Duy Ngã Độc Tiên

Chương 42: Tà ác Thi quỷ (hạ)


Pháp lực trong cơ thể vận chuyển dữ dội, hỗn hợp năng lượng đã bị Hải Long thúc dục đến cực hạn, mặt đất dưới chân trôi qua rất nhanh, mang theo nổi bi thương cùng sát ý ngùn ngụt, rất nhanh hắn liền thấy một bộ lạc được tạo thành từ mấy trăm nóc lều trại, bị vô số hàng rào bén nhẹn bao bọc lại, chung quanh là vô số cương thi đang có ý đồ vượt rào vào trong, ở bên trong hàng rào, mọi người đang dùng tất cả những thứ gì có thể làm vũ khí được, cố ngăn cản không cho cương thi tấn công vào.

Tuy nhiên, bọn cương thi này không có sinh mệnh, càng không biết cái gì gọi là tử, nên chỉ bằng vào lực lượng thường dân kia thì tất nhiên không thể làm nên cơm cháo gì, bọn chúng vẫn tấn công liên tục vào.

Mọi người trong bộ lạc dĩ nhiên là thể lực có hạn, tuy rằng đã thay phiên nhau ngăn cản, nhưng cứ cái đà này, thì bọn cương thi không sớm thì muộn sẽ sớm phá tan rào chắn. Lúc ấy, mọi người ở đây đều sẽ trở thành như chúng. Thấy cảnh tượng như thế, nhiệt huyết trong lòng Hải Long không khỏi sôi trào, hắn biết Thi quỷ đang ẩn náo lân cận cũng không dễ dàng buông tha bộ lạc này, thế nào nó cũng mò đến đây.

“A------“

Tiếng thét vang ra xa nghe lanh lảnh, toàn thân được phủ trong Tinh Lam Khải Hải Long bay vút lên không, chừng qua vài cái lên xuống, đã tiến đến hàng rào. Hồng quang Huyết Bát Quái bùng lên, ba tên cương thi đã bị đánh dập nát, Hải Long phi thân lên, Tiểu Thiết Côn biến to ra chém xuống, một cỗ lực lượng mênh lông chợt phát ra, liên tiếp bảy, tám tên cương thi nổ tung đầu nhất thời chảy ra đất thứ chất lỏng màu xanh biếc.

Đã không còn đầu, bọn chúng chỉ có thể không cam lòng mà té xuống đất, nhưng dù vậy, chúng vẫn như trước không ngừng giật giật. Hải Long đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, Tiểu Thiết Côn cùng với Huyết Bát Quái trong tay phát huy ra uy lực cường đại, hơn trăm tên cương thi dưới sự điên cuồng ấy không ngừng giảm đi đáng kể, mọi người trong bộ lạc nhất thời giảm bớt áp lực, đều giật mình nhìn thân ảnh lam sắc kia tựa như đang nằm mộng.

Tuy rằng chỉ có tu vi Phục Hổ sơ kỳ, nhưng đối phó với loại cương thi bình thường như thế cũng dư sức, theo số lượng cương thi đã giảm nhiều, và bị ảnh hưởng bởi hung lệ khí của Huyết Bát Quái, trên người Hải Long sát khí đã tràn ngập vô biên. Đúng lúc này, gầm vang lên một giận dữ, hơn ba mươi tên cương thi xót lại đều hoảng loạn nhảy lui về phía sau, khí lực tà ác tràn ngập tới không lồ, nhất thời Hải Long cảm giác trong lồng ngực bị một trận khó thở, thầm nghĩ: đã đến rồi.

Đúng vậy, hắn phán đoán rất chính xác, một thân ảnh cao lớn, nhảy mỗi một bước mấy chục thước cách đó không xa đang tiếp đến rất nhanh. Hắn, đúng là Thi Quỷ mà Hải Long cần tìm.

