Già Thiên

Chương 73: Dùng Bồ Đề xem Đạo Kinh

Chương sau
Danh sách chương

Lúc này đã gần chính ngọ, quán cơm nhỏ vắng ngắt, không có một thực khách nào, chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào của Tiểu Đình Đình từ bên trong vọng ra.

Diệp Phàm kéo con hoẵng, trên vai còn vác bao gạo và bột mì, đẩy cửa tiến vào.

Tiểu Đình Đình đôi mắt to đỏ bừng, đang dùng khăn nóng cẩn thận lau chùi vết thương của Lão nhân, nàng đau lòng vô cùng, vừa lau vết máu cho Lão nhân vừa thương tâm khóc lớn.

Trên mặt đầy vết nhăn của Lão nhân còn lưu lại vết tay hằn máu, máu tươi chủ yếu chảy ra từ miệng và mũi, mái tóc rối tung của Lão nhân chạm phải cũng dính đầy máu tươi.

"Đám sinh sinh này lại nhẫn tâm xuống tay nặng như vậy..."

Diệp Phàm rất lo lắng, một lão nhân thiện lương gần đất xa trời đột nhiên gặp độc thủ, thực sự khiến hắn nổi giận đùng đùng.

Tiểu Đình Đình đáng yêu hiểu chuyện như thế, mới chỉ tầm 5, 6 tuổi thôi, vậy mà trên trán vẫn còn lưu lại dấu tay, bị đẩy ngã xuống đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thương tâm của nàng còn vương đầy lệ nhỏ, khiến hắn vô cùng đau lòng và thương cảm.

"Đại ca ca..."

Thấy Diệp Phàm trở về, nước mắt của Tiểu Đình Đình lại một lần nữa trào ra, khóc rống lên.

"Đình Đình ngoan, đừng khóc, gia gia không sao đâu."

Lão nhân vội vàng an ủi Đình Đình, lấy bàn tay đầy chai sạn lau đi nước mắt của nàng, sau đó hắn kinh dị nhìn Diệp Phàm, nói:

"Con hoẵng này, còn có cả bao gạo và bột mì nữa..."

"Con hoẵng là ta săn ở trên núi, gạo và bột mì là dùng một con hươu để đổi lấy."

Diệp Phàm đặt tất cả những thứ này xuống, sau đó lấy chiếc bình ngọc từ trong ngực ra, rút nắp bình, lấy ra một viên Bách Thảo Dịch chà chà lên vết thương của Lão nhân.

"Ngươi cũng chỉ ăn của chúng ta một bữa cơm mà thôi, không cần phải như vậy..."

Lão nhân cũng không phải là người khéo ăn nói, tuy rất cảm kích, nhưng cũng không biết phải nói thế nào cho phải.

"Lão bá người không cần nói nữa, một bữa cơm chẳng là gì cả, nhưng tâm ý và tình nghĩa của người thì rất sâu nặng."

Nói tới đây, Diệp Phàm ngồi xổm xuống, lau giúp những giọt nước mắt đang vương trên mặt của Tiểu Đình Đình, nói:

"Đình Đình đừng khóc, sau này huynh ở lại đây, không để cho muội phải chịu ủy khuất nữa."

"Đại ca ca..."

Đôi mắt của Tiểu Đình Đình lại đỏ lên, hai hàng mi dài run lên, nước mắt lại rơi xuống như mưa, nàng cúi xuống nhìn những mảnh vá trên chiếc giày, nhỏ giọng nói:

"Có thể… những kẻ xấu kia lại tới nữa, chúng lại bắt nạt chúng ta."

"Đừng sợ, Đại ca ca sẽ không để cho những kẻ xấu kia bắt nạt Đình Đình nữa."

Diệp Phàm thương yêu xoa xoa đầu Đình Đình, một Tiểu cô nương khả ái, hiểu chuyện, lại bị người khác ức hiếp, thật sự làm cho hắn khó dằn được cơn giận này. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Hài tử, ngươi đừng làm bậy."

Lão nhân là người dãi dầu sương gió, cảm thấy Diệp Phàm đang tức giận, lão sợ thiếu niên này vì xúc động mà rước đại họa vào thân, nói:

"Chúng ta chọc không nổi bọn họ, Lý gia có người tu tiên, người bình thường như chúng ta không thể đấu lại bọn họ đâu."

