Già Thiên

Chương 84: Cường Thế

Chương sau
Danh sách chương

"Khẩu khí thật lớn!"

Hai tu sĩ của Lý Gia sắc mặt rất khó coi, nói:

"Ngươi... Các ngươi muốn châm ngòi cho đại chiến môn phái hay sao?"

"Đại chiến môn phái, các ngươi có đủ tư cách tham gia ư? Sợ rằng không có tư cách đó đâu."

Thanh âm của tên kị sĩ bao trùm giáp trụ vang lên lạnh lẽo.

"Được! Được! Được! Khí phách của các ngươi thật lớn, nhưng không biết có ra khỏi Yến quốc được hay không!"

Sắc mặt của 2 tu sĩ Lý Gia trầm xuống, hàn quang trong mắt lóe lên, tâm tư của bọn họ thay đổi rất nhanh, chủ ý muốn làm bùng lên lửa giận của các vị trưởng lão Yên Hà Động Thiên.

"Chẳng lẽ bằng vào các ngươi có thể lưu chúng ta ở lại Yến quốc hay sao?"

Tên kỵ sĩ kia cười lạnh, nói:

"Chỉ bằng mấy con tôm tép như các ngươi ư, có lên thêm 10 vạn, 8 vạn nữa cũng không đủ đâu."

"Ngươi..."

Tu sĩ của Lý Gia cảm thấy rất nhục nhã, nhưng cũng rất khiếp sợ, bọn họ cảm giác được đối phương có lai lịch rất lớn, nếu không sao dám cuồng ngôn tới như vậy.

Nhưng bọn chúng cũng không có đường lui, phải hợp lực của cả Lý Gia và Yên Hà Động Thiên, mới có khả năng tiêu diệt đối phương, cắn răng nói:

"Nếu các ngươi đã không để Yên Hà Động Thiên vào trong mắt, thì ta sẽ vào bên trong bẩm báo đúng sự thực, trưởng lão trong môn phải sẽ cho các ngươi biết được đâu mới là trời cao đất rộng!"

"Các ngươi không xứng!"

Tên kỵ sĩ kia chỉ đạp 1 cái về phía trước, cũng chẳng phải là xuất thủ thực sự, 2 người của Lý Gia đã như người rơm bay ra ngoài, đập ầm ầm vào bức tường, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, máu miệng, máu mũi chảy ra lênh láng.

"Ngươi..."

Xương cốt của hai người đã vỡ vụn, giống như bùn bị dính trên tường, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Thấy Khương Dật Phi ra hiệu, tên kỵ sĩ này không tiếp tục hạ sát thủ, còn có chuyện phải hỏi 2 người này.

"Cha mẹ Đình Đình có phải do các ngươi hại chết không?"

Lời nói của Khương Dật Phi rất bình tĩnh, thế nhưng khi vang lên trong tai 2 người kia, lại chấn động như sấm sét, bạch y nam tử đứng trước mặt lúc này giống như 1 ngọn núi cao chót vót, chỉ còn cách ngẩng đầu lên nhìn.

"Chúng ta nói..."

"Là ai mà cuồng vọng như vậy, ngay cả Yên Hà Động Thiên cũng không để trong mắt?"

Đúng lúc này, một trung niên nam tử nhanh chân bước đến tiền viện, nhưng khi nhìn thấy mười mấy con dị thú, không khỏi biến sắc, nói:

"Chư vị có gì chỉ bảo, vì sao lại hạ độc thủ với đệ tử của Yên Hà Động Thiên?"

"Chỉ trừ ác mà thôi."

Một tên kỵ sĩ tiến lên, đứng chặn trước mặt của hắn.

"Ý của các ngươi là gì, có phải cho Yên Hà Động Thiên chúng ta là "Ác" hay không?"

Trung niên nam tử quát hỏi.

Tên kỵ sĩ kia lạnh lùng đáp lại nói:

"Yên Hà Động Thiên có phải phường đại ác hay không thì ta không rõ, thế nhưng 2 người này là 2 ác đồ thì không giả."