Con Thi quỷ này vốn là một gã đạo tặc ở Trung Nguyên, bởi vì mỗi lần đi cướp đoạt không những đã cướp mà còn giết sạch toàn bộ không chừa một móng khiến cho ai cũng căm phẫn, dưới tình hình như vậy, gã không thể sống yên ở Trung Nguyên nữa, cho nên kéo theo bộ hạ chạy trốn tới Tây Vực, về sau vô tình lấy được một quyển pháp môn về tu luyện Thi quỷ, trong sách cũng không có nói về cái hại của việc tu luyện Thi quỷ, quá mừng rở, nên gã tu luyện tùy tiện.

Qua vài năm, tuy rằng thực lực của gã so với trước kia đã cường đại gấp mấy lần rồi, có điều, cũng bị biến thành bộ dáng giống như cương thi, không còn một tia dấu hiệu nào là người. Đồng thời, bởi vì tu luyện Thi quỷ, gã càng trở nên hung tàn hơn, với thực lực cường đại đó đã quay về Trung Nguyên tàn sát bừa bãi, hắn vẫn không ngừng tu luyện, đến nay đã có mười năm tu luyện. Gần đây nhất, gã phát hiện ra tu vi mình thủy chung vẫn trì trệ không tiến, không thể đột phá đến Thi Đan cảnh giới, biết được nguyên nhân là do hút sinh khí không đủ, cho nên mới nhắm vào bộ lạc ở gần mình nhất, chỉ cần đạt tới Thi Đan cảnh giới, gã sẽ có thể tạo thành Thi Độc Công thực lực hùng mạnh. Mạnh hơn điển hình như con trai lớn đã chết của Sa Ti…

Mắt thấy địch nhân tiếp cận, Hải Long cẩn thân lấy trong người ra Huyễn Long, quay đầu lại phía bộ lạc quát to:

“Các người đều lui về lều trại của mình đi, nơi này có ta là đủ rồi.”

“Phải không? Có ngươi là đủ rồi à?”

Thanh âm dị thường khó nghe vang lên, Thi quỷ đã đứng đối diện cách Hải Long hai mươi thước. Quan sát bên ngoài cho thấy, gã cũng không ghê tởm như những tên cương thi khác, trên người mặc một kiện trường bào màu xám đen, tóc màu vàng khét xỏa dài xuống vai, hai tay khô gầy lộ ra bên ngoài, móng tay thật dài lóe ra hào quang xanh biếc, khí tức nguy hiểm không ngừng tản ra trên người gã.

Hải Long thầm rùng mình, hét lớn một tiếng:

“Thuận Phong Nhĩ nghe lệnh, tra.”

Hoàng quang chợt lóe rồi biến mất, thân thể Thi quỷ khẽ run lên, một đạo quang mang màu vàng lóe qua trước mắt Hải Long. Hắn không khỏi nuốt một ngụm vào, con Thi quỷ này đã đạt tới tương đương với Đạo Cố cảnh giới, tuy rằng có thể khẳng định là gã không biết bay, nhưng so với mình cao hơn hai cảnh giới, thì có thể đối phó nổi sao? Trong lòng đang bồn chồn tính kế thì trước mắt Hải Long lại hiện ra ánh mắt trước khi chết của Sa Ti, ánh mắt kia mang đến cho hắn dũng khí vô vàn, nắm thật chặt Tiểu Thiết Côn trong tay, chuẩn bị tinh thần giết chết tên tà ác Thi quỷ trước mặt này.

Thi quỷ có chút kinh ngạc nói:

“Nguyên lai là mấy tên tu chân, chẳng trách sao lại dám đến đây chõ mõm vào chuyện của lão tử, bất quá, xem qua dường như ngươi cũng không có tu vi cao thâm gì mấy. Thi quỷ ta tu luyện, mục tiêu chính là dân thường trong bộ lạc, không muốn cùng với bọn tu chân các ngươi đối địch, biết điều nên lập tức rời đi, ta coi như không có chuyện gì xảy ra. Còn bằng không, đừng trách ta không khách khí.”

Tuy rằng thân thể gã đã biến thành cương thi, nhưng cũng thật khôn lanh, biết rằng mình tu luyện Thi quỷ, là tuyệt đối không nên trêu chọc người tu chân, một khi có cao thủ đến đây, thì chỉ có nước bị kết liễu tại đây.

