Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 62: Kết thúc


Ngụy Tuấn lúc nãy có bao nhiêu tự tin điên cuồng thì lúc này có bấy nhiêu âm trầm.

Mặt hắn âm trầm đến mức có thể xuất ra nước tới.

Không ngờ Triệu Vô Cực thân pháp lại có thành tựu ghê gớm như vậy, nhiều như vậy linh phù cũng nổ không chết được hắn.

Nhìn Triệu Vô Cực thế tới hung ác như báo săn, dũng mãnh như chim ưng, Ngụy Tuấn càng là làm lấy tâm lí chuẩn bị tử chiến nhất kích.

Triệu Vô Cực điên cuồng vận chuyển nội công, trên cổ tay hắn xuất hiện một vòng âm dương hoàn lại một vòng mờ ảo âm dương hoàn, cuối cùng hai vòng thành hình.

Triệu Vô Cực cũng đã chuẩn bị một kích liều mạng.

Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy bây giờ hắn phảng phất hóa thân thành một cái đại ưng, không đúng, là một chích tam túc kim ô.

Chính là chỉ kia lăng đầu thanh tam túc kim ô từng tìm Long Ngạo Thiên khiêu chiến.

Đối phương tuy không đánh lại Long Ngạo Thiên nhưng sức mạnh là không thể xem thường.

Tam túc kim ô làm thần thú, đứng ở đỉnh chuỗi thực vật, gần như không có thiên địch, sức mạnh lại vô cùng to lớn.

Nó có thể bay lượn cửu thiên, có thể trục nhật, lại mang trong mình ngạo khí của bậc đế vương.

Nó trảo lại như già thiên tế nhất, che phủ cả một khoảng trời khiến người ta áp lực tới không thể thở nổi.

Triệu Vô Cực là thiên tài, là thiên kiêu, là siêu cấp yêu nghiệt.

Hắn từ lần trước cùng Bạch Vô Thường nói chuyện đã hiểu rõ, hắn cũng nên có thuộc về mình kiêu ngạo.

Là của cường giả kiêu ngạo,không phải kẻ ngu muội kiêu ngạo.

Cường giả cần được tôn trọng, cường giả là đứng trên đỉnh cao nhất võ đạo, cường giả chúa tể sinh mệnh người khác.

Hắn không muốn chúa tể sinh mệnh của ai,nhưng nếu ai chọc hắn, muốn giết hắn vậy thì người đó phải chết!

Cường giả là không thể bị một con sâu kiến khiêu khích! Đã khiêu khích liền phải trả giá bằng sinh mệnh!

Triệu Vô Cực lúc này một chưởng ý cảnh liền lập tức thay đổi, hắn một chưởng mang theo cao cao tại thượng, xem thường chúng sinh sinh mệnh. Lại mang theo một loại già thiên tế nhật một tay che trời cảm giác. Một chưởng này đưa đối phương bao phủ vào bên trong khí thế khóa chặt,ngươi giống như đứng ở dưới một ngọn núi đổ không đường có thể tránh né.

Núi đổ, uy thế có bao nhiêu to lớn? có bao nhiêu làm lòng người sợ hãi? Nhân loại lại có bao nhiêu bất lực cùng không cam lòng đều chôn vùi ở dưới một kích núi đổ này!

Một chưởng này che phủ hết thảy đường trốn tránh của Ngụy Tuấn, khiến Ngụy Tuấn chỉ có một con đường cứng đối cứng.

Muốn sống sót dưới núi đổ, vậy người hoặc là chui xuống đất làm trùng, hoặc là đánh xuyên qua núi liền được!

Nhưng đây đều là xây dựng ở Ngụy Tuấn có thể đánh xuyên qua núi hay không!

Ngụy Tuấn lúc này lần thứ hai lâm vào trạng thái dại ra, hắn không ngờ Triệu Vô Cực một kích liều mạng lại có thể mạnh mẽ tới như vậy!

Mạnh tới mức nếu bây giờ hắn có thể nói, cũng sẽ giống những cái kia nhân vật phụ qua đường trong tiểu thuyết Triệu Vô Cực từng xem hét lên một câu:

“Không thể nào!”

Quá dài thời gian tu luyện lại không tham gia chiến đấu khiến Ngụy Tuấn ý chí bạc nhược kém cỏi, hắn chỉ có một thân linh lực, võ kĩ cùng ý chí lại không tương xứng.

