Dương Thanh Ký

Chương 96: Đoạt phách đan chi tranh

Chương sau
Danh sách chương

Chiếc Ô Long Đỉnh hút đủ máu tươi, lại thêm sự công kích liên tục từ hai lão quái vật. Cấm chế trên nắp đỉnh dần dần suy yếu.

Ầm.

Nắp đỉnh bị pháp lực hất tung ra một bên. Nhất thời trong đại điện tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt. Ngũ Hành Chân Nhân vừa thấy cảnh này thì tinh thần phấn chấn lập tức đưa tay trái ra hóa thành một cự thụ màu trắng lao đến. Phía bên kia Hắc Sát Ma Tôn cũng không hề chậm trễ. Lão há miệng phun ra một đoàn hắc quang chặn đứng cự thủ lại. Hai luồng linh lực nhất thời đụng nhau trên không phát ra quang mang chói mắt. Lúc này đây hai lão đã quá rõ ràng minh ước khi nãy đã bị hủy. Giờ ai mạnh hơn. Đoạt phách đan sẽ là của người đó. Đứng trong không gian thần bí. Hắn đứng trước hai lựa chọn. Một là nhân cơ hội này mà chạy trốn khỏi đây, hai là ở trong không gian này đợi hai lão này lộ ra sơ hở làm ngư ông đắc lợi. Cách thứ nhất thì không phải nói rồi khá là an toàn. Còn cách thứ hai không cẩn thận sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nhất thời hắn vô cùng phân vân. Trong lúc đó ở phía ngoài Hắc Sát Ma Tôn và Ngũ Hành Chân Nhân, đang dốc hết sức lực phân cao thấp. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy anh sáng chói,ma hỏa ngập trời, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ lách tách như rang đậu, cả hai lão đều từ một thân thể tách ra, nên cũng giống như là một người vậy, hễ Ngũ Hành Chân Nhân ra chiêu gì thì phía bên kia Hắc Sát Ma Tôn cũng có thể đoán trước được mà phòng bị, nhất thời lâm vào cảnh bất phân thắng bại.

Ngũ Hành Chân nhân thét lớn rồi vẫy năm ngón tay, linh khí từ trong người lão thoát ra hóa thành muôn vàn cây phi kiếm xé xách đòn tấn công của Hăc Sát Ma Tôn rồi nhảy lùi về phía sau mười bước hô lên:

- Chậm đã, bản nhân có điều muốn nói.

Hắc sát ma tôn thấy lão nói thế thì cũng thu chiêu lại rồi nói:

- Có gì mau nói đi, nếu lão âm thầm sau lưng ta giở trò đừng trách bản ma tôn xuống tay độc ác.

Hắc Sát Ma Tôn tuy dừng lại nhưng vẫn âm thầm đề phòng. Lão không hề quên tên tiểu tử là Dương Thanh hắn biến mất một cách thần thần bí bí ngoài cửa kia, biết đâu đây lại là hậu chiêu của Lục lão nhi. Dù sao hai người tách nhau ra cũng đã không biết bao nhiêu năm tháng. Ai mà biết trong thời gian đó lão có tu luyện ra thêm thần thông gì hay không. Ngược lại Ngũ Hành Chân Nhân vẫn một bộ dạng vô hại, mỉm cười nói:

- Hắc sát lão ma. Chúng ta đã quá hiểu nhau rồi. Thần thông của ta và ngươi đều từ một thể mà ra. Dù có đánh nữa vẫn là bất phân thắng bại. Chi bằng chúng ta giao dịch một cuộc thế nào.

- Cái này thì chưa chắc. Tuy lão là chủ hồn, nhưng chúng ta đã tách biệt hoàn toàn. Tuy nhiên bản ma tôn cũng muốn nghe xem một chút điều kiện của lục lão nhi ngươi.

Ngũ Hành Chân Nhân nghe vậy thì sắc mặt hơi động, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nói:

- Ta và ngươi vốn là một thể, năm xưa chỉ vì luyện công sai lầm mà thành ra thế này. Chúng ta không có nghĩa lý gì để thù hắn ta sống ngươi chết cả. Bây giờ ta có môt lời đề nghị.

- Mời nói.

- Đó là.....

