Hậu Tây Du

Chương 27: 27: Ngục Tù


“Ta không tin!” Hoàng Loan nghe những lời của Bao đại nhân nói liền phủ nhận ngay lập tức, từ bé nàng luôn được mẹ yêu thương che trở, tới khi biết nàng buộc phải rời đi tu luyện thì hai người mới phải chia ly.

Tình mẫu tử thiêng liêng biết bao mà giờ lại có người nói mẹ nàng muốn giết chết nàng sau bao nhiêu năm xa cách.Thiên nhíu mày thầm nghĩ: “Nữ Hoàng sợ con gái mình đẹp hơn mình hay gì mà đòi giết? Không biết trong phòng bà ta có cái gương thần nào không?”Bao đại nhân lắc đầu: “Ta nói miệng ở đây thì chắc chắn công chúa sẽ không tin, nhưng bên ngoài kia là hàng tá người đang muốn bắt công chúa đấy người có biết không? Tin người trở về đã lan khắp cả Kinh Đô rồi.”Hoàng Loan lắc đầu không muốn nghe những lời của Bao đại nhân, nàng không tin mẹ nàng lại là người như vậy.Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, một tên lính canh đầu đầy máu me xông vào cảnh báo: “Bao đại nhân! Mau chạy thôi người của Nữ Hoàng tới rồi.”Rầm!Một vụ nổ kinh thiên, căn phòng giờ chỉ còn đống đổ nát, Bao đại nhân được tên lính bảo vệ nên không sao, ngài nhìn quanh rồi lo lắng hỏi: “Công chúa đâu?”Gần vị trí của Bao đại nhân, Thiên chui lên từ một mảng tường và hắn đang ôm trong lòng một mỹ nữ chính là Hoàng Loan.Phía xa xa có 3 bóng người đang đi tới, người đi giữa bàn tay bốc lên ngọn lửa phe phẩy lên tiếng, giọng như ba đê: “Bao đại nhân! Nghe nói ngài đã tìm ra tung tích của công chúa, mau giao ra đây.”Bao đại nhân mặt tái mét, nhìn sang vị trí ban nãy Thiên vừa mới chui lên giờ trống trơn, lão đoán rằng Thiên đã đem công chúa chạy đi trong làn khói thì vội vã ho khan giải thích với người kia: “Đại Công Công! Quả thực ta đã bắt được công chúa và định giao cho Nữ Hoàng nhưng…”“Nhưng sao? Ngươi muốn tạo phản?”“Không ta không có ý đó… chỉ là khi nãy lúc Đại Công Công vừa tới thì có kẻ đã xông vào trước cứu công chúa đi rồi.” Bao đại nhân hèn hạ lòn cúi run rẩy nói.Đại công công ẻo lả phất tay: ” Bao đại nhân ơi là Bao đại nhân, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao?” Dứt câu hắn phất tay thêm cái nữa ra lệnh cho hai tên thuộc hạ phía sau đuổi theo Thiên, còn gã thì tiến tới giết chết tên lính canh đang bảo vệ Bao đại nhân rồi đạp lên đầu Bao đại nhân đe dọa: ” Gia đình lão vẫn đợi lão ở nhà đấy… muốn ta giết sạch bọn họ không?”“Đừng… Đại công công… đừng làm hại gia đình ta… họ vô tội.”“Vậy thì ngài tự biết mình lên làm gì rồi đấy… ngài là người thông minh chắc ta không cần nhắc lại đâu nhỉ?”“Ta biết rồi… ta… ta sẽ bắt bằng được công chúa và… chính tay ta giao cho Nữ Hoàng.”Đại công công nhấc chân khỏi mặt Bao đại nhân rồi đạp đất bay trên trời rồi phóng mất, Bao đại nhân lồm cồm bò dậy rồi tức tốc chạy về hướng mà Thiên chạy, lão không muốn gia đình mình mất mạng.Thiên lúc này đang chạy như điên tìm lối thoát, hắn bế Hoàng Loan trên tay.

Phía sau hắn có hai bóng người đang lướt đến với tốc độ cực cao và chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp.Hoàng Loan lo lắng nhìn về phía sau: “Mau thả ta xuống!”Thiên trợn mắt khó hiểu: “Nàng muốn tìm chết sao? Không nghe Bao đại nhân nói rồi à nơi này không an toàn.”Hoàng Loan bướng bỉnh: “Nhưng ta muốn gặp mẹ, ta phải biết tại sao người lại làm như vậy.”Thiên không chiều ý nàng, cứ thế bế nàng chạy đi thì đột nhiên tay hắn nặng chịch vì đang bê một hòn đá chứ không phải Hoàng Loan.

Thiên kinh ngạc văng tảng đá sang một bên thốt lên: “Hoán Đổi!”Phía trên trời hai bóng người dừng lại giữa không trung, một người đang vác Hoàng Loan trên vai còn một người nhìn Thiên với nét khinh ngạc nói: “Thằng nhóc như ngươi cũng biết về phép Hoán Đổi? Hiếm có.”Nhìn hai người kia mang theo Hoàng Loan rời đi, Thiên cay cú không thể làm gì thì hàng chục lính canh tới bao vây hắn.Thiên rút kiếm ra, hắn vung lên rồi nhảy vào tàn sát.