Lúc trước chưa đánh đến chân hỏa, hắn còn có thể dựa vào pháp bảo uy năng cùng linh phù chống đối Triệu Vô Cực khí thế.

Nhưng đối diện với cái này phô thiên cái địa khí thế xông tới hắn liền lập tức dại ra.

Núi đổ, hắn cảm giác bản thân như ở trên núi một chỉ tiểu động vật không biết đi về đâu, đi về nơi nào mới có thể tránh thoát. Chạy, có thể nhưng chạy không thoát. hắn sẽ bị đá từ trên núi đè chết mà thôi.

Ngụy Tuấn giống như nhận mệnh dại ra, nhưng hắn lại có chút không cam lòng.

Từ nhỏ lớn lên ở Thanh Vân Tông,nhận hết xu bợ nịnh nọt,ngậm chìa khóa vàng lớn lên.

Hắn so với những cái kia suốt ngày vì tài nguyên tu luyện mà tính kế mà bôn ba đệ tử không biết tốt gấp mấy trăm lần.

Hắn trước không tin bản thân có thể thua Triệu Vô Cực,nhưng càng đánh tự tin của hắn càng bị giao động.

Triệu Vô Cực quá mạnh, mạnh đến không hợp thói thường.

Luyện khí kì ba tầng có thể tùy tiện bóp chết Triệu Vô Cực nhưng hắn luyện khí kì hai tầng lại không thể.

Nếu cho hắn chút thời gian tu luyện hắn hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại Triệu Vô Cực,đáng tiếc hôm nay hắn tới đây quá sớm,thời cơ chưa thích hợp.

Bản thân chỉ cần một chút thời gian mà thôi, tại sao tại sao a?

Hắn không cam lòng, trong ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ dãy dụa muốn từ ý cảnh của Triệu Vô Cực thoát ra ngoài tìm một cái sinh cơ.

Đúng lúc này bên hông ngọc bội của hắn lập tức vỡ tan. Chính là cái lúc đầu đã đưa hắn ra khỏi khí thế của Triệu Vô Cực,nó lần này lại tiếp tục lập công.

Đáng tiếc để lập công lần này nó cũng đã cáo chung, đi tới hồi kết của mình, ngọc đã vỡ.

Ngụy Tuấn từ trong ý cảnh thức tỉnh, trong lòng hắn tử vong nguy cơ liên tục kêu to. Hắn chỉ có thể đón đỡ mà không thể chạy trốn. Ngụy Tuấn đã bị Triệu Vô Cực khí cơ phong tỏa.

“Rống”!

Ngụy Tuấn hét to một tiếng tăng cường bản thân khí thế, linh lực của hắn điên cuồng vận chuyển, một kích này hắn tụ tập hết cả bản thân linh lực không thành công ắt phải chết.

Đồng thời Ngụy Tuấn lấy tắc lắc nhẹ trên tay mình một cái khác nhẫn, trong nhẫn bỗng xuất hiện đại lượng huyết vụ.

Huyết vụ như là cùng Ngụy Tuấn khí thế hợp làm một khiến cho trên người hắn tỏa ra nguy hiểm khí tức,lại như phủ thêm một tấm màn thần bí.

“Rống”!

Điên cuồng gào to lần thứ hai, Ngụy Tuấn khí thế đã lên tới đỉnh phong,điên cuồng xuất ra một quyền.

“Lưu Tinh diệt địa!”

Ngụy Tuấn xuất ra Liệt địa quyền thức mạnh nhất của Liệt địa quyền pháp. Giống như là sao chổi đụng địa cầu mang theo vô cùng tận chấn động nổ tung tóe, cùng sinh linh đồ thán.

Quyền này như là tịch diệt một quyền, mọi thứ trở về hư không.

Trên quyền của hắn cũng phủ thêm một lớp huyết vụ giống như tăng thêm sức mạnh cho hắn.

Huyết vụ cực kì tanh tưởi khiến người ta khó chịu vô cùng, giống như là từ cửu u địa ngục chi huyết vậy.

Triệu Vô Cực cũng trở nên điên cuồng, hắn hôm nay bị Ngụy Tuấn chọc tức đã tới cực hạn, không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

Lại là pháp bảo lại là linh phù,bắt nạt hắn không có linh lực không nói, bây giờ lại là cái này thần bí nhẫn.

