Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 92: 92: Mua Chuộc Diên Thọ

Chương sau
Danh sách chương

Rung động một hồi lâu, Tiểu Hắc mới bình tĩnh lại được.

Đại Hắc vốn là tâm bệnh của nó, tìm ra thảo dược để điều chế đan dược cho Đại Hắc là mục tiêu mà Tiểu Hắc vẫn không ngừng theo đuổi.

May mắn thay ý trời không phụ lòng người, rốt cuộc thì cũng có được kết quả khả quan.

Bình thường một chú chó trong điều kiện chăm sóc thật tốt thì có thể sống hơn mười năm dễ dàng nhưng khó mà vượt qua con số hai mươi.

Đây là theo trường hợp hoàn mỹ, không có biến cố gì xảy ra cả.

Vì lẽ đó, Tiểu Hắc rất lo sợ Đại Hắc xảy ra chuyện.

Thậm chí sau này, nó còn buộc Đại Hắc phải ở trong Mộc gia, được sự bảo vệ kỹ lưỡng.

Lo lắng được giải tỏa, tinh thần như được thanh tẩy, Tiểu Hắc bỗng thấy cơ thể nhẹ bổng, bình chướng luyện khí tầng hai trung kỳ tự động nới lỏng.

Cơ hội trên trời rớt xuống dĩ nhiên Tiểu Hắc không thể bỏ lỡ, nó vội vàng lấy thêm đan dược nuốt vào rồi tập trung tinh thần vận dụng công pháp.

"Tiểu tử này vận khí không tồi.

Không chừng tương lai thật sự có thể giúp ta làm nên chuyện."

Diệp Thanh Hàn phiêu phiêu im lặng hiện thân phía sau hộ pháp cho Tiểu Hắc thầm cảm thán.

Cơ duyên đột phá của mỗi người không phải muốn là được, có người gặp bình cảnh tốn mấy trăm năm vẫn vô vọng tiến lên là chuyện rất bình thường ở tu chân giới.

Đại đạo mịt mờ, nếu chỉ có tư chất thì việc đứt gánh giữa đường không thể tránh khỏi.

Chỉ có khí vận chi tử mới bước đến được với vô thượng, lột xác thành tiên.

Khoảng nửa ngày sau, tiếng ầm ầm quen thuộc khẽ vang lên trong cơ thể Tiểu Hắc.

Rốt cuộc thì nó cũng đã đột phá đến luyện khí tầng thứ hai trung kỳ.

Linh lực đã mạnh mẽ hơn không ít, nếu bây giờ đối mặt với hoàng cấp trung kỳ Tiểu Hắc tự tin đủ sức đánh nhau một trận ra trò.

Tu tiên giả không giống với nội khí cao thủ.

Tu vi càng cao, người tu tiên càng có nhiều thứ để tăng cường thực lực như pháp thuật, pháp khí, phù lục vvv.

Trong khi đó, nội khí cao thủ ngoại trừ võ công và nội kình ra thì cũng không có chiêu trò gì khác.

Cho nên phàm tiên khác biệt, càng lên cao sự chênh lệch sẽ chẳng khác nào trời với đất vậy.

- Tốt rồi, ta cũng nên quay lại Vạn Kim thương hội một chuyến.

Tiểu Hắc phấn chấn vội thay đồ rồi nhanh chóng chạy về hướng Hắc Quận.

Vừa đến nơi thì đã thấy Diên Thọ và hai lão già Hà, Quế đã chờ sẵn, trên mặt nở một nụ cười nồng đậm.

- Tiểu Hắc thiếu gia, tốc độ của cậu cũng quá nhanh đi, Tôi còn nghĩ phải ngày mai cậu mới đến.

Diên Thọ vỗ tay cho người dọn các món ăn ngon đã chuẩn bị sẵn lên, lão ta rất biết ý khách hàng nên mới ngồi vững ở vị trí quản sự của mình,

- Hắc hắc, tôi cũng không có việc gì nên tiện thể đến giao dịch với Diên quản sự một thể.

Lần này, Tiểu Hắc trên người còn vác theo một cái bao to tướng, nó tiện tay lấy từ bên trong ra một thanh đao ném lên bàn.

- Lại là bán thánh binh khí.

Ánh mắt của Quế trưởng lão tỏa ra muôn vì tinh tú như gặp phải mỹ nữ.