Lão nhân thở dài một hơi, nói:

"Ta tuổi tác đã lớn như vậy rồi, thực sự là không muốn rời khỏi quê hương, dù sao ta cũng ở chỗ này sinh sống mấy chục năm rồi, người càng già thì càng hoài cổ (1), đối với nơi này có nhiều tình cảm khó có thể dứt bỏ. Thế nhưng, bây giờ không rời đi không được nữa rồi, vì Đình Đình, ta có thể bỏ hết tất cả mọi thứ, kể cả phải ăn xin mà rời bỏ quê hương cũng không ở lại nơi này nữa."

(1): Hoài cổ: nhớ ngày xưa, chuyện xưa…

"Gia gia..."

Hai hàng nước mắt lại lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Đình Đình.

"Đình Đình ngoan, đừng khóc. Bây giờ lão bá đừng nên nói những chuyện này."

Diệp Phàm dỗ xong tiểu Đình Đình, nói với lão nhân:

"Ngài yên tâm đi, ta không gây sự đâu, trước tiên cứ đóng cửa quán cơm lại, sau đó chúng ta nghĩ biện pháp, nếu như không được, thì ta cùng các người rời đi."

Diệp Phàm vô cùng hiểu rõ, chuyện đau buồn nhất của người thường chính là chuyện tuổi già mất con và phải rời bỏ quê hương, Lão nhân đã mất con, giờ lại bị bức sắp phải rời khỏi trấn nhỏ này, trong lòng chắn chắn buồn bã vô cùng.

Hắn không muốn hai ông cháu lương thiện gặp phải tình trạng như vậy.

"Ngài hãy kể cho ta nghe một chút, Lý gia có bối cảnh như thế nào?."

"Hài tử ngươi muốn làm gì? Chúng ta ngay ngày mai thu xếp đồ đạc rời khỏi nơi này, không bao giờ trở lại nữa, bây giờ đừng đi chọc giận bọn hắn."

"Ta không phải người lỗ mãng, người đừng lo lắng."

Cuối cùng, dưới sự truy hỏi không ngừng của Diệp Phàm, Lão nhân cũng hé lộ ra một chút chuyện.

Lý gia ở trấn này cũng được coi là phú hộ, nghe nói trong gia tộc bọn họ có 3, 4 người ra ngoài tu luyện.

Tu Tiên giả đối với người thường mà nói là vô cùng thần bí, ngày thường không thấy bóng dáng đâu cả, cho nên người trong trấn vô cùng e ngại Lý gia.

Diệp Phàm cảm thấy Lão nhân còn 1 số chuyện chưa nói, như tình cảnh của Khương gia trước đây rất tốt, trong trấn còn có 1 tòa tửu lâu, còn chuyện con của lão tại sao lại đột nhiên qua đời… thì lại không được nhắc tới chút nào.

"Đình Đình đem khăn mặt đi nhúng nước nóng cho gia gia dùng đi."

Lão nhân đợi Đình Đình ra ngoài, rồi mới nói:

"Tiểu ca ta biết ngươi không phải hài tử bình thường, nhỏ tuổi như vậy mà đã săn được 1 con hoẵng, chắc chắn cũng biết 1 ít về việc tu luyện. Nhưng ta vẫn khuyên ngươi đừng có trêu chọc vào Lý gia..."

Lão nhân tiếp tục nói, con trai và con dâu hắn cũng là người tu luyện, mấy năm trước được 1 tiên môn vô cùng coi trọng, ngay cả Lý gia ở trong trấn cũng tìm cách kết giao, không dám đắc tội.

"Yên Hà động thiên..."

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, con trai của Lão nhân là đệ tử của 1 trong 6 Động Thiên Phúc địa của Yến quốc, cách trấn này không đến 200 dặm.

Mấy người Lý gia cũng tu luyện ở Yên Hà Động Thiên, cùng nhập môn với con trai của lão nhân, nhưng thành tựu lại kém xa.

"Đứa nhỏ của Lý gia kia tâm thuật bất chính, hành động lại không đứng đắn, làm một việc ác, con trai ta lại quá chính trực, nhịn không được mà xuất thủ, kết quả là kết đại thù..."