Triệu Vô Cực có chút hoài nghi có phải là lão gia gia ở trong đó rồi? đến cùng hắn là nhân vật chính hay Ngụy Tuấn mới là nhân vật chính?

Thiên Địa Tinh biến chưởng điên cuồng vận chuyển, vết thương vừa mới hơi khép lại lập tức lại nứt vỡ ra, máu tươi chảy ròng không ngớt, Triệu Vô Cực cả cánh tay đau đớn khó nhịn.

So với trước đây cùng Thanh Ưng giao thủ lần này Thiên Địa Tinh biến chưởng của hắn càng thêm mạnh mẽ bá đạo, có không gì không thể phá tư thế.

“Thiên Địa Tinh biến chưởng!Rống!”

Rống to một tiếng Triệu Vô Cực lập tức xuất chưởng. Ngụy Tuấn cũng đồng thời ra tay!

“Xẹt xẹt xẹt!”

Hai người quyền chưởng va chạm không lập tức tách ra ngay, mà đang ở giao đấu sức mạnh. Quyền chưởng ở giữa huyết khí cùng âm dương hoàn đang giao phong không ai chịu nhường ai, một người nào chỉ cần yếu thế chính là tử vong đợi sẵn.

Ở giữa nơi giao phong không ngừng truyền ra từng tiệt giống như điện xẹt qua như vậy nhưng thực chất là nội lực cùng linh lực và huyết vụ đang giao phong.

Linh lực thiên nhiên áp chế nội lực Triệu Vô Cực vốn hiểu rõ, bây giờ Ngụy Tuấn lại có cái kia thần bí nhẫn mang tới một lớp huyết vụ khiến hắn khí thế càng là gia tăng khiến Triệu Vô Cực càng đánh càng rơi vào hạ phong.

Triệu Vô Cực trong lòng trở nên điên cuồng hơn, hắn cắn răng vận chuyển mạnh mẽ hơn nội lực cùng tăng mạnh bản thân phải gánh chịu.

Lập tức không chỉ cánh tay huyết nhục tan vỡ lập tức lan tới vai của hắn khiến Triệu Vô Cực càng nhìn càng kinh khủng giống như là một cái làm bằng gốm nhân loại lúc nào cũng có thể tan vỡ.

Máu không ngừng chảy, nhưng ý chí chiến đấu thì càng ngày càng điên cuồng.

Triệu Vô Cực rống to một tiếng:

“Chết đi!”

Lập tức giống như là dốc hết sức cuối cùng, giữa Triệu Vô Cực cùng Ngụy Tuấn giao phong khí thể nổ tung, cả hai đều bay ngược về phía sau.

Triệu Vô Cực miệng thổ huyết, cánh tay huyết nhục nhiều chỗ đã tan với, đầu ngón tay có thể nhìn thấy xương cốt. May mắn hắn đã tôi cốt nếu không lần này cũng khó nói có thể hay không toái cốt.

Ngụy Tuấn cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn cũng không ngừng thổ huyết, trong người linh lực cạn sạch huyết khí trào ngược, ở trong cơ thể loạn động khiến thương thế của hắn vô cùng nghiêm trọng.

Triệu Vô Cực từ nhỏ luyện mã bộ đã sớm chịu nhiều lần tinh thần cạn sạch ngất đi khiến ý chí hắn vô cùng cứng cỏi, lúc này hắn còn có thể giữ vững một tia thanh tỉnh.

Nhưng Ngụy Tuấn thì không tốt như thế, từ nhỏ liền ăn ấm mặc êm, ngậm chìa khóa vàng sinh ra khiến hắn ý chí bạc nhược hơn rất nhiều.

Có thể cùng Triệu Vô Cực đánh tới bây giờ là nhờ cảnh giới áp chế, pháp bảo cùng linh phù uy lực cùng thần bí huyết nhẫn chi uy.

Triệu Vô Cực lập tức móc ra phi châm, dùng còn sót lại cuối cùng một tia nội lực bắn mạnh ra thẳng hướng Ngụy Tuấn đầu lâu bắn tới.

Chỉ cần Ngụy Tuấn trúng châm này,hắn nhất định phải chết.

