Dược Môn Tiên Y

Chương 28: Tự mang hào quang


---Edit Tiên Vô Sắc---

Qua khoảng một nén hương, nàng thấy từng đôi mắt của mấy tên bội kiếm nam nhân mang theo kính sợ nhìn về phía bầu trời. Nàng theo tầm mắt của bọn hắn nhìn qua, thấy trên trời một người đang ngự kiếm bay tới.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy người bay trên trời, dưới chân giẫm một thanh kiếm, trong khoảnh khắc thấy cảnh này, trong đầu nàng hiện ra lời nói của lão hòa thượng.

Trúc Cơ có thể ngự kiếm đằng vân.

Người này là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể ngự kiếm đằng vân đi vạn dặm!

Nàng hiếu kì lại chăm chú đánh giá tên ngự kiếm đang đến. Đó là một lão giả 70-80 tuổi, có chút khô gầy, khí sắc không quá tốt, giống như cây thiếu nước, sinh cơ yếu dần, nàng thấy, người này không còn sống lâu nữa.

Nhưng mà, áo bào rộng lớn bao lấy cả thân ông ta, chắp tay đứng trên phi kiếm đón gió, tay áo bồng bềnh, chợt nhìn lại, như có mấy phần phong thái tiên nhân.

Chỉ tiếc, lão giả ánh mắt âm lãnh cao ngạo làm hỏng tư thái tiên nhân rồi.

"A! Là tiên nhân! Tiên nhân! Bái kiến tiên nhân, tiên nhân cứu mạng!"

Những người bị trói nhìn thấy lão giả ngự kiếm bay giữa trời, kinh hỉ, bịch quỳ xuống, dập đầu bái lạy lão giả kia, khẩn cầu tiên nhân phi hành trên trời có thể cứu lấy bọn hắn.

Thấy cả đám đều quỳ lạy, trong tâm Đường Ninh than nhẹ một tiếng, để tránh đứng dễ thấy, nên trực tiếp ngồi xổm xuống.

Người có thể khiến nàng quỳ, đoán chừng còn chưa ra đời đâu!

Những người này đều loạn rồi, không suy nghĩ chuyện này cẩn thận một chút sao đột nhiên giữa chừng lại có tiên nhân đến? Còn xin hắn cầu cứu? Theo nàng thấy, lão giả kia cùng những người này chính là một bọn.

"Bái kiến lão tổ!"

Những bội kiếm nam nhân quỳ một gối trên đất, hai tay ôm quyền cúi đầu hành lễ.

"Ừm, đứng lên đi!"

Lão giả vững vàng hạ xuống, sau đó nhàn nhạt nói một tiếng, mắt lướt qua những người bị trói trên sợi dây, ánh mắt dừng lại một chút trên người tiểu hòa thượng dễ thấy nhất mới dời đi.

Vung tay lên, ánh mắt mọi người sợ hãi, một chiếc thuyền con xuất hiện ở đất trống, dần dần biến lớn lên.

"Đem mấy người kia tới." Lão giả nói xong, trực tiếp quay người đi lên thuyền con.

Mà đám người Đường Ninh, đều bị đẩy lên thuyền con, đến lúc này, một số người còn có tồn tại hy vọng khóc cầu: "Tiên nhân tha mạng! Tiên nhân ..."

Nhưng mà, lão giả đứng trên thuyền con chỉ chắp tay lạnh lùng quay lưng với đám người, như không nghe thấy tiếng khóc lóc cầu xin.

"Im miệng!"

Một tên bội kiếm nam nhân đạp một cước với một người trong đó, một tay cầm bên hông kiếm hơi nhấc lên, hét lớn: "Còn ồn ào nữa ta cắt đứt đầu ngươi!"..

Uy hiếp vừa ra, mọi người nhất thời yên tĩnh, núp trên thuyền nhỏ mặt xám như tro, run lẩy bẩy.

Đường Ninh ngồi chồm hổm trong thuyền nhỏ, nhìn cái thuyền nhỏ ban đầu nhỏ sau lại biến thành thuyền lớn đủ chứa bảy tám mươi người, lúc lòng nàng ngạc nhiên, thì thấy lão giả đứng ở trước quát to một tiếng.

"Rời!"

Thuyền nhỏ bay lên trời, theo thuyền nhỏ bay cao, giống như có tầng kết giới bao lấy thuyền nhỏ, lúc đầu bay trong không trung sau đó bay lên mây.

Phi thuyền bay trong mây trắng, tốc độ rất nhanh, nhưng trọn vẹn bay 1 ngày, tốc độ phi thuyền mới dần dần chậm lại, thẳng đến sáng sớm ngày kế tiếp, phi thuyền mới chậm rãi dừng ở vùng rừng rậm giữa không trung.

lão giả đứng ở thuyền nhỏ nhìn về một phía trước : "Chính là nơi này, trước mắt ném hai người xuống trước."..

Đường Ninh nghe tiếng thú gào ở dưới truyền tới, với một mảnh rừng rậm mênh mông vô bờ dường như không có đường ra, nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt hơi ngẩn ra.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dược Môn Tiên Y