Chưa nói dứt lời hai tay của Ngũ Hành Chân Nhân đã vỗ vào nhau, một tiếng nổ lớn vang lên dưới chân Hắc Sát Ma Tôn là vô số chiếc gai nhọn bằng đá moc lên. Trên đầu lão là vô số mũi giáo bằng băng lao xuống. Xung quanh người lão là hỏa diễm vô cùng bá đạo tất cả ngũ hành linh khí cuồn cuộn phun trào bao vây lão vào giữa. Mắt thấy bị bao vây như vậy, nhất thời sơ hở mà trúng kế của Lục Lão nhi, khiến cho Hắc Sát Ma Tôn vô cùng tức giận. Trong màn hào quang kia lão gào lên:

- Lục Xuân Quyền. Ngươi đã muốn chết thì bản ma tôn sẽ thành toàn cho ngươi.

Hai tay lão không ngừng múa may trong không khí. Kim hệ pháp thuật điên cuồng tụ tập quanh người lão, huyễn hóa ra vô số thanh phi kiếm. Số phi kiếm trong suốt này khoảng gần ngàn chiếc, to, nhỏ, dài, ngắn khác nhau, chúng bay vòng vòng trên không rồi nhanh chóng tạo thành một kiếm trận ngăn cản thế công của Ngũ Hành Chân Nhân ở bên ngoài. Thấy một cảnh này. Ngũ Hành Chân Nhân ngẩn ra.:

- Kim kiếm trận. Ngươi đã luyện kim hệ thành Kim Thuật ấn.

Hắc Sát Ma Tôn chỉ cười nhạt mà không nói gì. Ngũ Hành Chân Nhân sau phút bất ngờ thì nhanh chóng khôi phục lại vẻ lãnh đạm ban đầu. Lão khẽ nói:

- Mặc dù ta khá ngạc nhiên. Nhưng cho dù ngươi luyện cả ngũ hành thành thuật ấn. Có thể tùy tâm sử dụng. Ý động là linh lực động. Thì ngươi cũng không thắng ta được.

Hắc Sát Ma Tôn nghe lão nói vậy thì nghi hoặc hỏi:

- Ngươi có ý gì. Đừng hòng hù dọa ta.

Ngũ Hành Chân Nhân cười lạnh:

- Hù dọa hay không. Ngươi sẽ biết ngay sau đây.

Lời còn chưa dứt. Lão đã đánh ra vài đạo pháp quyết. Một quầng sáng bạc long lanh xuất hiện xung quanh người lão rồi nhanh chóng bị lão hút vào. Không khí xung quanh bỗng nhiên lạnh lẽo một cách khác thường. Máu trong người Hắc Sát Ma Tôn như động cứng cả lại. Như nhận ra điều gì đó. Lão lúc này đã thực sự kinh hãi. Lắp bắp nói:

- Đây là.. không có khả năng.

Lão điên cuồng dồn linh lực vào kiếm trận, nhưng đã muộn. Chỉ thấy Ngũ Hành Chân Nhân lẩm nhẩm bốn chữ:

- Băng Phong Thiên Hạ.

Tức thì không khí xung quanh Hắc Sát Ma Tôn lập tức đông cứng phía trên đầu lão. Vô số băng trùy, băng đao. Thậm chí có cả những núi băng nhỏ cứng rắn và sắc bén vô cùng, đang rít gào lao xuống. Diện tích bao phủ của băng phong này có đến mấy chục trượng. Vô số pháp bảo và ngọc giản bị thần thông Băng Phong Thiên Hạ này biến thành từng mảnh vụn. Hắc Sát Ma Tôn nhanh chóng bị tòa băng phong này phủ kín. Trong đó mơ hồ truyền ra tiếng gào thét của lão.

- Ầm, Ầm, ầm.

Thần thông này của Ngũ Hành Chân Nhân không ngờ khiến cho một nửa địa cung này tan thành mây khói. Phía trước là một cái hố sâu 1 trượng rộng ba trượng. Khói bụi tan đi. Lộ ra bên trong là cơ thể không toàn vẹn của Hắc Sát Ma Tôn. Lão khó nhọc nói:

- Lục lão nhi. Khá lắm. Ngươi từ khi nào luyện thành thần thông này.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dương Thanh Ký


Chương sau
Danh sách chương