Ngụy Tuấn cũng không thể tránh né vì hắn sớm đã ngất đi.

Lúc này thần bí huyết nhẫn bỗng nhiên lóe lên quang mang, Ngụy Tuấn lập tức trong giây lát phi châm đâm trúng bản thân hắn lập tức nổ tung ra biến thành một đám bụi máu.

Một cái huyết cầu giống như là lưu tinh bay về phương xa.

Triệu Vô Cực trông thấy tất cả nhưng chỉ có thể âm thầm thở dài đáng tiếc, hắn đã không có lực truy đuổi đối phương.

Từ lúc hiểu được nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Triệu Vô Cực đã không bao giờ muốn để cho bất kì tử thù nào của hắn có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, không cho bọn hắn cơ hỗi vẫy lên bọt nước gì.

Đáng tiếc lần này Ngụy Tuấn được thần bí huyết nhẫn trợ giúp,hắn chỉ có thể không công lui lại.

Triệu Vô Cực từ dưới đất bò lên, lấy ra đan dược ăn vào,bình phục trong người khí tức hỗn loạn.

Nội lực tân sinh, vết thương hơi hơi chuyển biến tốt, lúc này hắn mới thở ra một hơi, mạng này coi như là dữ lại được.

Lại nhìn xung quanh, bây giờ xung quanh hắn không thiếu hố to cháy đen cùng bị băng thứ đóng băng mặt đất.

Còn có không ít chỗ vết cắt cực kì tinh mịnh nhẵn nhụi là Phong nhận phù tạo thành.

Tiểu Hoàng lúc này lập tức từ dưới đất chui lên, nó vốn định theo lệnh Triệu Vô Cực đánh lén đáng tiếc cả quá trình Triệu Vô Cực đánh quá nhanh quá mãnh liệt lại đánh ra chân hỏa cũng không kêu gọi nó, khiến Tiểu Hoàng một mực ẩn nấp phía dưới mặt đất.

Nó đưa cặp mắt ti hí nhìn Triệu Vô Cực, lo lắng đảo quanh như muốn hỏi hắn có sao hay không?

Triệu Vô Cực cười cười dùng tay trái vuốt nhẹ Tiểu Hoàng, để nó giúp bản thân thu thập lại cây kia phi châm liền bắt đầu gắng gượng đứng lên tìm một chỗ chữa thương.

Hắn bây giờ tình trạng hết sức tồi tệ, cho dù chỉ cần gặp phải mãnh thú cũng không thể tự mình đối phó.

Cũng không thể dựa vào Tiểu Hoàng đối phó được, chỉ có thể dựa vào hắn mà thôi.

Triệu Vô Cực trước tiên muốn tìm một cái lầm thời động phủ chữa thương lại nói tiếp.

Đào động, đương nhiên là sở trường của Tiểu Hoàng. Không tới mấy phút Triệu Vô Cực ở một nơi khá xa chỗ cũ liền có một cái lâm thời động phủ, vị trí rất ẩn nấp.

Hắn bày ra che lấp trận pháp lập tức lấy ra đan dược tiến vào trạng thái bế quan.

Triệu Vô Cực thương thế hết sức đang lo ngại, nhưng nhờ Tử Hà Bất Diệt thần công đặc tính, chẳng mấy chốc thương thế của hắn đã chuyển biến tốt. Ba ngày sau cũng khỏi hẳn. Triệu Vô Cực ba ngày này đều là dựa vào nhẫn trữ vật đồ ăn duy trì hắn chưa thể ích cốc nên trước lúc ra đi đã chuẩn bị một số vật tư phòng trường hợp bản thân cần thiết.

Trận đánh này Triệu Vô Cực được lợi rất nhiều cũng bị hại rất nhiều.

Hại, hắn thương nặng, Triệu Vô Cực chỉ sợ ảnh hưởng tới căn cơ, tiêu hao tiềm năng của bản thân khiến tương lai làm một cái chú lùn.

Hắn cũng không nghĩ ở thế giới này có nàng Bạch Tuyết cho hắn đi lấy.

Lợi tất nhiên là một trận quyết chiến đặc sắc, thu được thật nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

Từ cách né tránh linh phù kĩ xảo tới chưởng pháp ý cảnh.