Đã quyết định rồi, Hải Long không hề hối hận, nổi giận nói:

“Thi quỷ, ngươi ngang nhiên dám ở đây làm hại nhân gian, chẳng lẽ không sợ trời phạt sao? Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, tiêu diệt ngươi hoàn toàn.”

Thi quỷ hắc hắc cười:

“Thay trời hành đạo? Dựa vào ngươi? Nhìn bộ dạng của ngươi, sợ là ngay cả nguyên anh còn không có, như thế nào đấu cùng ta. Uhm, hút sinh khí của người tu chân bằng với một trăm người bình thường à. Ngươi đã thách thức như thế, lão tử cũng không khách khí nữa.”

Tiếng nói vừa dứt, thân thể cao lớn cứng còng của gã tung vọt đến Hải Long, tuy nhìn qua hành động này của gã rất ngô ngê, nhưng tốc độ lại mau lẹ phi thường. Cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã tiến đến trước mặt Hải Long. Hải Long không dám khinh thường, một đạo hồng quang trong tay đưa ta. Hào quang hồng sắc đường kính một thước bắn thật mạnh vào giữa ngực Thi quỷ.

Nổ oanh một tiếng, thân thể Thi quỷ đáp trả lại bằng việc bị quẳng sang một bên, Hải Long nhất thời mừng rỡ trong lòng, hắn cũng không ngờ tới, cư nhiên lại thành công dễ dàng như vậy. Nhưng, khi phát hiện thân ảnh Thi quỷ ổn định lại, Hải Long lại chìm trong tâm trạng. Đối phó với cương thi bình thường rất thuận lơi nhưng lần này Huyết Bát Quái bị mất tác dụng, Thi quỷ kia tuy rằng phần áo trước ngực bị phá tan thành một vết lớn, nhưng làn da đen nhẻm bên trong kia lại không có một mảy may tổn hại gì.

“Hắc hắc, tiểu tử, chỉ bằng vào pháp bảo vô dụng này cũng muốn đã thương ta sao? Ngươi chết đến nơi rồi. Thi quỷ bọn ta tuy không sử dụng pháp khí như người tu chân, nhưng thân thể bọn ta là bất diệt. Ta muốn xem thử cái hồng quang kia của ngươi có thể phát ra bao nhiêu lần.”

Nói xong, thân thể như một hư ảnh, lại vọt lên.

Hải Long thầm rùng mình, lần này hắn không sử dụng Huyết Bát Quái, mà là trực tiếp dùng Tiểu Thiết Côn nhằm về Thi quỷ mà bổ tới, Thi quỷ cười hắc hắc, vươn bàn tay khô đét ra chụp vào ngọn Tiểu Thiết Côn. Có điều, lần này hắn đã tính sai. Ngoại trừ Hải Long ra, bất cứ kẻ nào đối mặt với Tiểu Thiết Côn đều giống như bị một lực ngàn cân đã kích. Oanh một tiếng, thân thể Thi quỷ lảo đảo bị đập rớt xuống đất, tiếng xương cốt gãy truyền ra rõ ràng.

Một côn đem Thi quỷ hất xuống đất, Hải Long nhất thời hưng phấn vô cùng.

“Cái chó gì mà bất diệt thân, còn không phải bị ta đánh à. Hừ!”

Kỳ thật, nếu lúc này hắn đuổi tới dùng Tiểu Thiết Côn cho một nhát vào đầu Thi quỷ, thì thật là có khả năng sinh mệnh Thi quỷ bị hạ thủ dưới tay hắn, nhưng do đang rất đắc ý, Hải Long lại phán đoán sai lầm, sai lầm này, suýt chút nữa làm cho hắn phải bỏ mạng.