Lão ta cũng không chú ý đến hình tượng của mình mà vộ vàng chụp lấy, nâng niu như sợ làm đau thanh bảo đao.

Đan dược thì Tiểu Hắc đã lấy ra đợt trước nên cũng không bất ngờ nữa.

Tiếp nhận vật phẩm xong, Diên Thọ cẩn thận cho hai vị trưởng lão đem đi cất giữ rồi cười rạng rỡ nói:

- Tiểu Hắc thiếu gia đúng là người giữ chữ tín, Diên mỗ hi vọng có thể cùng với thiếu gia hợp tác lâu dài.

Nguyên tắc đấu giá tại Vạn Kim thương hội, vật phẩm sau khi đấu giá sẽ bị thương hội thu hồi hai mươi phần trăm lợi tức.

Cái giá này khá cao, có điều nếu tính toán một chút thì sẽ thấy nó hoàn toàn hợp lí.

Không nói đến kỳ trân dị bảo cần phải bảo quản thật tốt để tránh làm tổn hại đến phẩm chất thì việc bảo vệ không cho kẻ xấu có ý đồ cũng phải tốn không ít nhân lực.

Trừ hết các chi phí đó thì việc Vạn Kim thu lấy hai phần hoa hồng cũng chẳng có gì quá đáng.

Đặc biệt, đồ vật được đưa lên mặt bàn đấu giá ở Vạn Kim thương hội đều đã qua kiểm định gắt gao, tuyệt không có hàng giả kém chất lượng.

Do đó, người mua có thể yên tâm là mình bỏ tiền ra không hề uổng phí.

Uy tín bao nhiêu năm đã khiến cho Vạn Kim đấu giá hội là lựa chọn đầu tiên cho bất kỳ ai muốn đem vật phẩm của mình ra đấu giá.

Một binh khí bán thánh luận về giá trị có thể vượt qua cột mốc năm trăm triệu, nghĩa là Vạn Kim thương hội đã chắc chắn cầm trong tay một trăm triệu trở lên.

Chưa tính đến đan dược kia cũng mang lại một con số không kém cạnh.

Nếu chỉ vậy thì Tiểu Hắc cũng chưa thể gây ấn tượng với thương hội lớn nhất thế giới.

Điều quan trọng là tên nhóc này có thể cung cấp vật phẩm nhiều lần, tương đương với một cái mỏ khai thác mãi không hết.

Lúc này, chỉ có kẻ ngốc mới không bám chặt lấy con gà đẻ trứng vàng này.

- Chúng ta đều được lợi mà.

Diên quản sự, ta hi vọng những thứ còn thiếu trong danh sách ông có thể tìm đến tay giúp ta.

Còn nữa, đây là danh sách đặc biệt, nếu ông có thể tìm được bất cứ thứ nào trong danh sách này thì báo ngay cho ta.

Lại lấy ra thêm một phần danh sách, Tiểu Hắc cười thâm ý đưa cho Diên Thọ.

Phần danh sách bao gồm những thiên tài địa bảo hiếm có, đã được Tiểu Hắc miêu tả rất chi tiết.

Phải biết rằng tên gọi của linh thảo hay tài liệu ở thế giới này không giống với linh giới.

Cho nên mô tả kỹ lượng một chút sẽ giúp cho phía Vạn Kim dễ dàng tìm kiếm hơn.

- Tiểu Hắc thiếu gia cứ yên tâm, tôi đã dùng quan hệ của mình để cố gắng thu thập những tài liệu còn thiếu cho cậu.

Về phần bản danh sách mới này...

Giọng nói ngập ngừng, Diên Thọ nhìn qua bảng danh sách thứ hai dày cộm thì trong lòng một trận bấc đắc dĩ.

Nếu bản danh sách thứ nhất chỉ là vài dược tài, tài liệu khó tìm một chút thì bản danh sách thứ hai chính là thiên tài địa bảo chân chính.

Có rất nhiều nguyên liệu mà ông ta thậm chí chưa từng nghe thấy bao giờ.

Tuy nhiên, nhìn vào phần chú thích thì ông ta cũng đã đoán được độ hiếm có của chúng, tuyệt đối là trân phẩm vạn dặm có một.