Hắn đã lần mò ra ý cảnh cơ sở kĩ thuật, chỉ cần một thời gian ôn dưỡng tìm hiểu, Triệu Vô Cực cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể đánh ra chưởng ý.

Cùng theo tiếp đó chính là Thủy Thượng Phiêu thân pháp. Hắn đối với trong lúc chiến đấu đột nhiên có linh cảm nhưng không thể nắm bắt cũng hết sức nuối tiếc nhưng dù sao cũng là một lần cảm ngộ, chỉ cần sau này có cơ hội Triệu Vô Cực tin tưởng hắn sẽ có thể từ trong đó lĩnh ngộ ra một hai, càng ngày càng hoàn thiện thân pháp của bản thân.

Chữa thương quá trình cũng không quá lâu, Triệu Vô Cực mất bốn ngày liền khỏi hẳn.đây chính là Tử Hà Bất Diệt thần công đặc tính, sức khôi phục nhanh đến người khá trố mắt kinh ngạc.

Nếu sau này hắn làm lão tổ tông, cùng cái khác lão tổ khai chiến trước có thể mài thương nặng đối phương lại tiếp tục lợi dụng tự thân khỏi nhanh đặc tính quay lại đánh giết đối phương.

Có biết bao nhiêu thoải mái a! Triệu Vô Cực trong lòng tự sướng một chút.

Cất đi trận pháp Triệu Vô Cực phá quan mà ra, bầu trời ánh nắng khiến hắn hơi nhíu mày một chút.

Lập tức hắn liền thích ứng được. Triệu Vô Cực hít sâu một hơi, thế giới này không khí trong lành chính là một thứ tốt không như ở địa cầu quá ô nhiễm.

Hôm nào hàng xóm của ngươi đốt rác,hôm đó ngươi đủ uống một bình.

Triệu Vô Cực vui vẻ nắm lên Tiểu Hoàng lập tức cất bước chạy nhanh.

Mục tiêu tiếp theo của hắn chính là Thiên giang thành.

Thiên giang thành là một tòa trung cấp thành thị, ở gần Thiên giang sông.

Thiên giang thành chủ yếu lấy hải nghiệp làm chủ yếu phương thức phát triển. Bao gồm đánh bắt hải sản, vận chuyển hàng hóa đường sông.

Thành được cai quản bởi phủ thành chủ. Bên dưới phủ thành chủ có hình bộ chuyên môn xử lí kiện cáo cùng trị an trong thành.

Thành chủ Thiên giang thành là La Kiến Đức, trúc cơ trung kì tu sĩ.

Ở đây cũng phải giới thiệu một chút bản đồ của đại lục Triệu Vô Cực đang sống.

Tiên Việt đại lục chia làm năm mảnh đại lục Đông Tây Nam Bắc cùng Trung Đại lục.

Tuy phân đông tây nam bắc nhưng cũng không phải là chia đều bốn góc là là Đông đại lục nằm lệch đông nam phương hướng, bắc đại lục lệch đông bắc phương hướng, tây đại lục nằm lệch tây bắc phương hướng cùng nam đại lục nằm lệch tây nam phương hướng.

Đông đại lục Triệu Vô Cực đang sống có năm đại tông môn, đều là thượng cấp tông môn chi đứng sau đỉnh cấp tông môn.

Thanh Vân Tông nằm ở đông đại lục phía đông ngoài cùng, ở Việt quốc cai quản.

Việt quốc vương triều chi chủ họ Trần, tên Trần Tinh Hà trúc cơ viên mãn cảnh giới. lão tổ Trần Vô lượng Kim đan trung kì.

Phía bắc của đông đại lục là Thất Tinh tông ở trong phạm vi của hạ quốc.

Phía Tây của đông đại lục là phi kiếm môn trong phạm vi chu quốc.

Phía Nam của đông đại lục là Huyền minh tông cùng Thiên Nguyên tông cộng đồng tồn tại.

Quan hệ giữa tông môn và vương triều cũng là nước sông không phạm nước giếng, ai cũng có việc của riêng mình.

Vương triều kinh doanh của bọn họ con dân, tông môn thì giáo dục đệ tử, giữ vững truyền thừa của mình.

