Đến Chết Cũng Không Buông Tay

Chương 30


Hứa Lương Châu mỗi lần hôn cô đều giống như muốn nuốt luôn cô vào bụng, lúc trước là như thế, hiện tại cũng như thế, không quan tâm cắn nuốt, khí thế bức người, không được cự tuyệt, càng thêm không được tránh né.

Môi lưỡi nóng bỏng với vào khoang miệng, l!ếm láp, dây dưa, bức cho cô phải đáp lại.

Đan Đan bị hắn hôn đến thở không nổi, sắc mặt càng ngày càng hồng, cả người nhũn ra, vô lực, cả người đều sắp ngã xuống, Hứa Lương Châu ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng ngực mình, để tay nhỏ nhu nhược không xương đặt ở trên vai, [email protected] cắn một chút cũng chưa giảm.

Thẳng đến khi cuối cùng thỏa mãn dã thú của hắn, mới chưa đã thèm buông tha môi cô.

Hứa Lương Châu cúi đầu môi cô bị hôn có chút sưng đỏ, chậm rãi nở một nụ cười, hắn thập phần thích cảm giác trên người cô lây dính hơi thở của mình, vui không kể xiết.

"Tôi hỏi cậu, tôi cùng cậu điền chung trường học cậu vui không?"

Đan Đan giờ phút này tâm tình cực độ phức tạp, một phương diện thực sợ hãi giẫm lên vết xe đổ, về phương diện khác lại cảm thấy vô lực vì tránh thoát không được.

Hai đời cộng lại cũng chỉ từng thích qua một người.

Ở mặt cảm tình thật sự không phải đối thủ của hắn.

Nghe thấy hai người tương lai khả năng còn phải học chung, cô cảm thấy mệt mỏi, trốn không xong.

Cô cắn chặt miệng, không đáp.

Hứa Lương Châu cũng không ngại cô giận dỗi, tương phản cô bừng bừng sinh cơ mang theo nhè nhẹ tức giận ngượng ngùng hắn còn cực kỳ thích xem.

Chỉ thích bộ dạng ngươi không quen nhìn ta rồi lại không làm gì được.

Hắn thay cô gom lại sợi tóc, cười ác liệt, nói ra lời nói càng ác liệt, "Không vui đúng không?"

Đan Đan lúc này mới giương mắt, một đôi con ngươi tràn ngập lên án cùng khó hiểu.

Hứa Lương Châu ánh mắt trầm trầm, dùng thanh đạm ngữ khí: "Thời điểm cậu gạt tôi tôi cũng không vui."

"Tôi là người mang thù, không thể để cho cậu thực hiện được."

Đan Đan qua hồi lâu, mới không nhanh không chậm đọc từng chữ: "Cậu cũng không chiếm được chỗ tốt."

Ba hắn có thể buông tha hắn?

Hứa Lương Châu ngón tay dừng lại, rồi sau đó đặt tay lên hông cô, "Cậu đừng vui sướng khi người gặp họa, tôi không tốt, liền từ chỗ cậu đòi lại."

Đan Đan tức giận, việc này đúng là hắn có thể làm được, "Cường đạo."

Hứa Lương Châu nghe vậy nâng cằm cô, dùng giọng điệu ăn chơi trác táng nói: "Tôi là cường đạo thì tốt rồi, đoạt cậu vào trong trại làm áp trại phu nhân, không cho ai xem."

"Cậu buông ra, tôi phải về nhà."

Hứa Lương Châu theo lời ngoan ngoãn buông ra, đi theo phía sau, "Cùng nhau."

Đan Đan không nói chuyện, chân mọc trên người hắn, cô có biện pháp nào? Lại nói.. Hai nhà ở đối diện, còn có thể làm sao bây giờ?

Nguyên bản hai người đi trên đường ai cũng không mở miệng, an an tĩnh tĩnh.

Hứa Lương Châu chợt mở miệng nói, tựa hồ là thuận miệng nhắc tới, "Đan Đan, ngày mai tôi phải về thủ đô."

Đan Đan lông mi run rẩy, cúi đầu, trong mắt là cuồn cuộn vui sướng, chạy nhanh cút đi, cũng đừng trở lại.

"Ồ."

Ồ? Đây là cái phản ứng gì, thật đúng là vô tình.

Hứa Lương Châu biết tính tình cô, thả lỏng một chút, cô có thể chạy thật xa, trước khi đi không thể không kinh sợ một phen, nghĩ đến những lời nói của cô trên Weibo, thật là khó chịu, "Cậu trước kia thích ai tôi mặc kệ, nhưng từ hôm nay trở đi cậu chỉ có thể thích một mình tôi."

Còn ngại không đủ, lại lặp lại một lần, "Chỉ có tôi."

Đan Đan không thể hiểu được, nhìn hắn như ngốc tử, hắn đang nói cái gì?

Hứa Lương Châu đợi không được nàng đáp lại, cho rằng cô còn nhớ nam nhân kia.

Thao, nếu muốn cũng chỉ có thể nhớ hắn.

"Đáp ứng không?"

Đan Đan cũng không biết hắn đang nói cái gì, ngây thơ gật đầu, "Đã biết."

