Đến Chết Cũng Không Buông Tay

Chương 5: Chiếm giữ

Chương sau
Danh sách chương

Chương 5: Chiếm Giữ

Editor : Mô Mô

Betaer : Nguyên Hiểu Mịch

Hứa Lương Châu nghe thấy giọng hét chói tai của cô thì mỉm cười.

Tiết trời tháng tư thật dễ chịu, gió chiều thổi ngang tai khiến mái tóc ngắn lay động.

Hứa Lương Châu cố tình đi lệch, Đan Đan với tay nhéo eo hắn một cái, cau mày nói nhỏ: "Cậu dừng lại."

Hắn nhấn mạnh, thái độ rất ác liệt: "Không muốn."

Đan Đan dùng sức véo một cái vào hông hắn, nói: "Cậu có bị bệnh không vậy???"

Rõ ràng cô đã thể hiện rõ ràng như thế, đáng lẽ với tính tình kiêu ngạo, hắn đã đi từ sớm rồi, sao bây giờ lại vòng trở lại?

Hứa Lương Châu hung dữ nói: "Còn nói bậy tôi sẽ ném cậu xuống sông đấy."

Lông mi Đan Đan hơi run lên, bàn tay đang nhéo áo hắn cũng gia tăng thêm sức.

Hứa Lương Châu bật cười, con nhỏ ngốc này thật sự tin lời của hắn sao? Hóa ra cô ấy dễ lừa như vậy.

"Không muốn."

Cô nghiêm trang thu tay lại, còn đáp lại đúng hai chữ vừa rồi trả cho hắn.

Hứa Lương Châu hơi khiêu mi, giả bộ buông tay ra khỏi tay lái: "Vậy mình buông lỏng ra."

Đan Đan vội vàng nói: "Đừng đừng đừng."

Tính tình của hắn như nào cô biết rất rõ, trước giờ đều nói được làm được.

"Vậy cậu có ôm không?

Cô buồn bực đáp: "Ôm."

...

Xe lao vùn vụt trên đường đi, đúng là mùi vị của thanh xuân.

Chỉ là ánh mắt không tự chủ lại nhìn về người phía trước, ngước mắt có thể nhìn thấy rõ ràng gò má của hắn, thật ra cô không bao giờ hận hay oán trách hắn, cô chỉ cảm thấy sợ hãi hắn.

Cho dù là ở đời trước, trước khi quen biết hắn cô vẫn là một người rất vô vị.

Hứa Lương Châu chỉ bảo cô rất nhiều chuyện, mang cô đi tới nhiều nơi, giúp cô nhìn được những phương trời xa xôi khác, nhưng cũng chính hắn, chính hắn là người đã mạnh mẽ giam cầm cô đến nông nỗi này.

"Này, có phải cậu chán ghét mình không?" Hắn đột nhiên hỏi.

Đan Đan suy nghĩ một hồi: "Không có."

Hắn cười: "Cậu nói dối."

"Nếu không phải, vậy thì cậu thích mình đúng không?" Lời nói có chút đùa giỡn.

Đan Đan không muốn nói gì thêm, cô quyết định mặc kệ hắn.

Hứa Lương Châu đang đạp xe bỗng nhiên dừng lại, Đan Đan nhảy xuống, hắn lại gần cô, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa cằm cô, nói: "Thích không?"

Đan Đan đẩy hắn ra "Không thích."

"Tại sao lại không thích? Lẽ nào mình không đẹp trai?"

"Người đẹp trai có rất nhiều, lẽ nào tôi phải thích hết sao?"

Hứa Lương Châu suy nghĩ lại, thấy lời của cô rất có đạo lý.

Lúc này Đan Đan mới nhận ra hai người đã về tới nhà, cô xoay người về nhà mình, chân còn chưa rời khỏi thì áo đã bị nâng lên từ phía sau.

Hứa Lương Châu cao hơn cô không ít, làm ra hành động này cực kì nhẹ nhàng, huống hồ người Đan Đan lại nhỏ nhắn, gầy teo, không tốn bao nhiêu sức lực.

"Cậu làm gì thế? Đồ phiền toái." Đan Đan tức tối giơ chân.

Hứa Lương Châu mỉm cười, cảm thấy bộ dạng lúc tức giận của cô rất đáng yêu: "Đừng nhúc nhích."

Tay hắn thò vào túi sờ một hồi, sau đó lại không nói một lời kéo bàn tay nhỏ bé của cô qua, đặt thứ vừa lấy trong túi ra vào lòng bàn tay cô: "Cho cậu."

Nói thế nào cũng là do hắn tức giận mới khiến chân cô bị va phải góc, các thiếu nữ không phải đều thích ăn mấy thứ đồ ngọt ngọt như này hay sao? Hắn vẫn nhớ chị gái của mình cũng thích mấy thứ như này.