Tông môn cũng không nguyện ý tham gia vương triều đấu tranh nội bộ. Mỗi người mỗi việc

Triệu Vô Cực lúc này đang dọc theo đường lớn chạy nhanh bỗng nhiên nghe thấy phía trước có tiếng la hét chém giết. Hắn lập tức tìm một chỗ kín đáo ẩn nấp lên xem xét tình hình:

“Phía trước là một đột nhân mã, nhìn đoàn người cùng cờ hiệu chắc là một cái nào đó ở Thiên giang thành nhà phú hộ. Bọn họ đoàn người gồm ba chiếc xe, một chiếc xe lớn ở giữa được trang trí khá cầu kì trang trọng lại rộng lớn, có thể thấy là chủ nhân của đoàn xe này nơi nghỉ lại.

Hai xe còn lại là mang chở các loại đồ vật hàng ngày cùng rương hòm, đoàn xe được một đám hộ vệ bảo vệ. Triệu Vô Cực nhìn phương hướng đoán chừng là từ Bạch Lộc thành ở gần đó trở về.

Lúc này đoàn xe hộ vệ đang cùng một đám sơn tặc chém giết, hộ vệ đều là của gia tộc này nuôi dưỡng, đánh rất cho lực, một bộ dục huyết phấn chiến bộ dáng. Bên trong xe thỉnh thoảng vang lên tiếng la the thé, là giọng nữ,còn không phải một người.

Triệu Vô Cực suy nghĩ có nên giúp một tay hay không? lúc nào thì nên ra tay?

Sơn tặc, vốn chính là ác đồ. Giết không có gì vướng bận. Bất kể ngươi là vì lí do gì mà phải lên núi làm tặc, có thể ở trên núi sống tốt. Nếu đã xuống núi đánh cướp, vậy thì có thể chuẩn bị tốt hậu quả.

Nếu hắn bây giờ ra tay có thể giảm bớt được gia tộc kia tổn thất nhân thủ, nhưng nếu muộn một chút ra tay để cho chủ nhân càng thêm hoảng loạn một chút, như vậy công lao của hắn mới to lớn hơn nhiều.

Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút, hắn không cần những người này cảm ơn làm gì, lập tức từ trong chỗ tối phi thân lao ra, trong miệng rống to:

“ác tặc, ban ngày ban mặt dám đánh cướp người vô tội, nạp mạng đi!”

Triệu Vô Cực trước đây cũng xem qua kiếm hiệp, hắn thấy nhân vật chính rống to một câu như vậy phi thường soái nên lập tức học theo, quả nhiên thần thanh khí sảng.

Tên thủ lĩnh lập tức haha cười to nói:

“Từ đâu tới một cái nhóc con, chớ xấu gia gia ngươi việc tốt nếu không cùng một chỗ chặt ngươi!”

Nói hắn lại chém xuống một đao,một cái hộ vệ lại bị hắn chém chết!

Một tên sơn tặc ở phía sau lập tức trợ uy:

“Lão đại uy vũ, đao pháp càng ngày càng xuất thần nhập hóa quả nhiên là nhân trung chi Long. Khắp cái thiên giang thành này cũng không thể tìm ra ai cùng ngài so sánh đao pháp. Làm chết đám hộ vệ này! Tiểu tử kia ngươi mau cút, dám bước tới một bước ta lập tức giết ngươi!”

Lập tức một đám sơn tặc đều như chó xù lông hướng hắn trợn mắt, mỗi cái đều là tráng hán, tên kia gầy gò như hầu tử ở giữa lại rất nổi bật nhưng hắn lại là người hung hăng nhất, rất có cáo mượn oai hùm ý tứ.

Triệu Vô Cực đang đánh giá đám này sơn tặc phía trong xe liền truyền ra âm thanh nữ tử, vừa mềm lại vừa nhu, mang cho người ta một loại cảm giác yếu đuối cần che chở nói:

“Bên ngoài công tử nhanh đi, những tên tặc nhân này là ở Mãng Ngưu sơn sơn tặc quanh năm chặn giết người qua đường, làm không ít việc nhân thần công phẫn. Nếu không có thực lực đánh bại xin mau rút lui. Hảo ý hôm nay thiếp xin nhớ kĩ,nếu có kiếp sau sẽ tương báo!”

Triệu Vô Cực hứng thú nhìn về phía xe ngựa, bên cửa hơi hé lên lộ ra bên trong một lớn một nhỏ hai cái tiểu mĩ nhân.