"Đây chỉ là lời nói 1 phía, sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, sao các ngươi có thể võ đoán động thủ như vậy. Còn nữa, đây là đệ tử của Yên Hà Động Thiên, có sai cũng phải do chúng ta xử trí, còn ngươi tới phiên những ngoại nhân như các ngươi."

Khương Dật Phi thần sắc bình thản, nhưng lời nói đã trở nên âm lãnh, nói:

"Bọn họ làm ác đã nhiều năm, các ngươi biết rõ nhưng lại không xử trí, hôm nay lại muốn giải vây cho bọn chúng, mà tìm cách bao che, xem ra ta đúng là nên tới Yên Hà Động Thiên 1 chuyến, để tìm 1 lời giải thích."

"Khẩu khí thật lớn, các ngươi coi Yên Hà Động Thiên của chúng ta là cái gì, chẳng nhẽ mấy người không sợ không bước ra khỏi Yến quốc hay sao?"

Trung niên nam tử lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt.

Khương Dật Phi nhàn nhạt cười lạnh nói:

"Yên Hà động thiên rất cường đại sao? Đáng tiếc, ta còn chưa nghe nói đến, sau này phải cẩn thận lĩnh giáo 1 phen mới được."

"Hóa ra là các ngươi không coi ai ra gì."

Nam tử trung niên lạnh giọng nói:

"Yên Hà Động Thiên chính là 1 trong Lục phái của Yến Quốc, ta khuyên các ngươi không nên sinh sự, bằng không sẽ dẫn tới đại chiến môn phái!"

Khương Dật Phi lắc đầu nói:

"Đông Hoang mênh mông vô ngần, đến tột cùng có bao nhiêu quốc gia, cũng khó mà đếm hết được, Yến quốc chỉ là 1 vùng đất nhỏ hẹp, mấy môn phái này chúng ta chưa từng nghe nói qua."

"Cuồng vọng tự đại, ta cũng muốn lĩnh giáo xem bản lĩnh của các ngươi cường đại đến mức nào."

Trung niên nam tử ngự Thần Hồng, bay lên giữa không trung, há mồm phun ra 1 kim sắc Tiểu thuẫn và 1 Huyết sắc trường thương.

Một con man thú bỗng gầm rung trời, một kị sỹ đã điều khiển nó bay lên trên không trung, giống như 1 đạo lục quang phóng vọt qua.

"A..."

Tên trung niên nam tử của Yên Hà Động Thiên kêu lên thảm thiết, Tử sắc Kim thuẫn trong nháy mắt bị cắt làm đôi, mà thanh huyết sắc trường thương cũng bị gãy làm 2 đoạn, ngực và bụng của hắn đã bị xé rách, rơi xuống đất, máu chảy lênh láng.

Nếu như là người bình thường thì đã chết rồi, nhưng thể chất của tu sĩ lại đặc biệt cường đại, hắn nhanh chóng cầm máu, ổn định thương thế, lúc này sắc mặt của hắn trắng bệch, lui sang 1 bên.

Trong lòng của Diệp Phàm vô cùng chấn động, hắn cảm giác mười mấy tên kị sỹ này ai nấy đều bất phàm, so với nhân mã của Diêu quang Thánh Địa và Cơ Gia ở Phần Mộ Yêu Đế thì cường đại hơn không ít.

Đúng lúc này, động tĩnh lớn tới mức như vậy, đã kinh động mấy vị tu sĩ ở hậu viện, họ lập tức đi ra.

"Các ngươi là ai?"

Một lão giả trong đám người người đó nhíu mày, khi nghe thấy những lời nói trước đó, thì biết những người này chưa từng để Yên Hà Động Thiên vào trong mắt, trong lòng hắn vừa căm tức vừa không thoải mái.

"Làm phiền mấy vị dẫn đường, đưa chúng ta đến Yên Hà Động Thiên một chuyến."

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Thải Huyên nở 1 nụ cười lạnh, nói:

"Xin mời mấy vị."

Mấy người của Yên Hà Động Thiên biến sắc, một người trong đó nói:

"Cô nương vẫn còn nhỏ tuổi, mà đã cuồng vọng tới như vậy, sư trưởng của ngươi không dạy người tôn sư trọng đạo hay sao?"