Hắn ngày mai cuối cùng phải đi!

Hai người sóng vai đi, thực nhanh liền tới cửa nhà.

Hứa Lương Châu chợt kéo cô vào sân nhà hắn, nắm cổ tay cô, đè cô lên cây, ánh mắt như lang sói cũng chỉ nhìn chằm chằm cô, cũng không làm gì, thanh âm nặng nề, "Tôi còn rất luyến tiếc cậu."

Lúc đầu cha đem hắn đến đây đọc sách, trong lòng có một ngàn một vạn cái không muốn, trừ Tống Thành, cơ hồ tất cả đều ở bên kia, lại nói, từ trước đến nay hắn không thích sinh hoạt ở nông thôn.

Không nghĩ tới lại gặp cô.

Càng không nghĩ tới từ đây nhớ mãi không quên, không buông tay được.

Trước kia không phải hắn chưa từng bị con gái theo đuổi, chỉ là chưa từng có cảm giác tâm động.

Càng không có chuyện một hai không thể.

Đối với người con gái trước mắt, hắn thật sự thích.

Trong lòng Đan Đan run lên, biết hắn nói là nói thật, nắm chặt tay, đem cảm giác dị dạng vừa xao động đè ép đi xuống.

Cảm tình của người này, cô chưa từng hoài nghi.

Hắn thật tình giữ gìn, cô biết.

Chỉ là d*c vọng độc chiếm quá đáng sợ, không có người bình thường nào chịu đựng được.

Hứa Lương Châu xem bộ dáng cô thất thần, tự giễu cười, biểu tình có chút làm người đau lòng, "Thôi, khẳng định cậu ước gì tôi nhanh đi."

Đan Đan bị hắn nhìn thấu, quẫn bách.

Hứa Lương Châu ánh mắt tình cảm, ngữ khí càng thêm đáng thương hèn mọn, "Tuy rằng tôi không biết cậu vì sao luôn trốn tránh tôi, không muốn tiếp thu tôi, nhưng tôi muốn nói, ngươi có thể cho ta một cơ hội hay không? Hả? Đừng giày vò tôi có được hay không?"

Hai tròng mắt tràn đầy chân thành, tình yêu thiết thực làm người bỏ qua không được.

Bỗng dưng, tim Đan Đan đau đớn một chút.

Đầu óc cũng loạn cả lên.

Hứa Lương Châu cúi đầu, cọ cọ mặt cô, "Không cần vội vã trả lời tôi, trở về đi."

Đan Đan nỗi lòng lộn xộn, từ nhà hắn đi ra, mới bất giác phát hiện sau lưng đã ra rất nhiều mồ hôi, ướt lộc cộc có chút khó chịu.

Sợi tóc nhỏ vụn dính ở trên trán, dưới tóc mái che đậy một đôi mắt sâu thẳm.

Hứa Lương Châu híp mắt nhìn người con gái đang rời đi, tự cười, là nụ cười thực hiện được mục đích, hắn biết, cô đã bắt đầu dao động.

Vương bà từ trong nhà đi ra, kêu hắn, "Vào nhà đi, người đã đi xa."

Hứa Lương Châu thu hồi tầm mắt, lại nghe thấy bà cười tủm tỉm nói: "Giả vờ thật giống."

Cháu bà có khi nào đáng thương đâu? Nội tâm cường đại không gì phá nổi, khổ sở là thật sự, nhưng lúc nãy phỏng chừng lại diễn trò, tìm sự đồng tình.

Hứa Lương Châu cũng không thẹn thùng, "Bà ơi, con diễn có được không?"

Vương bà bất đắc dĩ nói: "Con nha, tiểu cô nương không thích con, con cũng không cần cưỡng cầu."

Hứa Lương Châu thay dép vào cửa, phản bác nói: "Bà, cô ấy thích con."

"Con biết?"

"Con nhìn ra."

Vương bà cũng không tiếp tục, chỉ thay đổi đề tài, "Đêm nay mấy giờ bay?"

Hứa Lương Châu nhăn mày lại, "Hơn 7 giờ."

"Hành lý đã thu thập xong chưa?"

"Thu thập tốt rồi."

Hắn biết đêm nay về nhà, lão tử khẳng định muốn đánh hắn.

Chỉ hy vọng mẹ và chị hắn đều ở nhà.

* * *

Sau khi Hứa Lương Châu đi không bao lâu người ở KTV cũng tan, Cố Huân cách WC nữ không xa, đồ vật trong tay bị hắn nắm ướt cả mồ hôi, gương mặt lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc.

Tây Tử rửa sạch tay từ trong phòng vệ sinh ra, thấy hắn, còn vui vẻ một chút.

Chạy nhanh đến trước mặt hắn, "Cậu còn chưa đi hả? Tôi còn tưởng rằng cậu đi rồi."

Cố Huân mất tự nhiên ừ một tiếng, sau đó banh thân mình đem đồ vật trong tay đưa cho cô, thanh âm không lớn không nhỏ, "Sinh nhật vui vẻ."

