Hòa Thân Tân Truyện

Chương 71: Xây dựng lâu đài

Chương sau
Danh sách chương

Quay về nha môn tri phủ Nam Kinh, Hòa Thân không sao kiềm nén được cơn kích động trong nội tâm, dù rằng hắn đã làm người hai đời nhưng sau khi trải qua cảm giác một bước lên mây đến giờ hắn vẫn chìm đắm trong niềm phấn khích. Hòa Thân không ngừng tự bảo mình bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh, nhưng một việc lớn thế này dù đổi lại là ai cũng khó mà bình tĩnh được.

Theo ý Càn Long, nha môn “Đại Thanh hoàng đế ngự tiền tài chính đại thần” của Hòa Thân sẽ được đặt tại Chiêm Viên ở thành Nam Kinh, đây là một nơi cực tốt, cùng với Nam Kinh Dự Viên, Vô Tích Ký Xương Viên, Tô Châu Chuyết Chính Viên và Lưu Viên được xưng tụng “Giang Nam ngũ đại danh viên”. Hòa Thân còn biết 200 năm sau nơi đây còn trở thành Đông Vương phủ của Dương Tú Thanh – thủ lĩnh Thái Bình Thiên Quốc, tòa lâm viên này tọa bắc hướng nam, sâu 127m, rộng 123m, tổng diện tích đạt hơn 15.000m2, thật là một thắng cảnh lý tưởng hội tụ đủ nơi làm việc, nơi ở và khu vui chơi nghỉ dưỡng.

Thánh giá Càn Long lưu lại náo nhiệt ở Nam Kinh hơn nửa tháng, Hòa Thân không đi xem thử, dù gì trước kia thường thấy cảnh hoành tráng ấy trên màn hình ti vi rồi, có đến tận mắt chứng kiến cũng chỉ thế mà thôi.Trong hơn hai mươi ngày qua, Hòa Thân và Kỷ Quân dốc toàn lực bắt đầu xây dựng nha môn, nơi nào để xử lý công vụ, nơi nào làm chỗ ngủ, nơi nào dùng tiếp khách, nơi nào tản bộ ngắm hoa, nơi nào bố trí gia quyến và nhân viên nha môn… Tất cả đều được sắp xếp thỏa đáng, làm hết mọi thứ thế mà Chiêm Viên vẫn còn hai phần ba đất trống ấy chứ!

Nhân viên trong nha môn một phần được chuyển đến từ phiên khố các nơi tỉnh Giang Nam, một số đi theo Hòa Thân từ nha môn tri phủ Nam Kinh, còn một số là quân chính quy phụng chỉ chuyển từ lại bộ ở Bắc Kinh đến đây. Hòa Thân dựa theo kiến thức thời hiện đại và những gì học được trong trường đại học, bắt đầu thiết lập các cấp đơn vị và phòng ban theo ý mình, các bộ phận liên quan vừa mới mẻ lại quen thuộc một khi thành lập, khiến đại tài tử Kỷ Quân cũng phải trố mắt ngạc nhiên, dựa vào công lực mấy mươi năm đèn sách, kiến thức uyên bác của Kỷ Quân, cuối cùng vẫn không cách gì hiểu được cách vận hành bộ máy nha môn mới của Hòa Thân.

Đợi thánh giá Càn Long vừa rời khỏi Nam Kinh, Hòa Thân liền bắt đầu nghiêm túc xây dựng tòa lâu đài thuộc về mình, trước tiên hắn điều toàn bộ 150 tên thân binh của mình ở nha môn tri phủ Nam Kinh đến, chia nhau bố trí phòng thủ vòng trong vòng ngoài, số còn lại dựng doanh trại đóng quân ngoài Chiêm Viên, được lệnh triệu tập sẽ lập tức có mặt, ngoài ra lại chiêu mộ một đội thanh niên khỏe mạnh và biết chút công phu quyền cước, bảo Lương Kiện, Thôi Minh, Đỗ Tử Kiệt và Tạ Phi Kiếm bốn người luân phiên huấn luyện, sau đó lựa chọn từ trong đó ra những người xuất sắc bổ sung vào đội quân trực thuộc của mình.

Lưu Toàn đúng là có tầm nhìn xa trông rộng, không đợi Hòa Thân cho phép đã sai người xây 4 chòi canh ở bốn góc khu vườn, mỗi ngày phái 32 tên lính luân phiên túc trực trên đó, xung quanh bờ tường còn được quấn dây xích sắt, nhìn từ xa hệt như một tòa thành nhỏ phòng thủ kiên cố.