Mấy thứ này là hắn vừa mua trong cửa hàng tạp hóa trong trường học.

Đan Đan nhìn thoáng qua, là mấy viên kẹo mạch nha và kẹo sữa bao bì hình con thỏ, cô từ chối: "Trả lại cho cậu, mình không cần."

Sắc mặt Hứa Lương Châu lập tức sa sầm: "Vậy mình hỏi cậu, cậu lấy hay không lấy?"

Đan Đan đáp không cần suy nghĩ: "Không lấy."

"Không lấy cũng phải lấy."

Hắn lúc thiếu niên đã có bóng dáng của hắn lúc trưởng thành.

Tim Đan Đan hơi thắt lại, lá gan đột nhiên lớn hơn nâng tay ném mấy viên kẹo xuống đất.

Hứa Lương Châu sầm mặt, mắt nhìn cô chằm chằm một lúc, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng Đan Đan biết hắn đã tức giận.

Dưới chân Đan Đan như bị đinh đóng chặt lại, không thể động đậy.

Hứa Lương Châu hơi nghiêng người, ngồi xổm xuống nhặt kẹo lên.

Hắn lột giấy bọc một viên kẹo ra, đưa tới bên miệng cô: "Ăn."

Đôi môi anh đào của Đan Đan hơi nhếch, chuẩn bị nói thì viên kẹo sữa đã nhét vào trong miệng.

Đan Đan nhấm nuốt kẹo sữa một lúc, miệng phồng lên giống như một con sóc nhỏ, rất dễ thương.

Hứa Lương Châu liếm môi, đè lại cảm xúc muốn tiến lên cắn một ngụm.

Hắn ỷ mình có ưu thế dáng người cao vươn tay vỗ đầu cô mấy cái.

Hứa Lương Châu đặt nốt mấy cái kẹo sữa còn thừa lại vào tay cô, lần này kèm theo một câu: "Không được phép ném nữa."

Trong miệng Đan Đan vẫn còn kẹo, lúc nói mang theo mùi hương của sữa: "Cậu buông ra trước đi."

Cô đang dựa lưng vào tường, một tay hắn thì đang chống bên tai cô.

Hứa Lương Châu thả tay xuống, lui về phía sau hai bước, sau đó nhún vai, đặc biệt ngả ngớn nói thêm một câu: "Cậu xem mình nghe lời cậu biết bao nhiêu, chậc chậc, đúng không bạn học?"

Đan Đan nắm chặt kẹo, quay đầu chạy vào nhà, hắn không đuổi theo còn không biết xấu hổ nói không ngừng.

"Huống hồ chúng ta vẫn như thế?"

Trong lúc Đan Đan mở cửa nhà ra, khuôn mặt của mẹ cô đã xuất hiện trước mặt cô.

Trên tay mẹ Đan là túi rác màu đen, dĩ nhiên là bà đang đi đổ rác, ánh mắt của mẹ Đan nhìn xuyên qua Đan Đan về phía Hứa Lương Châu, đảo qua trên người hai bọn họ.

Trên người cả hai đều mặc đồng phục học sinh của thành phố, còn có chiếc xe đạp đang dựa ở tường.

Mẹ Đan nở nụ cười, giống như thăm dò hỏi cô: "Đan Đan, phía sau là bạn học cùng lớp con à?"

Sắc môi Đan Đan hơi trắng, cúi đầu thưa: "Mẹ, cậu ấy là cháu bà Vương nhà đối diện."

"Hai đứa về cùng nhau sao?"

"Dạ... cái kia... chân con hơi đau nên cậu ấy đã đưa con về." Đan Đan không nói dối, chỉ đành nói đại khái một chút.

Mẹ Đan thở ra một hơi, tâm tình không ổn nãy giờ cũng bình tĩnh lại, bà còn tưởng rằng con gái mình yêu sớm nữa chứ.

Là do bà đã suy nghĩ nhiều.

Con gái của bà luôn rất nghe lời.

Hứa Lương Châu cười với mẹ Đan, giả bộ là người ngoan ngoãn vô hại: "Chào dì."

"Chào cậu."

Mẹ Đan không thích thằng bé này, lần đầu tiên nhìn thấy thì không có vấn đề gì, chỉ là tâm tư của thằng nhóc này rất sâu, con ngươi đen nhánh tựa như không đáy.

Hơn nữa thằng nhóc này cũng từng ra tay đánh thầy giáo của mình.

Mẹ Đan thực sự không muốn Đan Đan nhà mình trở thành bạn với hắn.

Mẹ Đan không nóng không lạnh đáp lại: "Ngày hôm nay cảm ơn cậu."

Hứa Lương Châu hơi hí mắt: "Dì đừng khách sáo."

"Vậy dì và Đan Đan vào nhà trước nhé."

"Vâng, tạm biệt dì."