Trong một thế giới kẻ mạnh là lẽ phải thì việc giết người là không thể tránh khỏi, Thiên không phải kẻ thích giết chóc nhưng hắn biết giết chóc là cần thiết.Một màn chiến đấu kịch liệt xảy ra, tất cả lính canh đều gục ngã còn Thiên cũng thương không nhẹ liền tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi lấy lại sức.

Hắn mở Thông Thiên Địa Đồ ra và sau vài câu hỏi, hắn nắm trong tay toàn bộ những lối đi bí mật được xây dựng cả trăm năm của Hoàng Cung.Biến thanh kiếm thành một mũi kim, Thiên lấy tóc mình làm chỉ và khâu vết thương trên cánh tay lại.

Sau đó hắn biến mũi kim thành một con dao và rạch một vết trên tay phải để máu chảy ra, là máu đen.

Kể từ khi chạm vào khối pha lê phong ấn Đông Vân ở bên trong, hắn liên tục phải làm như vậy để máu hắn có thể lưu thông một cách bình thường nếu không muốn bị vỡ tung mạch máu giống cái lần dưới gốc cây oan cổ thụ.Sau khi băng bó lại vết thương, Thiên đứng dậy biến con dao thành cái xẻng vào đào lỗ xuống bên dưới.Hắn đào được khá lâu thì xuyên tới một mật đạo.

Mật đạo này có vẻ bỏ hoang rồi vì xung quanh toàn mà mạng nhện dày đặc.

Thiên biến xẻng thành kiếm rồi vung lên chém tơ nhện, vừa đi vừa mở bản đồ ra xem.Dựa vào chỉ dẫn của bản đồ thì hắn biết vị trí hiện tại của hắn đang ở, chỉ cần đi thẳng là tới nhà ngục sâu bên dưới cung điện, nơi này có một chấm màu đỏ với ánh sáng yếu ớt.

Giống với lần Thiên tìm bí kíp trong cuốn trục tre, lần đó vật quan trọng nhất cũng hiển thị bằng một chấm đỏ.

Biết thứ đó quan trọng nên Thiên đi tới đó, hắn vượt qua một lối đi thẳng tắp và tới một ngõ cụt, ngõ cụt này đặt một cái đầu lâu thú rất to với hai hốc mắt phát sáng ánh xanh nhìn cực kỳ ghê gợn.Thiên tò mò nhìn vào bên trong hốc mắt, hắn phát hiện một chất dịch màu xanh lục bên trong và sau khi hỏi qua Thông Thiên Địa Đồ thì hắn đem lọ thủy tinh ra hứng đến khi không chứa được nữa thì thôi.Ăn hôi xong chất dịch quý giá, Thiên còn thò tay vào bên trong và nhặt được hai viên ngọc cũng màu anh lục phát sáng lấp lánh, nhìn thôi là biết đồ quý nên hắn đút túi luôn.

Xong xuôi hắn ấn tay lên một viên gạch trên tường và bức tường lùi lại để lộ một lối đi khác và hắn bước vào.Ngay sau khi Thiên qua thì bức tường lại lùi lại vị trí ban đầu, hắn lại đi tiếp và nhận ra nơi này chính là nhà ngục và chấm đỏ kia chỉ cách hắn một bức tường.

Thiên định phá tường thì đột nhiên có hai tên lính gác nhìn thấy hắn và lao tới tấn công.“Mày vào bằng cách nào?”“Chết đi”Thiên cũng giật mình, đâm kiếm về phía trước tấn công hai tên lính gác.

Hai tên này mạnh hơn hẳn những tên bên ngoài kia nên Thiên không thể lấy một chọi hai, hắn bèn liều mình đánh ra và mở đường tháo chạy.

Trong lúc tháo chạy hắn chạy qua vô số buồng gian tử tù, Hai tên lính kia cũng báo động những tên lính khác còn lại trong ngục và bao vây bốn phía.

Thiên nhìn về phía một buồng giam tối om, hắn tiện tay vung kiếm chém đứt khóa rồi mở cửa chui vào trong cố thủ.“Ta đợi ngày này lâu lắm rồi! Haha.”Một giọng nói đằng sau làm Thiên ớn lạnh, đám lính đang bao vây bên ngoài cũng run rẩy chẳng kém vì cái thứ nhốt bên trong buồng giam đang dần hiện hình từ trong bóng tối.Một cặp mắt đỏ ngầu mở ra, hàng loạt dây xích từ trên rơi xuống đất.

Thiên mồ hôi chảy ngược vì cái bóng đen kia đang dần hiện ra ngay sau lưng hắn, phía trước là lính canh đông và hung hãn phía sau là một sinh vật có vẻ cực kỳ nguy hiểm, Thiên nhìn thẳng vào màn hình rồi mếu máo: “Chết mẹ rồi!”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hậu Tây Du