Hậu Tây Du

Chương 16: 16: Truyền Thuyết Long Hoàng


Thiên tỉnh lại trong vòng tay mềm mại của Hoàng Loan, hắn cảm thấy tay phải không còn đau nữa mà chỉ hơi tê.

Kim Ngư thì có vẻ to hơn một chút và đang bơi lội tung tăng trong chậu nước của mình.Thấy Thiên tỉnh lại, Hoàng Loan mừng ra mặt: “Nhóc tỉnh rồi!”“Loan tỷ! Ta đang mơ sao?”“Không phải mơ, là thật.”“Ồ… bảo sao nó lại êm như vậy!” Thiên mơ hồ nói, tay hắn đặt nên đùi nàng xoa nhẹ, cao thủ không bằng tranh thủ.Hoàng Loan nhận ra ý trong câu nói của hắn, ý hắn muốn nói là chỉ có mơ thì mới được diễm phúc nằm trên đùi nàng.

Đáng lý ra nàng sẽ thầm cảm động mà cho hắn nằm thêm, nhưng hành động vừa rồi của hắn làm nàng khó chịu.

Da thịt nàng trước giờ chưa ai dám tùy ý đụng chạm, ngay khi bị Thiên dở trò thì nàng liền hất hắn ra rồi đứng dậy tỏ rõ thái độ không vừa ý nói…“Ai cho nhóc đụng vào người ta! Dâm tặc.”Bị hất hủi và bị mắng là dâm tặc, nhưng Thiên chẳng lấy gì làm xấu hổ với hành động vừa rồi của mình.

Hắn sực nhớ tới tình trạng của cánh tay phải và xem xét kỹ lưỡng, hoa văn kỳ lạ đã biến mất từ lúc nào, cánh tay trở về như ban đầu không có chút dấu hiệu bất thường.Hoàng Loan chỉ giận một lúc, sau đó nhớ tới những hình hoa văn trên tay Thiên nay đã biến mất thì rất tò mò: “Nãy nhóc ngất đi, hoa văn kia dần biến mất khi Kim Ngư cắn vào, giờ nó thành ra thế kia kìa.”Vừa nói vừa nhìn sang chậu nước, nơi Kim Ngư to hơn gấp đôi kích thước ban đầu đang vui vẻ khác thường bơi lội tung tăng.

Hoàng Loan lại nhìn Thiên hỏi: “Rốt cuộc cánh tay của nhóc bị sao vậy? Còn ả Vô Tình kia sao lại ở đây sáng sớm nay.”Thấy nàng quan tâm hỏi han mình như vậy, Thiên đáp: “Đây là bí mật, tỷ đừng nói với ai nhé! Đợi có thời gian ta sẽ kể mọi chuyện cho tỷ.

Còn giờ thì ta đói quá.”Hoàng Loan lấy ngay phía trên bàn một hộp gỗ nhỏ, mở ra bên trong bốc lên mùi thơm khó cưỡng rồi nói: “Đây là ta làm cho nhóc! Ăn đi không nguội.”“Ăn liền!”Khi hai người đang trò chuyện, chợt Kim Ngư nhảy dựng lên rồi vẫy nước bắn tung tóe.

Thiên mắng: “Con cá hôi này, có tin ta thịt ngươi nấu dưa chua không?”Hoàng Loan khẽ cười: “Ta thấy từ lúc nó lớn hơn tới giờ cực kỳ hiếu động, có lẽ nó không thích ở nơi chật chội như vậy nữa.”“Vậy thì phải sắm cho nó cái chậu lớn hơn rồi!” Thiên nói.Hoàng Loan mách: “Phía sau phòng ta có một hồ nước nhỏ, rất kín đáo ngoài ta ra ít ai biết, hay nhóc đem nó tới đó đi ta có thể chăm sóc giùm.”“Vậy thì theo ý tỷ đi, nhưng con này hay ăn lắm.”Phía dưới gốc cây xoan cổ thụ, Vô Tình tiến vào Kết Giới Không Gian rồi đi theo lối cũ tới căn phòng đặt khối pha lê đỏ nay đã chuyển sang màu hồng.Lúc tiến vào thấy khối pha lê đã xuất hiện thêm một vết nứt khá to ngay trên đỉnh, Vô Tình không biết nên lo lắng hay nên vui mừng lý do là bởi nếu càng xuất hiện nhiều vết nứt thì Yêu Quái này sắp thoát ra, nhưng cũng vì những vết nứt này xuất hiện thì chắc chắn mấy tên trưởng lão sẽ phát hiện mà mò tới phong ấn lại và kết hoạch bao năm của nàng coi như công cốc.Khi đang suy nghĩ, chợt một giọng nói ưu nhã dễ nghe phát ra khá nhỏ: “Mau mau gọi người đó tới!”Vô Tình giật mình, nhìn quanh cuối cùng xác nhận giọng nói từ phía khối pha lê phát ra liền tới gần ghé tai vào nghe lần nữa.“Mau mang người đó tới đây!” Giọng nói tiếp tục vang lên, nhỏ hơn lần trước một chút.Vô Tình chợt hỏi lại: “Người đó là ai?”“Là người tiếp xúc với ta… ư… nhanh đi!” Giọng nói kia có phần gấp gáp, nghe như kiểu đang làm chuyện ấy vậy.