Khuôn mặt thon nhỏ, Tóc dài thướt ta đen bóng, mắt trong veo như đầm nước, mày như liễu miệng như hoa, mũi nhỏ tinh xảo, lại bởi vì sợ hãi mà cả khuôn mặt trắng bệch không chút máu khiến người ta càng thêm đáng thương.

Không hề có chút nội lực hay linh lực rung động nào, quả nhiên là phàm nhân.

Kế bên nàng là một cái tiểu loli có mấy phần tương tự, tuy chưa trổ mã đầy đủ nhưng từ nàng bên người cái này giống như là tỷ tỷ có thể nhìn ra nàng tương lai cũng là một cái mĩ nhân bại hoại.

Triệu Vô Cực trong lòng lúc này liền quyết đinh phải cứu hai cái này mĩ nữ.

Có điều hai người bảo hắn rời đi không sợ sau đó sơn tặc bắt được các nàng, đưa các nàng đi làm áp trại phu nhân hắc hắc hắc sao?

Hay là lòng tốt không muốn hắn dính vào chuyện này?

Triệu Vô Cực không biết đám này sơn tặc ở chỗ này dựa vào hiểm yếu chi địa cố thủ thỉnh thoảng ra ngoài đánh cướp cũng có danh tiếng, khiến người ta vừa nghe đã sợ hãi.

Diết người cướp của làm không ít, nhất là bắt cóc thiếu nữ nhà lành cùng tiểu thư khuê các đi qua chính là bọn họ trò hay, làm không biết mệt.

Nàng nói vậy cũng sở dĩ nội tâm lương thiện mà thôi. Không giống Triệu Vô Cực quen sống ở trong âm mưu cùng quỷ kế, lúc nào cũng phải cẩn thận bị người khác tính kế bản thân.

Có điều, ở thực lực tuyệt đối của hắn, đám sơn tặc này không thể giãy lên cái gì bọt nước. Triệu Vô Cực lập tức khí khái hào hùng nói:

“Ở trên giang hồ gặp chuyện bất bình một tiếng rống, hôm nay gặp phải tất rút đao tương trợ. Tiểu thư không cần lo lắng,đám này sơn tặc không phải đối thủ của ta.”

Tên thủ lĩnh lập tức haha cười to nói:

“Tiểu tử chém gió không sợ đau đầu lưỡi, ngươi một cái tiểu thí hài cũng dám ở đây khoa môi múa mép. Có giỏi xông tới, Lảo tử một đao trảm ngươi. Đến lúc đó xem ngươi như thế nào khoác lác!”

Tên khỉ ốm kia lập tức phụ họa:

“lão đại tên tiểu tử này nếu để ngày ra tay quá không xứng với thân phận cao quý của ngài, để hầu tử ta xử hắn cho!”

Thủ lĩnh cười to nói:

“Tốt, hầu tử, tới giết hắn cái kia tiểu loli về phần ngươi!”

Đánh cướp mĩ nữ luôn là chuyện bọn sơn tặc này thích làm nhất, ở trên núi một đám tráng hán lại không có gì giải trí, nhu cầu về chuyện đó đương nhiên lớn. Mĩ nữ là một mặt hàng cực kì quý giá ở Mãng Ngưu sơn.

Lão đại ăn đại đầu, đám tiểu đệ cũng phải được chút canh. Hầu tử lần này có thể được một cái tiểu loli mang về, hắn cũng không ngại.

ở thế giới này, cùng tiểu loli làm một số không thể miêu tả chuyện thường xảy ra, đạo đức đối với sơn tặc mà nói là cái rắm.

đạo đức của chúng đã sớm ném cho chó ăn rồi.

Hầu tử lập tức xách đao đi tới trước mặt Triệu Vô Cực càn quấy cười to nói:

“tiểu tử chuẩn bị xong nạp mạng sao?”

Triệu Vô Cực lắc đầu thở dài. Người không biết không sợ a! ngu xuẩn chính là nguyên nhân nhanh nhất dẫn tới đoản thọ.

Triệu Vô Cực nghĩ tới đây cũng không muốn nói nhiều, tay hắn lập tức cong thành trảo hình, thân động một cái lập tức như mũi tên lao ra khỏi cung xông tới!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí