ngờ khẽ động đến vết thương ở khóe miệng, đau đến run rẩy: “Mẹ nó, thật đúng là đau.”

“Ha ha ha.” Liễu Y Y nhịn không được cười, không ngờ cũng kéo vết thương trên mặt, cũng run rẩy một trận.

Ba cô nương cứ cười lăn cười bò như vậy, lại thỉnh thoảng kêu đau.

“Ơ, đây là muội muội xinh xắn của ta sao? Sao lại giống như đầu heo vậy?”

Đột nhiên, đỉnh đầu truyền đến một tiếng tiếng cười trêu tức.

Ba người Úy Tuệ chợt ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt đứng bốn năm sáu bảy… Tổng cộng tám nam tử có thân hình cao lớn, tuấn lãng (khôi ngô sáng sủa) bất phàm.

Trong đó, chói mắt nhất chính là ca ca yêu nghiệt của Úy Tuệ, lúc này hắn đang híp đôi mắt hoa đào, cẩn thận đánh giá nàng.

“Đây là cách trang điểm thịnh hành trong năm nay sao? Sao lại dọa người như vậy?”

Hắn quan sát một hồi, mắt lộ ra nghi ngờ, dứt khoát đưa tay nhéo vài cái trên khuôn mặt bầm dập của Úy Tuệ.

“Ơ, làm giống thật đấy, nhìn máu ứ đọng này, còn sưng lên nữa.” (Chết cười với anh này)

“Ai da.” Hai ngón tay của yêu nghiệt vừa vặn đặt trên quai hàm bị thương của nàng, đau đến nước mắt của Úy Tuệ trào ra, đẩy mạnh tay hắn ra, rống to với hắn.

“Mắt huynh mù à, không thấy đây là thật sao, lão từ bị người đánh đó.”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên


Chương sau
Danh sách chương