Trong tiếng nổ, Thi quỷ bị đập rơi xuống lún vào đất, một tảng lớn bụi đất che tầm mắt Hải Long lại, ngực đau đớn, hắn cố gắng lui về sau, lam quang trước mắt không ngừng lóe ra. Tiếng động vang lên, dưới năng lượng tãn ra thật lớn, một mảnh hàng rào đã bị Hải Long làm cho cháy rụi, quay cuồng vài vòng trên mặt đất mới ổn định thân thể lại. Hắn hoảng sợ khi phát hiện, Thi quỷ đang chậm rãi theo bụi đất mà bước từng bước về phía mình, một cánh tay xụi xuống, hiễn nhiên đã bị phế đi. Thi quỷ kia trong mắt hung quang màu đỏ lóe ra liên tục, gã đã trở nên cuồng bạo.

Tinh Lam Khải trên người Hải Long so với trước đã nhạt đi rất nhiều, nó dùng chính năng lượng của mình bảo hộ cho Hải Long, không thì một kích vừa rồi của Thi quỷ, hoàn toàn có thể lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.

Khi ngực bị đả thương ngay vị trí tim, Nghịch Thiên Bảo Kính tản mát ra một cỗ năng lượng ấm áp từ bên trong bảo vệ thân thể Hải Long, nếu không, chỉ dựa vào riêng Tinh Lam Khải, thì tuy rằng Hải Long không bị chết, nhưng lúc đó cũng sẽ mất đi lực phản kháng.

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, hắn cuống quít dùng Huyết Bát Quái phát ra một đạo hồng quang đánh tới Thi quỷ, đứng thủ thế lại trên mặt đất. Vừa rồi lúc phòng ngự Tinh Lam Khải đã lấy đi một lượng pháp lực, hơn nữa đã trước đó đã bị tiêu hao khi đối phó với bọn cương thi, từng trận suy yếu không ngừng ập đến thân thể Hải Long.

Thi quỷ xoa xoa chỗ ngực bị đánh, oán hận nói:

“Ngươi dám phế một tay của ta, hôm nay không xé nát ngươi ra, ta sẽ không là Thi quỷ.”

Thân ảnh chợt lóe lên, Thi quỷ thi triển đến cực hạn tu vi của mình, Hải Long chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là hình bóng Thi quỷ, căn bản là không biết ứng phó như thế nào.

Bởi vì không biết được Thi quỷ thật sẽ tấn công từ hướng nào, nên hắn chỉ phải quơ lung tung Tiểu Thiết Côn trong tay, nhưng, làm sao có thể đánh trúng Thi quỷ chứ? Ngay khoảnh khắc hắn đang bối rối, sau gáy đột nhiên truyền đến âm phong bén nhọn, không đợi Hải Long kịp né tránh, một trảo của Thi quỷ đã chộp được đầu của hắn. Thi quỷ đã nghĩ đến, trên người Hải Long có Tinh Lam Khải phòng vệ, nhưng trên đầu lại không có cái gì, đúng là nơi tốt nhất để công kích.

Trong cơn nguy kịch, Nghịch Thiên Bảo Kính liền phát huy tác dụng, tuy rằng tu vi Hải Long còn chưa đủ để khu động nó, nhưng lực phòng ngự tự thân nó bày ra nguyên vẹn. Ngân quang chợt lóe, Thi quỷ chỉ cảm thấy mình bắt được một viên thiết cầu cứng ngắc, một cỗ cảm giác nóng rực theo bàn tay truyền vào cơ thể gã, tiên kinh khí chính là khắc tinh của gã, nhất thời kêu thảm một tiếng rút chưởng về.

Cơ hội như vậy Hải Long sao có thể bỏ qua, hai tay cầm lấy Tiểu Thiết Côn dùng hết sức đánh ra, oanh một tiếng, nhất thời đánh Thi quỷ bay ra khỏi bộ lạc. Kỳ thật, nếu đổi thành một gã tu chân giả Đạo Cố, cho dù có Nghịch Thiên Bảo Kính bảo hộ, Hải Long rất có thể sẽ bị thương nặng.

Dù hắn vẫn không thể phát huy ra hết năng lực Nghịch Thiên Bảo Kính, nhưng may sao Thi quỷ lại sợ nhất chính là tiên linh khí và phật khí, mà hai loại năng lượng này trong cơ thể Hải Long đều có, dưới sự trùng hợp đó, nhất thời khiến cho hắn chuyển từ thế hạ phong sang nắm thượng phong.