- Diên quản sự cảm thấy thành ý của ta không đủ sao? Vậy đi, nếu ông tìm được bất cứ thứ gì trong bản danh thứ hai, tôi sẽ tặng cho ộng một thanh binh khí bán thánh.

Hít vào một hơi, Diên Thọ vốn trầm ổn cũng phải run rẩy trước lời đề nghị của Tiểu Hắc.

Đại thủ bút cỡ này cũng là lần đầu tiên ông ta nhận thức, cho dù đệ nhất môn phái của Triệu quốc cũng chẳng thể lấy bán thánh binh khí ra trao đổi như thế.

Một mối làm ăn quá lớn khiến cho Diên Thọ không thể quyết định, ông ta lưỡng lự cả nửa ngáy mới cười khổ trả lời:

- Nói thật Diên mỗ rất là động lòng.

Đáng tiếc quyền hạn của ta không đủ, những thiên tài địa bảo bị liệt vào danh sách cấm thì bất kỳ phân bộ nào tìm thấy đều phải đưa về tổng bộ.

Cho nên Tiểu Hắc thiếu gia muốn đoạt đến tay cần phải tự thân đi đến tổng bộ một lần.

Đây là nguyên tắc, không thể phá vỡ.

Tuy nhiên...!ta có thể thông báo cho thiếu gia biết thông tin nếu tổng bộ có phát đấu giá món đồ trong danh sách của cậu.

Nguyên tắc thông tin vật phẩm đấu giá phải được bảo mật là nguyên tắc trên bề mặt.

Kỳ thực mấy thế lực lớn đều dựa vào quan hệ để biết trước bảo vật nào sẽ được đưa ra để có sự chuẩn bị về tài lực.

Việc Diên Thọ tiết lộ cho Tiểu Hắc cũng không phải là chuyện quá đáng, phản bội lại thương hội.

Có điều, để làm được, ông ta cần phải vận dụng tầng quan hệ của mình ở tổng bộ mới được.

- Tốt, việc này phải cảm tạ Diên quản sự rồi.

Hình như tu vi của ông vẫn dậm chân không tiến bộ.

Tiểu Hắc mỉm cười gật đầu đáp.

Tiếp theo nó lại tính ném ra một cành ô liu nữa để triệt để lôi kéo nhân tam của đối phương.

- Tư chất của Diên mỗ có hạn, lại bận bịu công việc của thương hội nên không có nhiều thơi gian tu luyện.

Thật là để Tiểu Hắc thiếu gia chê cười rồi.

- Không, ta không có ý châm chọc ông.

Ta chỉ muốn hỏi ông có muốn trở thành Huyền cấp cao thủ không thôi.

Quả bom vừa ném ra, khuôn mặt Diên Thọ một lần nữa chấn động mạnh mẽ.

Là cao thủ nội khí, ai lại không mong muốn võ đạo tu vi thăng tiến cơ chứ.

Phải biết rằng đạt đến hoàng cấp, nếu không có ám thương trong cơ thể thì việc sống đến tám mươi tuổi là chuyện không khó.

Còn một khí đột phá đến huyền cấp thì chín mươi tuổi vẫn có thể vượt qua.

Về địa cấp cao thủ, giang hồ vẫn đồn đại bọn họ sống hơn trăm tuổi, vượt qua một lạch trời của phàm phu sinh mệnh.

Phải biết rằng số người sống qua được một thế kỷ trên thế giới là cực kỳ ít ỏi, thọ mệnh như một cây nến, đến khi cạn sáp thì vô phương chống cự.

Từ ý nghĩa đó, việc nhảy tử hoàng cấp lên huyền cấp có một ý nghĩa rất to lớn.

Con người mà, trường sinh quá xa vời viễn vông nhưng nếu sống thêm được được một năm, một tháng, một ngày hay thậm chí là một giờ, một phút cũng đủ khiến cho bất kỳ ai khao khát truy cầu.

Chết rồi thì cho dù tài sản ngàn vàng, võ công lợi hại đến mấy cũng trở nên vô nghĩa.

- Thiếu gia thật sự có cách cho tôi đột phá?

Diên Thọ như người trong ộng vội vàng hỏi lại.

Đan dược đột phá huyền cấp không phải không có, đã từng có vài viên đan dược được đưa ra đấu giá.