Khương Thải Huyên lạnh giọng nói:

"Các ngươi dạy đệ tử của mình giết người, ức hiếp người cô quả, bức bách lão nhân hơn 70 tới bước đường cùng, giờ lại nói tới 2 chữ Sư – Đạo, đúng là không đủ tư cách!"

"Ngươi có chứng cứ gì?"

"Chính bọn họ cũng đã thừa nhận rồi."

Lão giả ở giữa nhíu mày nói:

"Trước mắt không cần xét đến việc các ngươi có vu oan giá họa hay không, nếu như thật sự có làm ác, thì cũng không đến lượt các ngươi xử trí, Yên Hà Động Thiên của chúng ta tự có môn quy."

"Hay cho 1 từ Xử trí, đã hơn hai năm qua, người chết còn chưa nhắm mắt, hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tiếp tục hãm hại già trẻ cô quả, đây là môn quy của các ngươi hay sao?"

Khương Thải Huyên rất thương Tiểu Đình Đình, nói tới đây, trên khuôn mặt tươi cười của nàng đã phủ kín 1 màn sương lạnh, nói:

"Lúc này, các ngươi còn nghĩ biện pháp giải vây cho chúng, các ngươi thật không hổ là sư trưởng của bọn họ, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."

"Ngươi..."

Lão giả dẫn đầu nhăn tít đôi lông mày, nhưng cũng không dám nổi giận ở đây, thực lực của đối phương quá dọa người, chỉ tính riêng 1 con Hoàng Kim Thần Hống cũng đã làm bọn họ phải kiêng kị rất nhiều rồi.

Đúng lúc này, Khương Dật Phi mở miệng, nói:

"Bắt tất cả lại!"

Mấy kị sĩ nghe thấy, lập tức đồng thời tiến lên.

Tên lão giả kia quát:

"Đi!"

Hắn là người đầu tiên phóng lên, ngự thần hồng mà đi, hắn đã nhìn rõ, bọn người này lai lịch rất lớn, bọn họ không thể đối phó được.

Mấy người khác, cũng dùng Thần Hồng bỏ chạy tứ tán về bốn phương tám hướng.

Mấy con man thú gầm rung trời, chở mấy vị kị sỹ mỗi người bay về 1 phương, đuổi theo.

"A..."

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy tên kị sĩ đã quay lại, xách mấy người như mấy con chó chết quay về, trong đó có cả Lão giả dẫn đầu, trên mình đối phương còn có mấy vết thương.

Đứng bên cạnh, Diệp Phàm vô cùng khiếp sợ, thái cổ thế gia quả nhiên vô cùng khủng bố, chỉ tính riêng mấy tên kị sĩ này thôi cũng đủ lợi hại rồi.

Khương Dật Phi chọn ra 2 tên kỵ sĩ, để cho bọn họ xử lý đám người của Lý Gia, đồng thời cũng dặn rằng không nên lạm sắt người vô tội, chỉ giết những người đáng phải giết.

"Chúng ta đi Yên Hà động thiên!"

Khương Dật Phi nhấc Khương Lão Bá lên Hoàng Kim thần Hống của mình, ngồi cùng với lão. Khương Thải Huyên thì lại ôm Tiểu Đình Đình lên Thần Lộc, đặt nàng ngồi phía trước.Còn Diệp Phàm thì cưỡi chung với 1 tên kị sỹ khác, bay vút lên bầu trời.

"Không cần phải đi Yên Hà Động Thiên nữa, 2 tên súc sinh đó đã chết, đại thù cũng đã báo được rồi..."

Khi Khương Lão Bá biết con mình bị bọn người đó hại chết, đôi mắt lão vẩn đục, nước mắt rơi lã chã.

Ở một bên, Tiểu Đình Đình cũng khóc thảm thiết.

"Đi, nhất định phải đi, người của Khương gia chúng ta không phải ai cũng có thể giết!"

Khương Dật Phi thần sắc bình tĩnh, nhưng lời nói lại vô cùng quyết đoán.

Diệp Phàm trong lòng thở dài cảm thán, con đường hắn đi còn rất dài, ở Đông Hoang còn rất nhiều thế lực khổng lồ, lúc này, hắn vô cùng nhỏ bé.