Vô Tình liền sâu chuỗi lại mọi việc, từ lực hút khủng khiếp, từ cánh tay phải mang hình hoa văn rồng: ” Là hắn! Bất Thiên.”Thiên sau khi đem Kim Ngư thả vào hồ nước ở sau phòng Hoàng Loan, hắn muốn nghỉ buổi hôm nay nên đã lên lịch dao chơi bên ngoài Ngoại viện.

Cùng lúc đó Vô Tình vừa đi ra khỏi gốc xoan cổ thụ và hai người bắt gặp nhau, Thiên dựng tóc gáy quay đầu còn Vô Tình thì phóng tới tóm được hắn.“Ặc! Ngươi lại muốn gì nữa?” Thiên khó chịu nói, hắn không còn mấy thiện cảm với nữ nhân này nữa, một người tàn nhẫn và máu lạnh.“Đi theo ta, có người muốn gặp ngươi.”Không giải thích vòng vo, Vô Tình lôi hắn xuống căn phòng rồi nói với khối pha lê: “Người đây!”Khi Thiên còn đang hoang mang không biết ai tìm mình, một giọng nói dễ nghe phát ra: “Ngươi tới rồi mau qua đây!”Thiên trố mắt nhìn khối pha lê màu hồng, hắn không tin là giọng nói kia phát ra từ đó cho tới khi Vô Tình đá đít hắn quát: “Tới đi, gọi ngươi đó.”“Ngu sao tới!” Thiên lắc đầu cự tuyệt.Giọng kia tiếp tục mời gọi: “Người mang huyết Thống Long Hoàng, mau tới đây ta cần ngươi giúp.”Nghe thế, Thiên ngạc nhiên: “Long Hoàng là thằng cha nào?”Binh!Vừa dứt câu, Thiên bị Vô Tình đá đít bay tới áp mặt vào khối pha lê, hắn phát hiện ra vết nứt do hắn dùng tay đấm vào hôm qua nay vẫn còn in dấu tay.

Rồi một bàn tay trắng nõn thon thả từ bên trong khối pha lê thò ra nắm tay hắn kéo vào trong.

Khối pha lê rất cứng, nhưng khi bị kéo vào thì cả cơ thể Thiên như bị chìm xuống giống như pha lê đã trở thành nước, hắn biến mất vào khối pha lê trước sự kinh ngạc của Vô Tình.

Lúc này Vô Tình chẳng còn quan sát được gì nữa vì khối pha lê mờ hẳn đi.Bên trong khối pha lê, Thiên đang nửa mơ nửa tỉnh mà chẳng biết tại sao, chỉ biết là trước mặt hắn hiện tại đang tồn tại một mỹ nữ xinh đẹp không một mảnh vải che thân.

Do là nửa mơ nửa tỉnh nên hắn quan sát cũng rất mơ hồ, chưa kịp ghi nhớ rõ gương mặt đó thì đã bị nàng kéo vào lòng rồi thủ thỉ: “Giúp ta với! Hãy quan hệ với ta.”Đầu óc không tỉnh táo, mà có tỉnh táo thì cũng sẽ cùng một viễn cảnh, Thiên gật đầu đồng ý vô điều kiện.Thế rồi môi chạm môi, ngọt ngào nồng nàn.Lưỡi chạm lưỡi, rụt dè và mãnh liệt.Áo quần rơi ra cùng tiếng kêu ưu nhã.Thiên chỉ còn chút lý trí, hắn bắt đầu bày ra những tư thế trong quan hệ tình dục đạt nhiều cảm xúc nhất.