Phụ thân Đình Đình tư chất phi phàm, ở Yên Hà động thiên được đặc biệt coi trọng, cho nên cũng không cần phải sợ những người cũng nhập môn ở Lý gia.

Nhưng Trời có khi nắng khi mưa, người có khi họa khi phúc, trong lúc cha mẹ Đình Đình đi thu thập linh dược trong núi, bất hạnh chết thảm dưới móng vuốt của Thiểm Điện Điểu.

Cha mẹ của Đình Đình mất đi, người của Lý gia không còn cố kỵ gì nữa, đầu tiên là đoạt đi Tửu lâu của Lão nhân, sau đó lại cướp mất Khách sạn, ép cho 2 ông cháu đến tình cảnh bây giờ, mà vẫn chưa chịu buông tha.

Đúng lúc này, Tiểu Đình Đình đã giặt xong khăn mặt trở về, mặt nàng trông như ngọc, giống như búp bê, nhưng lời nói của nàng lại không hề giống với tuổi của nàng:

"Người tốt trên đời này thì bị bắt nạt, người xấu lại sống lâu trăm tuổi..."

Nghe âm thanh non nớt của nàng, nhìn thần sắc oan ức của nàng, Diệp Phàm và Lão nhân nhìn nhau, không biết an ủi thế nào cho phải.

"Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt, Đình Đình chỉ thấy được 1 phương diện mà thôi, sau này lớn lên Đình Đình dần dần sẽ hiểu..."

Diệp Phàm không muốn trong tâm hồn nhỏ bé của nàng in quá sâu những mặt trái của xã hội.

"Đúng vậy, đại ca ca ngươi chính là người tốt, giúp đỡ chúng ta, nhất định sẽ cùng với Đình Đình sống lâu trăm tuổi."

Lão nhân nở nụ cười hiền lành, nói:

"Ngày hôm nay ta và Đình Đình đều được ăn thịt hoẵng."

Lão nhân theo lời đề nghị của Diệp Phàm, đóng cửa quán cơm, trưa nay 3 người được ăn 1 bữa tiệc lớn, khuôn mặt của Tiểu Đình Đình đỏ hồng, nụ cười vương mãi trên môi.

Buổi chiều, Diệp Phàm đi quanh trấn nhỏ vài vòng, sau khi biết rõ sản nghiệp của Lý gia, lại tìm hiểu rõ khách sạn và tửu lâu của Lão nhân bị cướp đoạt, lại qua những người khác biết thêm không ít sự tình.

Hắn cũng không dám tùy tiện hành động, sợ liên lụy đến Lão nhân và Đình Đình, giúp người không xong lại hại người, đó tuyệt đối là hành động ngu ngốc.

"Lý gia có mấy người tu luyện ở Yên Hà Động Thiên..."

Diệp Phàm cảm thấy mình vẫn chưa nắm chắc được sự việc, dù gì thì hắn cũng mới tu luyện.

Mà việc này cũng chưa tính là gì, phiền toái nhất là người của Lý gia lại tu luyện ở 1 siêu cấp đại môn phái trong Yến quốc, dường như thành tựu cũng không bình thường.

"Lý gia đúng là khó trêu chọc, xem ra phải nghĩ biện pháp khác."

Chính điều này lại càng làm kiên định hơn quyết tâm tu luyện của Diệp Phàm, hắn nhất định phải trở nên cường đại, bằng không khi làm việc sẽ bị vướng tay vướng chân, muốn cho Khương lão bá và Tiểu Đình Đình hả giận, cũng không thể sảng khoái mà làm.

"Hôm nay không động thủ, nhưng mấy tên khốn khiếp kia không thể nào tha thứ được."

Diệp Phàm cũng không nôn nóng hành động, xúc động chỉ làm hỏng việc.

Hắn rất bình tĩnh trở về quán cơm, tiến về phòng mình bắt đầu đả tọa, sau khi có được Kim Thư thần bí, vẫn chưa tỉ mỉ xem qua lần nào, hôm nay nhất định phải bắt đầu từ Kim Thư

Hắn vận chuyển huyền pháp của Đạo Kinh, quan sát bên trong thân thể, Kim sắc Khổ Hải chỉ bằng hạt đỗ tương, nhưng lại giống như Thần Nguyệt trong bóng đêm, Khối Lục Đồng cổ xưa vẫn nằm giữa Khổ Hải không nhúc nhích, vững như bàn thạch, yên tĩnh không tiếng động.