Người trong tiểu trấn trợn mắt há mồm, rất lâu sau mới vỗ tay hoan hô, khối u ác tính trong trấn đã bị người khác nhổ bỏ.

Mấy tên tù binh Yên Hà Động Thiên bị bắt, cho dù còn sống hay đã chết, tất cả đều bị khuất phục, đều đồng ý dẫn đường.

Mười mấy con dị thú cưỡi mây đạp gió, bay trên bầu trời, làm tiếng gió rít lên vù vù, giống như thiên quân vạn mã đang lao tới, lại như sóng thần đang ập đến giữa không trung.

Đúng lúc này, Diệp Phàm cảm giác có người đang nhìn trộm hắn, hắn liền quay đầu lại, thì phát hiện người đó chính là thiếu niên Khương Dật Thần. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thấy hắn trông lại, Khương Dật Thần rời ánh mắt đi, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Trong lòng Diệp Phàm chấn động, đối phương tại sao lại như vậy, chẳng lẽ đã phát hiện ra cái gì đó không đúng?

Mọi người nhanh chóng đã tới được Yên Hà Động Thiên, phía trước non xanh nước biếc, sương mù mờ ảo, hào quang ẩn hiện, vô cùng đúng với tên gọi.

"Người phương nào, dám xông vào trọng địa của bản phái?"

Một tiếng hét lớn truyền đến từ phía trước.

"Bang bang bang "

Mấy tên tù binh bị bắt, tất cả đều bi ném ra, làm cho phía trước kinh sợ mà hô lớn.

"Có đại địch xâm nhập!"

Yên Hà động thiên đại loạn.

Trong phút chốc, mây mù bốc lên tận trời, đạo văn khắc trên sơn xuyên địa mạch đã bắt đầu phát huy uy lực, từng đạo thần huy vọt lên, chắn ngang lối đi của mọi người

"Hóa ra chỉ có như vậy, để ta phá nó."

Lúc này, thiếu niên có thần sắc kiêu căng tên Khương Dật Thần nói lớn, 1 Tử quang hồ lô trong cơ thể hắn bay ra, tử quang xán lạn, nhanh chóng phồng to trên bầu trời, giống như 1 con trâu lớn đang uống nước, đem tất cả mây mù hút vào bên trong, áp chế những đạo văn bên dưới.

Tiếp theo, Tử Kim hồ lô giống như 1 ngọn núi ép xuống, bên trong mây mù mênh mông, truyền đến rất nhiều tiếng kêu kinh sợ, rất nhiều người bay vọt lên, đã bị cái hồ lô hút vào.

Diệp Phàm giật mình, hắn không nghĩ tới cái Tử Kim hồ lô này có uy lực lớn như vậy, dễ dàng phá tan được đạo văn hộ sơn của Yên Hà Động Thiên, lại còn hút vào không ít người, quả thực rất đáng sợ.

"Bên trong Thái cổ thế gia quả nhiên rất cường đại, đây chỉ mới là 1 thiếu niên 16, 17 tuổi, đã được ban trọng bảo như vậy..."

Diệp Phàm thầm nghĩ.

"Không cần phải như vậy..."

Khương Lão Bá đứng 1 bên không ngừng khuyên can.

Khương Dật Phi lắc đầu, nói:

"Cha mẹ Đình Đình đâu có làm việc gì ác, mà lại bị người khác hãm hại, đây cũng chỉ là tìm 1 lời giải thích mà thôi, Khương gia chúng ta chưa bao giờ sợ phiền phức!"

"Ầm "

Đúng lúc này, Một cỗ khí tức cường đại từ trong Yên Hà Động Thiên tỏa ra, chấn động bốn phương, sau khi xuất thủ đẩy chiếc Tử Kim Hồ lô lại, thì có 1 âm thanh già nua truyền đến:

"Hóa ra là người của Thái Cổ thế gia, không biết Yên Hà Động Thiên của chúng ta đã làm chuyện gì đắc tội?"

thanks nha thanks nha

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Già Thiên


Chương sau
Danh sách chương