Đế Vương Vạn Giới

Chương 60: Làm chưởng môn


Khoảng chừng một canh giờ sau, Phiên Hồng đi xuống dưới lầu, nhìn đoàn người đang đứng đơ như tượng đá. Nghe được tiếng bước chân lộp cộp, đoàn người mới tỉnh mộng, sợ hãi lui ra, tạo thành một con đường cho hắn đi ra ngoài.

Phiên Hồng bước đi trên con đường lớn, trong lòng mừng thầm. Thứ nhất là hốt được khá nhiều tài sản và công pháp tu luyện, nhưng tất cả công pháp hắn đều vứt hết đi, chỉ lấy hai quyển công pháp cấp cao ma Ninh Phi Nguyệt cho để đệ tử trong môn tu luyện.

Còn thứ hai, hắn đã điều tra được kẻ chủ mưu đứng sau việc này. Suy cho cùng, thực lực cao nhất của ba cái tông môn này cũng chỉ là Ma Giả, Tiên Giả bát trọng đến cửu trọng, không thể nào cả gan làm loạn với Nguyệt Lộ Anh dù hắn có hạ thấp tu vi đến Tướng cấp tứ trọng.

- Bắc Đẩu Môn, duyên phận của chúng ta không phải là ít đâu…

Phiên Hồng tức khắc nở một nụ cười lạnh lùng đến cực điểm, rồi tiếp tục đi về Tiên Ma Môn. Lúc này hắn đã là chưởng môn trên danh nghĩa, Tiên Ma Môn nội bộ có Tần lão, ngoài có hắn xử lý, nên nơi đây không còn bóng dáng của tên phản đồ nào nữa.

- Có lẽ đến lúc đón Nguyệt Vũ về rồi.

Thì thầm tự nhủ một tiếng, Phiên Hồng liền chạy đến ngọn núi, rồi hai người một thú chính thức trở về. Khiến Phiên Hồng cảm thán đó là cái dáng vẻ ngây thơ trước đó của Nguyệt Vũ đã không còn, thay vào đó là bộ dáng yêu dị, quyến rũ vô cùng.

Chẳng biết Tần lão thấy được tiểu tổ tông mình phục vụ bao năm trở thành thế này, không biết có băm hắn thành ngàn mảnh không nữa…

Trên đường đi, Phiên Hồng cũng nói rõ ràng chân tướng sự việc về cha của nàng, vì thế Nguyệt Vũ mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.

- Ra là vậy, thảo nào dù phụ thân có gặp khó khăn gì vẫn không từ bỏ…

- Được rồi, về đến nơi rồi đây.

Để tiểu Nhị đứng ở sân vườn cái đình viện hắn đang ở, Phiên Hồng và Nguyệt Vũ nhảy xuống dưới, vuốt phẳng lại quần áo. Tần lão từ xa chầm chậm đi lại, nhìn Phiên Hồng đầy ẩn ý.

- Thái lão…

Còn Nguyệt Vũ không biết từ đâu lấy lại vẻ ngây thơ thường ngày, chạy lại ôm chầm lấy Tần lão, nũng nịu các thứ làm Phiên Hồng há mồm to đến nỗi nhét được một quả đấm.

Tần lão đương nhiên là nhìn thấy được dị biến của Nguyệt Vũ, từ trong ngực áo lấy ra một quyển sách rồi đưa cho nàng, ôn nhu nói:

- Tiểu thư, từ giờ hãy luyện môn pháp quyết này, bởi vì chỉ có nó mới thích hợp với thể chất của tiểu thư.

Nguyệt Vũ đón sách, nhìn vào dòng chữ trên sách rồi mở ra đọc, tức thời ánh mắt sáng lên, cảm tạ Tần lão rồi cấp tốc chạy vào một căn thạch thất tu luyện, trước khi đi còn hôn Phiên Hồng một cái.

Chờ cho Nguyệt Vũ đi rồi, Tần lão mới cảm thán:

- Ai, không ngờ tiểu thư lại có hứng thú với tu luyện như thế. Chẳng trách, mười mấy năm trời nhìn người ta tu luyện càng ngày càng mạnh, còn bản thân dậm chân tại chỗ…

- Tần lão…Nguyệt Vũ không thể tu luyện, là do có người động tay chân?

