Dương Thanh Ký

Chương 68: Chạy trốn


Hắn vừa lui lại, vừa vội vã đem ra một viên Nguyệt Thạch to bằng nắm đấm, không suy nghĩ nhiều, hắn liền quán chú linh lực của mình vào đó, ném về phía hai sư đồ đoàn đại bảo rồi bỏ chạy thục mạng. Hắn dồn hết linh lực trên hai chân đạp khí phi hành không ngừng nghỉ, mấy năm phải chạy trốn liên tục đã khiến cho tốc độ của hắn so với tu sĩ đồng cấp nhanh hơn không ít. Cùng lúc đó một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Chớp mắt luồng pháp lực của Đoàn Đại Bảo đã bị áp lực do vụ nổ bài trừ quá nửa, Đồng Mã Kỳ bị dư chấn của vụ nổ đẩy lùi ra sau hơn 10 bước. Hắn ụa lên một tiếng lớn rồi hộc ra một ngụm máu tươi đỏ ối. Bản thân Đoàn Đại Bảo cũng bị áp lực này làm cho kinh mạch trong người chạy loạn đi. Hai tai gã ù đặc. Phải mất một lúc lâu, tiên thức của gã mới phục hồi. Trong khoảng thời gian đó Dương Thanh đã phi hành đi xa mấy trăm dặm, cho dù gã có tu vi Trúc Cơ muốn đuổi kịp cũng không có khả năng. Lão nhìn về phía Dương Thanh biến mất điên tiết chửi thầm một tiếng, vỗ mạnh vào túi trữ vật, một chiếc lệnh bài màu đen bay ra hướng về phía Dương Thanh biến mất lao vút đi. Cái này là trong một lần tranh đấu gã may mắn có được. Chiếc lệnh bài này có khả năng truy theo dấu linh lực phát ra mà đuổi theo không ngừng nghỉ rồi truyền vị trí về cho chủ nhân chiếc lệnh. Đoàn Đại Bảo hít vào một hơi lãnh khí rồi gằn giọng quát với Đồng Mã Kỳ:

- Mau hồi báo Hắc Long Cốc. Ta sẽ đích thân theo dấu hắn.

Dứt lời, gã phi thân bay theo chiếc lệnh bài. Chớp mắt đã mất hút phía xa. Đồng Mã Kỳ cố gắng bình ổn pháp lực đang toán loạn trong người rồi lẩm nhẩm:

- Dương Huynh đệ, mỗi người một chí hướng, không thể trách ta được.

Hắn đưa tay lau vệt máu trên miệng rồi lao về hướng ngược lại rồi mất hút. .....

Phi hành thêm vài chục dặm nữa. Chợt tiên thức của Dương Thanh phát hiện ra một luồng linh khí rất lạ đang ba động sau lưng, dù cho hắn cố gắng tăng tốc hay làm bất kỳ cách nào thì cũng không thể thoát khỏi luồng linh khí đó. Nó cứ như một âm hồn bất tán theo sát hắn. Hắn bay nhanh, nó bay nhanh. Hắn bay chậm nó bay chậm. Nhất thời hắn không sao dứt được nó. Chạy đua với nó hết một ngày cuối cùng, hắn đành chịu cứ để nó bám theo mình. Hắn tự tin rằng, ngoài hắn và vị thái tử ma giới kia. Không ai có thể tìm ra trận pháp ở Cửu Khúc Huỳnh Hà. Hắn tin rằng chỉ cần vào được trong đó, hắn nhất định sẽ thoát khỏi vật này. Nghĩ vậy hắn lại móc một viên trung cấp linh thạch ra trực tiếp ngậm vào miệng rồi vùn vụt phóng về phía trước. Cách ở phía sau hắn một khoảng rất xa Đoàn Đạo Bảo đang không ngừng kêu khổ. Gã mới tiến nhập Trúc Cơ không lâu cảnh giới còn chưa ổn đinh. Hôm nay lại hứng trọn một kích của vụ nổ kia. Mà nguyệt thạch phát nổ tương đương với một kích toàn lực của Trúc Cơ hậu kỳ. Bải làm sao lão chịu nổi, nếu không có chiếc đồng chung kia ngăn cản thì vừa rồi lão đã trọng thương rồi. Mặc dù đồng chung nhận phần lớn lực phản chân nhưng lão cũng bị nó chấn động khiến tiên thức lung lay như sắp vỡ ra. Tiên thức của lão giờ đây mười phần không dùng nổi một. Nếu ngày sau không có vài năm bế quan đừng hòng hồi phục được pháp lực lão không ổn định khiến lão theo gót tấm lệnh bài kia vô cùng mệt mỏi. Lão điên tiết chửi thầm 18 đời tổ tông của Dương Thanh, không hiểu hắn lấy đâu ra viên đá đó, khiến cho lão phải một phen khiếp đảm. Suýt nữa thì táng mạng. Nếu Dương Thanh mà nghe được lão nói vậy tất hắn tức xì khói mà chết mất. Phải biết rằng, nguyệt thạch này vô cùng khó kiếm. Hắn đã bỏ ra cả núi linh thạch mới chỉ mua được có ba viên mà thôi. Nay trong lúc nguy cấp hắn tiếc đứt ruột mà ném ra một viên chỉ còn có hai viên. Vừa rồi không chỉ là một viên đá mà chính là hắn đã quăng ra một núi linh thạch thì có. Cũng nhờ quyết đoán vứt ra nguyệt thạch mới khiến hắn thoát khỏi vòng vây và khiến cho Đoàn Đại Bảo bị thương nhờ đó uy hiếp với hắn giảm đi không ít. Nếu không lấy tu vi mà so sánh. Nếu còn khỏe sớm muộn lão cũng bắt được hắn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dương Thanh Ký