Là một bộ thuốc màu, đây là hắn cuối tuần đi làm thêm kiếm tiền mua, cơ hồ tiêu hết chút tiền kiếm được, không quý trọng, lại mang toàn bộ tâm ý của hắn.

Khi nãy vốn dĩ tính toán không cho, lễ vật này so sánh với Tống Thành thật là.. Khác nhau như trời với đất, sợ cô không thích, càng sợ cô sẽ ghét bỏ chính mình.

Tây Tử ôm thuốc màu, vui vẻ muốn bay lên, nhón chân nhanh chóng ở sườn mặt hắn hôn một cái, "Tôi thực thích."

Thích quà.

Càng thích ngươi.

Cố Huân đỏ mặt, ho nhẹ, khóe miệng dần dần nhếch lên, khói mù phảng phất cùng với nho nhỏ thân cận này đều tan thành mây khói.

Trước khi chia tay, Cố Huân cuối cùng đánh vỡ mặt nạ bình tĩnh, tiến lên dùng sức ôm cô, trầm thấp mà có lực: "Tôi sẽ đối với cậu thật tốt."

Dùng hết tất cả khả năng của hắn.

Thời điểm Hứa Lương Châu đến thủ đô, đã 10 giờ tối.

Cầm lấy di động gọi người trong nhà, là bảo mẫu tiếp, hắn cả người tức khắc không tốt.

Mẹ nó không ở nhà..

Chắc chắn là ba hắn làm.

Chờ thu thập hắn.

Hứa Lương Châu chưa từ bỏ ý định gọi cho chị hai, chị ấy tiếp thật.

"Khó được, liên tiếp mấy tháng cũng không quan tâm chị, thế nào vừa trở về liền gọi cho chị? Thụ sủng nhược kinh." Chị hai Hứa Trà chậm rì rì nói.

"Chị là chị hai của em, chị cứu trợ em nha."

"Đừng đừng đừng, ai dám bắt cưng? Em là bảo bối đầu quả tim nhà chúng ta, trời cũng là của em."

Hứa Lương Châu dứt khoát trực tiếp hỏi, "chị hai có giúp em lần này không?"

Bên kia dừng một chút, "Cưng lá gan thật lớn, dám tự mình điền đại học H, còn cần chị giúp?" Sau đó lại hỏi: "Nghe nói là vì một cô gái?"

Hứa Lương Châu không lấy làm hổ thẹn, "Đúng vậy."

"Tiền đồ đâu?"

"Không giúp được, ba bị ngươi tức chết rồi."

Hứa Lương Châu cầm điện thoại, "Chị là chị ruột của em."

"Chị đi công tác rồi."

Hứa Lương Châu trầm mặc một chút, quyết đoán tắt điện thoại.

Đi rồi, không nói sớm.

Uổng phí miệng lưỡi.

Hứa Lương Châu trở lại trong nhà, ánh đèn sáng ngời, trong nhà chỉ có ba hắn mặt lạnh như sương.

Hắn xách theo hành lý hướng trên lầu chạy.

"Đứng lại."

Hứa ba ngồi trên sô pha, trên bàn trà có một tấm ván gỗ, thật dày.

Hứa Lương Châu quay đầu, nhún vai, "Ba, người muốn tính sổ cũng chờ con cất đồ đã."

Hứa phụ đứng lên, khí thế uy nghiêm, "Không cần, ngươi chủ động lại đây, hay là ta đi lên."

"Có cái gì khác nhau sao?"

"Có, lực đạo khác nhau."

Hứa Lương Châu không cười, đây là quyết tâm muốn động thủ, cố ý đưa người mẹ đáng yêu cùng với các chị ra ngoài.

Đa mưu túc trí.

Từ lúc dậy thì đến nay, đều là Hứa Lương Châu đánh người khác, lần này bị đánh thật là đau ngủ không được.

Hơn phân nửa đêm, hắn nằm ở trên giường, đau cả người, từ gối đầu lấy di động ra, cũng mặc kệ đã đêm khuya, bấm một dãy số đã ghi nhớ từ lâu.

Đô đô thật lâu mới bị người tiếp.

Hình như là bị đánh thức, thanh âm ngây thơ mềm mại, "Ai thế?"

"Là tôi."

Đan Đan thanh tỉnh một chút, nhìn thời gian, lẩm bẩm câu, "cậu thần kinh à."

1 giờ sáng.

Hứa Lương Châu cười, vừa cười cả người đều đau lên, cô nghe hắn cười, "cậu thật nhàm chán, tôi tắt máy."

"Từ từ, đêm nay tôi bị ba đánh, thật đau." Hắn ủy khuất nói.

"Chỗ nào cũng đau."

Không thể bị đánh không, còn có thể làm một cái khổ nhục kế.

An ủi và đau lòng trong tưởng tượng đều không có, chỉ nghe cô sung sướng phun ra hai chữ.

"Xứng đáng!"

Tác giả có lời muốn nói: Xứng đáng!

Ngược thân ngược tâm hay không! Viết hoa thảm 233333

Ha ha ha ha

Hôm nay Tiểu Hứa ca là ảnh đế.

Đêm mai thấy.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đến Chết Cũng Không Buông Tay