Phiên Hồng nghi hoặc hỏi một câu. Khi Nguyệt Vũ trở nên yêu dị như vậy mà giết tên đàn ông ở Lam Linh Trấn, Phiên Hồng mơ hồ cảm nhận được một thứ gì đó còn đang trấn áp năng lượng của Nguyệt Vũ, sau này trong khi nàng ngủ hắn đã xem xét thể nội nàng, quả nhiên có nguồn năng lượng đang phong bế đan điền.

- Đúng là không gì giấu được ngươi, đúng vậy. Thiếu gia chính là người đã phong bế khả năng tu luyện của Nguyệt Vũ, bởi vì một tu chân giả ở thế giới tu tiên là một chuyện vô cùng kinh thế hãi tục.

Phiên Hồng đứng trầm ngâm một tiếng, ánh mắt có vài phần suy nghĩ. Quả thực điều này không sai, nơi này không đủ để tấn chức cao nhưng đủ để tu luyện đến thực lực ngang Vương cấp, tương đương tu chân giả cấp năm.

- Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, đi nhậm chức chưởng môn đi.

- Nhậm chức chưởng môn?

Phiên Hồng nghi hoặc ngoảnh đầu nhìn sang. Tần lão chỉ cười cười mà nói:

- Không phải ngươi thì là ai? Thiếu gia đã trở về Bát Pháp Ngân Hà, lão gia thì cần tịnh dưỡng, tiểu thư thì không biết quản lý, không là ngươi thì là ai?

- Đừng có giấu ta, ta biết ngươi là Thánh Tử của Hắc Dực Giáo, dưới hai người trên vạn người, chắc chắn khả năng quản lý và đầu óc của ngươi thuộc hàng đầu.

Lần này Phiên Hồng thực sự ngạc nhiên, nhung Tần lão chỉ cười cười thần bí khiến Phiên Hồng buồn bực, bất đắc dĩ mà chấp nhận. Dù sao có thêm một cái đồng minh với Hắc Dực Giáo, cũng không phải là quá tệ.

Thế là hắn liền theo sự chỉ dẫn của Tần lão đi ra ngoài, khoác lên người một bộ hoàng bào, trông tôn quý lạ thường, cộng thêm dung mạo của hắn khiến Phiên Hồng lúc này càng thêm tà mị.

Vừa bước chân ra ngoài là một không khí tịch mịch đến cực điểm, ai ai cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn Phiên Hồng, ánh mắt không thể tin. Bọn họ chẳng thể ngờ, một đệ tử chỉ gia nhập môn còn chưa đến năm ngày đã dùng xu thế sét đánh tiêu diệt ba tổ chức lớn ở nơi này, làm cho uy danh Tiên Ma Môn vang xa, đệ tử mới nơi đây cũng tăng lên đáng kể.

Tần lão thấy không khí có chút căng thẳng, liền ho khan mấy tiếng rồi nói:

- Toàn thể đệ tử Tiên Ma Môn nghe rõ, do chưởng môn Nguyệt Lộ Anh có việc cần đi xa, cho nên vị trí chưởng môn từ nay sẽ do Phiên Hồng đảm nhiệm.

- Khẳng định trên dưới tất cả đều biết đến đệ tử của ta, và nếu ai tán thành, hãy giơ cánh tay phải lên.

Tần lão vừa dứt lời, hàng loạt cánh tay tức khắc giơ lên, tất cả đều là âm thanh ầm vang, vui mừng đến cực điểm. Phiên Hồng đứng trên đài có chút cảm thán, nở nụ cười vui vẻ.

Hắn phất tay lên, tức thì âm thanh ồn ào lập tức im lặng. Nhìn một lượt đệ tử trên dưới, Phiên Hồng nói, giọng nói vô cùng uy nghiêm:

- Từ nay, Tiên Ma Môn chúng ta sẽ bắt đầu hành trình xưng bá thiên hạ, quay lại thời hoàng kim! Và chắc chắn…đây không phải là nói cho qua!

Ngay khi câu nói vừa kết thúc, tức khác phía dưới hò hét điên cuồng, lửa ý chí hừng hực thiêu đốt. Và chính ngày hôm nay là hòn đá khởi đầu cho hành trình huyền thoại, vang danh vô vạn thế giới lớn nhỏ của Phiên Hồng và Tiên Ma Môn, sau này sẽ là truyền thuyết của toàn bộ tu luyện giới.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đế Vương Vạn Giới