Còn mỹ nữ kia, nhiệt tình như ngọn lửa sẵn sàng làm theo và rất thích thú.

Cuối cùng thì đã một tuần trôi qua kể từ khi Thiên bị kéo vào khối pha lê đó và hưởng lạc.Trong vòng một tuần đó, Vô Tình thỉnh thoảng vẫn vào kiểm tra nhưng mãi mà không thấy thêm động tĩnh gì.

Nàng còn tưởng Thiên bị nuốt sống trong đó rồi bởi nàng không nghĩ vào đó thì hắn sẽ được diễm phúc như vậy.Trong thời gian chờ đợi, Vô Tình đem cuốn sách nàng lấy trộm được ở thư phòng của một trưởng lão mang ra tìm hiểu, tới đoạn ghi chép về Long Hoàng thì đọc rất kỹ và chăm chú.Nếu coi Ngọc Hoàng Thượng Đế là đứng đầu Tam Giới, là người nắm giữ quyền lực cao nhất cõi thiên địa này thì Long Hoàng là vua của Yêu Tộc.

Từ thủa hồng hoang, Long Thần xuất hiện cùng thiên địa giúp Bàn Cổ Tổ Thần khai sinh ra tam giới.

Long Thần tức Thần Long là tổ tiên của Long Tộc và nhiều nhánh khác của Long Tộc, mang trong mình sức mạnh thượng cổ cùng với sinh mệnh dồi dào đã sinh ra 2 người con, một là Long Hoàng hai là Sáng Long.

Sáng Long lập ra Thiên Giới còn Long Hoàng lập ra Yêu Giới.Sau khi lập ra Yêu Giới, Long Hoàng lập ra Long Tổ hay còn gọi là Thánh Địa Long Hoàng, là nơi Long Tộc sinh sôi là phát triển cường thịnh nhất.

Còn Sáng Long thì sau khi lập ra Thiên Giới thì liền biến mất không rõ lý do, Thiên Giới có một thế lực khác đứng lên tiếp quản.Còn về Long Hoàng, sau khi lập ra Yêu Giới và chọn được Long Tổ thì liền hóa thành hình người thân cao 9 thước oai phong lẫm liệt.

Long Hoàng bế quan tu luyện suốt 5 vạn năm, sau khi tỉnh giấc thì Yêu Tộc đã phát triển hưng thịnh.Long Hoàng trong một lần ngao du Yêu Giới thì phát hiện ra một tộc mới vừa sinh sôi, tộc này làm hắn thích thú nên đã ẩn mình quan sát suốt mấy trăm năm.

Rồi cái ngày định mệnh cũng đến, Long Hoàng trong một lần tình cờ gặp được Thiên hậu, người mà sau này được coi là mẹ của tất cả Long Tộc.Vô Tình đọc rất chăm chú, nàng lật sang trang kế thì phát hiện một tờ bị mất chỉ để lại một góc có vỏn vẹn 3 chữ: Cái chết của…Rồi nàng lật tiếp trang kế nữa nhưng phát hiện nó sang một nội dung khác, tức là trang bị mất kia nắm giữ thông tin lý do tại sao Long Tộc ngày nay suy yếu đến mức lại chỉ có thể an phận dưới chướng của Thiên Đình.Chợt có tiếng như thủy tinh vỡ, Vô Tình nhìn về phía khối pha lê nay đã nhạt màu tới mức vô sắc và phát hiện vô vàn vết nứt lớn đang dần lan ra.

Nàng mừng thầm nghĩ: “Cuối cùng thì ngày này đã tới!”Rắc!Tiếng bẻ khớp xương của ai đó vang lên, rồi tiếp theo đó là hàng loạt vết nứt phủ kín khối pha lê rồi từng mảnh rơi xuống.Đúng lúc đó sâu bên trong Chính Điện tại tòa nhà cao nhất, một người râu tóc bạc phơ ngoại hình khoảng hơn 60 tuổi đang ngồi xếp bằng tu luyện chợt mở mắt, lông mày nhíu lại cực kỳ nghiêm trọng nói: “Là phong ấn!”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hậu Tây Du