Chỉ là giá trị quá khủng bố, tích lũy cả đời của Diên quản sự gã cũng không thể nào mua nổi.

Lại nói, không có đan sư nào tự tin tuyên bố đan dược của mình có thể một hơi giúp hoang cấp cao thủ nhảy lên huyền cấp cả.

Chỉ đủ sức gia tăng thêm một, hai phần tỉ lệ đột phá thành công đã là nghịch thiên lắm rồi.

Cầm lấy một cái đùi gà cắn xuống, Tiểu Hắc cảm thấy mỹ mãn mới trả lời:

- Việc đó không khó, chủ yếu phải xem biểu hiện của ông thế nào.

- Tôi...tôi...!nhất định không để Tiểu Hắc thiếu gia thất vọng.

Nếu là người khác dám tự tin nói làm cho Diên Thọ có thể nhẹ nhàng đột phá huyền cấp, ông ta sẽ không do dự một chưởng đánh chết kẻ đó ngay.

Riêng Tiểu Hắc thì khác, phía sau đứa trẻ này là một cao thủ thần bí có thể luyện chế ra đan dược tăng cường tu vi cho hoàng cấp.

Do đó, việc vị kỳ nhân kia đưa ra được đan dược đột phá huyền cấp cũng không có gì quá bất ngờ cả.

Chính Hà trưởng lão cũng đã từng xác nhận, chất lượng đan dược của Tiểu Hắc chỉ nhìn thôi cũng thấy rõ sự vượt trội về phẩm chất so với bất kỳ đan dược hoàng cấp nào trước đây.

Trình độ đan đạo cao đến thế, Diên Thọ còn to gan dám nghĩ có khi nào ngay cả đan dược đột phá địa cấp vị thần bí nhân kia cũng có thể luyện chế được.

- Tốt, có lời này của Diên quản sự, ta yên tâm rồi.

Nếu ông thu thập đủ những vật liệu còn thiếu xong thì cứ báo với ta.

À, ta có điên thoại mới rồi, ông cứ gọi trực tiếp cho ta là được

Móc chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, Tiểu Hắc vui vẻ giờ giơ lên.

Phía đối diện, Diên Thọ lại một phen ngẩn người, ông ta dụi mắt một cái để xác định mình không nhìn lầm.

Con bà nó, là thật.

Một đại gia vung tay ném ra một binh khí bán thánh lại đi xài một cái điện thoại vài trăm đồng.

Hay là chiếc điện thoại này đã được phục chế lại, bề ngoài chỉ để che mắt người khác.

Quân đội cũng hay chơi mấy trò cải tạo thiết bị lắm nha.

Tự thôi miên mình, Diên Thọ tự cho la đúng liền thở phào nhẹ nhõm.

Tuy ông ta biết vài vị đại gia sống rất giản dị nhưng họ đều là người một đời từng trải, bao nhiêu cao lương mỹ vị, phồn hoa của cuộc sống đều thử qua.

Cho nên với những người đó, phản bác qui chân là cảnh giới cuối cùng.

Còn đàng này Tiểu Hắc mới bao nhiêu tuổi chứ, còn nhỏ hơn cả con của ông ta, nếu vị thiếu gia này có tâm cảnh cỡ đó thì Diên Thọ phải nghi ngờ có phải hay không là mấy lão quái vật trùng sinh như trong phim truyền hình.

Sau khi lưu lại số điện thoại của Tiểu Hắc, Diên Thọ cùng với hai vị trưởng lão Quế, Hà đều đi theo ra cửa đưa tiễn.

Rất ít khách nhân của Vạn Kim thương hội có được ưu đãi như thế.

Mấy tên hộ vệ cũng phải liếc nhìn Tiểu Hắc vài lần để nhớ kỹ dung mạo, lỡ sau này có gặp cũng phải biểu hiện cho tốt.

Loại khách nhân này bọn họ không thể trêu chọc a.

- Tiểu Hắc thiếu gia đi thong thả.

Diên Thọ mỉm cười khẽ cúi người lịch thiệp.

Ngay khi ông ta và hai vị rưởng lão tính xoay người bước vào trong thì đọt nhiên cả ba sững người lại, khuôn mặt kinh hoảng thất thố như gặp quỷ giữa ban ngày.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đệ Nhất Thần Thâu


Chương sau
Danh sách chương