Mà Kim Thư lại bị đẩy ra biên giới của Khổ Hải, quang hoa lưu chuyển, lấp lánh thần huy, mỗi chữ nhỏ trên mặt sáng như một ngôi sao, áng vàng tỏa ra bốn phía, thần thánh huyền ảo.

Tờ Kim Thư này dường như muốn trở lại chính giữa Khổ Hải, thế nhưng, mặc cho nó thần hoa vạn đạo, quang hoa lấp lánh, nhưng cũng không mảy may lay chuyển được khối Lục Đồng, chỉ có thể nằm lại ở biên giới Khổ Hải.

Tâm hồn của Diệp Phàm chìm đắm trên tờ Kim Thư trong Khổ Hải, thế nhưng hắn cũng vẫn gặp phải khó khăn như lần trước, Kim Thư xán lạn, mỗi chữ đều tỏa hào quang bắn ra như Kim châm, làm cho tâm hồn hắn đau nhức, không thể nào thấy rõ những chữ này.

"Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ không có cách nào tu luyện huyền pháp trên tờ Kim Thư này hay sao?"

Diệp Phàm nhíu mày, nắm giữ trong tay 1 tòa bảo sơn, nhưng lại không thể lấy ra 1 chút tài phú nào, ngay cả 1 đồng tiền cũng không lấy ra được.

Bỗng dưng, Diệp Phàm đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội sờ vào trong ngực.

Một Hạt Bồ Đề u ám xuất hiện trong bàn tay hắn, chỉ lớn như hạt Đào, trên mặt có hoa văn trời sinh, nối liền với đồ án là 1 vị Phật Đà.

Phật đà đồ thiên thành (2), u ám, cổ xưa, tự nhiên, mơ hồ có một cỗ thiện vận thấu phát ra ngoài.

(2):đồ thiên thành: đồ vật hoàn toàn do tự nhiên biến hóa thành

"Cây Bồ Đề có thể giúp người khác ngộ đạo, ta thử dùng Hạt Bồ Đề này xem thế nào!"

Cũng chính ở duyên cớ Hạt Bồ Đề này, Diệp Phàm mới tìm thấy 1 trang kinh văn thần bí ở trong chiếc quan tài đồng cổ, bây giờ hắn không có cách nào nhìn rõ được huyền pháp do Kim Thư lưu lại, hắn muốn dùng Hạt Bồ Đề thần dị này thử xem sao.

Cây Bồ Đề, còn có tên khác là: Trí tuệ thụ, Giác ngộ thụ, Tư duy thụ, theo truyền thuyết thì có thể mở ra thần tính của con người, làm cho bản thân giác ngộ.

Diệp Phàm nắm chặt Hạt Bồ Đề trong tay, bắt đầu vận chuyển theo Huyền pháp mà Đạo Kinh ghi lại, bên trong Khổ Hải có những sợ tơ màu vàng tỏa ra, cuốn về phía Hạt Bồ Đề.

Vào đúng lúc này, không biết có phải là ảo giác hay không, hay là Hạt Bồ Đề có tác dụng, mà trong lòng Diệp Phàm cảm thấy có sự không linh, vô cùng yên tĩnh.

Hắn bắt đầu 1 lần nữa quan sát tờ Kim Thư bên trong Khổ Hải.

"Đúng là có hiệu quả..."

Diệp Phàm kinh dị không ngớt, Hạt Bồ Đề làm cho trong lòng hắn xuất hiện trạng thái Không Linh, tâm hồn không có một gợn sóng, dễ dàng xuyên thấu qua kim quang, thấy rõ những chữ cổ ghi trên Kim Thư, kim quang chói mắt trước kia, giờ trở nên nhu hoa, không làm đau mắt hắn như trước kia nữa.

"Ta đã mở được 1 bảo tàng!"

Ngay cả khi cầm Hạt Bồ Đề trong tay, Diệp Phàm cũng khó có thể bình tĩnh, hắn vô cùng kích động, hắn đã xem trọn vẹn được Luân Hải Quyển.

Chữ cổ biến thành thần hoa, không ngừng tạo dấu ấn trong tâm hồn của hắn, giống như vô số ngôi sao đang sáng lấp lánh.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Già Thiên


Chương sau
Danh sách chương