Khi mẹ Đan vào cửa đã thuận miệng hỏi một câu: "Chân con bị làm sao?"

Đan Đan khom lưng cởi giày, sau khi đổi dép xong mới đáp: "Không cẩn thận nên đụng phải."

Mẹ Đan thấy cô thật sự không sao thì gật đầu, ngược lại lại nói tới chuyện khác: "Sắp tới không thể thư giãn được, ngày mai con nhớ tới lớp bổ túc, buổi chiều học vũ đạo cũng không bỏ được."

Đan Đan cau mày nói: "Con biết rồi mẹ."

Mẹ Đan biết cô mệt mỏi nhưng lại không có cách nào khác, tương lai sau này ra sao nhìn một năm này là biết.

Là phụ nữ nên có bằng cấp cao cũng không sai.

"Còn nữa, đừng kết giao bạn bè vớ vẩn."

Đan Đan dạ một tiếng, cô không hề cảm thấy kỳ quái với thái độ của mẹ mình, người mà đời trước mẹ cô không thích thì đời này cũng sẽ không thích.

Đan Đan ngồi trên ghế sa lon, mở bàn tay nhỏ bé ra, mấy cái kẹo sữa trong tay đã bị cô nắm tới nóng hổi.

Cô nhìn mấy viên kẹo sữa kia, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, người này thật là... cách dỗ dành cũng giống như đời trước.

Năm đó, khi cô giận, hắn đã đến siêu thị mua một hộp kẹo sữa dỗ cô.

Đan Đan cất mấy cái kẹo vào trong hộp đựng bút, sau đó bắt đầu làm bài tập.

Nếu như lần thi này không khá thì mẹ cô nhất định sẽ không bỏ qua.

Vừa nghĩ tới đây Đan Đan đã muốn khóc, cay đắng khi phải đi thi đại học lại phải trải qua một lần nữa.

Số học thật kinh khủng.

Hứa Lương Châu mang theo tâm trạng vui vẻ bước vào cửa nhà, bà Vương đang ngồi trên ghế mây trong sân, trên tay cầm một quyển sách.

Bà nâng kính lão lên, dịu dàng nhìn hắn: "Về rồi sao."

Hứa Lương Châu cởi áo khoác, ngồi cạnh bà nội hừ một tiếng: "Vâng."

Bà Vương gõ một cái xuống đầu hắn: "Cháu đấy, đừng có bắt nạt cô bé nhà đối diện nữa, người ta ngoan như vậy, sao giống như cháu được."

Hứa Lương Châu buồn cười, một người hai người đều nói hắn bắt nạt cô ấy, chuyện này có thể coi là bắt nạt được sao?

Hắn vuốt cằm, ánh mắt hơi sâu xa, nếu nói hắn bắt nạt cô thì chỉ có đem cô áp lên giường...

Được rồi, quả thật là hắn cũng có hơi muốn làm như vậy.

Hứa Lương Châu hắn đã từng làm mặt trời tiểu bá vương.

Nhưng hiện tại hắn đã trưởng thành hơn một chút.

"Bà nội, bà thấy rồi ạ?" Hắn hỏi.

"Thấy rồi, cháu quá ngốc."

Lấy lòng cô bé không được còn dọa con gái nhà người ta.

Tối hôm đó, sau khi Hứa Lương Châu đi ngủ đã nằm mơ.

Hắn mơ thấy mình và Đan Đan kết hôn với nhau, trong mơ, "Đan Đan" kia và Đan Đan ngoài đời không giống nhau, trong mơ cô ấy rất thích dính lấy hắn.

Mà hắn cũng rất, rất thích Đan Đan.

Hắn mơ thấy mình cưỡng bức Đan Đan ở trên giường, điều khiển cô ấy, xen lẫn tiếng khóc than của Đan Đan là tiếng gầm nhẹ của hắn.

Hắn còn mơ thấy Đan Đan đã chết, cô nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, không có hô hấp cũng không hề có nhiệt độ.

Sau đó, hắn giật mình tỉnh giấc.

Đúng vậy.

Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận rằng mình đã giật mình.

Hứa Lương Châu mở mắt ra, mồ hôi lạnh thay nhau rơi xuống, ngón tay lạnh buốt, ánh mắt hắn có hơi phức tạp, cười một tiếng, quả nhiên chỉ là mơ.

Nhưng tại sao lại mơ thấy cô ấy?

Hắn lấy điếu thuốc từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, trong căn phòng tối chỉ có ánh lửa khói đầu thuốc là sáng như sao.

Hứa Lương Châu lười biếng dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vào giờ khắc này, hắn thừa nhận là cả hắn và Đan Đan đều có chút không bình thường...

Muốn chiếm làm của riêng...

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đến Chết Cũng Không Buông Tay


Chương sau
Danh sách chương