Thi quỷ tuy rằng bị tiên linh khí xâm nhập, nhưng lần này gã cũng không đối chọi với Tiểu Thiết Côn, mà là dựa theo lực đánh ra cường đại của Tiểu Thiết Côn mà nhẹ nhàng bay ra, thẳng ra ngoài trăm mét mới ngừng lại được. Toàn bộ móng tay gã đã hoàn toàn bị phá nát, cánh tay không ngừng lóe ra quang mang màu bạc.

Hải Long mừng thầm trọng bụng, nghĩ: Nghịch Thiên Bảo Kính này quả nhiên là bảo bối, nếu không có nó, lão tử chắc đã về chầu ông bà. Nếu Nghịch Thiên Kính có thể bảo vệ thân thể, thì mình còn kiêng kỵ cái gì nữa chứ? Nghĩ đến đây, hắn đem toàn bộ pháp lực còn xót lại trong cơ thể, truyền vào Tiểu Thiết Côn bay nhanh đuổi theo Thi quỷ.

Thi quỷ cố gắng vận dụng Thi khí của mình đấu tranh cùng Tiên linh khí, may mắn cho gã chỉ là lây dính một chút, nếu không, lúc này đã sớm hóa thành tro bụi. Nhưng dù là như vậy, không chần chừ, gã cũng không dám công kích Hải Long nữa, thống khổ nổi giận gầm lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Bọn cương thi còn xót lại mất đi sự khống chế của Thi quỷ, một đám lắc lắc đứng tại chỗ không biết làm sao.

Thi quỷ tốc độ quả thật kinh người, Hải Long vận toàn lực truy đuổi thủy chung vẫn không thể đến gần. Trong lòng vừa động, theo Càn Khôn Giới Hải Long lấy ra một chén trà, đây là một trong vật phẩm hắn mua ở Thông Uyển thành, định để làm lễ vật khi trở về. Đổi Côn sang tay trái, hắn đột nhiên tăng tốc, kéo khoảnh cách mình và Thi quỷ gần lại mấy thước, vận dụng tuyệt kỷ ném đá lúc trước khi cùng chơi đùa với Tiểu Cơ Linh, chén trà mạnh mẽ nhắm hướng dưới chân Thi quỷ mà lao tới. Thi quỷ vẫn như không có gì mà chạy tiếp, là do hắn nghĩ đến, chỉ cần gây nhiễu loạn dưới chân thì mình có thể đuổi lên kịp.

Răng rắc một tiếng, chén trà biến thành một đống mảnh nhỏ, tuy Hải Long đem pháp lực rót vào trong đó, nhưng gặp phải Thi quỷ kia cứng như sắt thép, lại là uổng phí, không ảnh hưởng đến tốc độ của gã một chút nào.

Nhìn lại cự ly đang giản cách ra, Hải Long cắn răng một cái, rút ra chút pháp lực còn thừa lại, mạnh mẽ rót vào trong Huyết Bát Quái, dứt khoát lần thứ hai hướng hai chân Thi quỷ công kích. Huyết Bát Quái dù sao cũng là pháp bảo, tuy uy lực của nó không thể đả động được Thi quỷ, nhưng lực đánh vào cũng đủ mạnh.

Oanh một tiếng, hai chân Thi quỷ bị chấn động mạnh, dưới tác dụng của xung lực, thân thể gã nhất thời lộn ngược lên trời. Hải Long thét dài một tiếng, nhẹ nhàng nhãy vọt lên, hai tay nắm chặt Tiểu Thiết Côn, như là khai thiên tích địa, oanh kích thật mạnh vào ngực Thi quỷ. Thân thể Thi quỷ nhất thời bị nện xuống mặt đất.

Sai lầm như trước Hải Long tự nhiên sẽ không tái phạm nữa, lại một côn mạnh mẽ đập vỡ đầu Thi quỷ, máu bẩn vẩy ra đều bị Tinh Lam Khải ngăn cản bên ngoài, không thể làm ô nhiễm đến thân thể hắn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Duy Ngã Độc Tiên