Hơn một tháng qua Hòa Thân bận tối tăm mặt mũi, vừa phải lo chuyện của nha môn lại phải bận tiếp các quan viên lớn nhỏ đến chúc mừng. Mới đầu chỉ có vài người ở mấy tỉnh Giang Nam, sau đó ngay cả quan viên các nơi như Hồ Quảng, Thiểm Cam, Lưỡng Quảng, Mạnh Chiết, Tứ Xuyên cũng kéo đến, quan lớn có tổng đốc, tuần phủ và an sát sứ, quan nhỏ có tri phủ, phiên ti và nghiệt ti các loại, người nào người nấy tươi cười hớn hở đến bày tỏ lòng thành. Giờ đây đám quan viên này đều biết rõ trong lòng, Hòa Thân cai quản tiền lương của cả vương triều Đại Thanh, thật ra chính là một cánh tay của Càn Long ở Giang Nam, quyền lực thực tế không hề thua kém bất cứ một quân cơ đại thần nào ở Bắc Kinh, nếu thiết lập được mối quan hệ tốt với Hòa Thân, sau này thăng quan phát tài há chẳng phải dễ dàng hơn sao?

Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, ban đêm đóng cửa Chiêm Viên, bên trong trở thành thiên hạ của Hòa Thân, ban ngày đi ra ngoài, quan văn nhìn thấy vội xuống kiệu, võ tướng chạm mặt vội xuống ngựa đến tâng bốc hết lời, Hòa Thân có thể nói đã danh chính ngôn thuận trở thành Giang Nam vương rồi.

Hòa Thân luôn cảnh tỉnh bản thân: Tuyệt đối không được làm loạn, bây giờ dù mình giữ chức quan to đến đâu, đó cũng vì một câu nói của Càn Long, bây giờ dù mình oai phong đến đâu, chỉ cần lão già Càn Long ho một tiếng là đủ lấy cái mạng nhỏ của mình rồi.

Hòa Thân cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, Càn Long phong hắn làm “Đại Thanh hoàng đế ngự tiền tài chính đại thần” chẳng qua muốn hắn giúp quản lý ngân khố Đại Thanh, đợi đến khi Càn Long cảm thấy quốc khố dồi dào rồi, Hòa Thân cũng được nuôi béo tốt rồi thì sẽ bắt đầu đem hắn ra giết mổ. Hòa Thân dù ngốc cũng đã sống gần 20 năm ở thế giới hiện đại đầy gian trá, đâu thể giẫm lại vết xe đổ của đại gian thần Hòa Thân trong lịch sử chứ?

Tuy nói là thế, nhưng bắt tay thực hiện nghiệp lớn thì không đơn giản chút nào, Hòa Thân suy đi tính lại, cảm thấy vẫn nên hành động theo kế hoạch vạch ra lúc đầu, một mặt âm thầm làm giàu, mặt khác lén chiêu binh mãi mã, đến lúc nguy cấp sẽ giáng một đòn bất ngờ, phải khiến Càn Long cúi đầu chịu thua mới được…

Có câu “Sung túc tơ tưởng dâm dục”, câu này nói không sai tí nào, Hòa Thân bận bịu lo toan mọi việc xong, ngoại trừ nhớ nhung hai mỹ nhân như hoa như ngọc Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh xa tận phủ Khai Phong ra, còn bắt đầu nhớ tiểu mỹ nữ Tô Kỳ Nhi của xưởng dệt Tô gia rồi. Hôm đó tuy chỉ vội vã gặp mặt một lần, nhưng dáng vẻ yêu kiều và cá tính độc đáo của Tô Kỳ Nhi làm Hòa Thân không sao quên được, hắn luôn muốn tìm cơ hội đến gặp nàng, khổ nỗi không nhính ra được chút ít thời gian, bây giờ mọi việc đã đâu vào đấy, thế là Hòa Thân chọn một ngày đẹp trời, dẫn theo Lưu Toàn đến xưởng dệt Tô gia tìm Tô Kỳ Nhi.

Suốt dọc đường đi, Hòa Thân phát hiện xưởng dệt Tô gia gọn gàng ngăn nắp hơn so với trước kia, ngoài xây một bức tường lớn vây lấy các xưởng dệt nhỏ tản mác bên ngoài, nhà xưởng chính bên trong cũng tăng thêm rất nhiều khung dệt và nữ công nhân, xe lớn chở nguyên liệu và số người vào xưởng kéo hàng chen chúc qua lại không ngớt, quy mô xưởng dệt đúng là mở rộng hơn trước nhiều.

Lần này Hòa Thân không gặp được Tô Kỳ Nhi trong “văn phòng xưởng trưởng”, hắn được một tên gia nhân dẫn vào Tô gia đại viện, Tô Kỳ Nhi đang bàn bạc công việc với vài nhân viên quản lý xưởng dệt, thấy Hòa Thân đi vào vội cho đám người kia lui xuống, nhiệt tình mời hắn vào nhà.

“Hòa đại nhân đến nhà đòi nợ đấy à?” Tô Kỳ Nhi vừa giáp mặt đã mỉm cười nói đùa.

Hòa Thân say đắm ngắm nghía mỹ nhân, chỉ thấy Tô Kỳ Nhi càng xinh đẹp hơn trước, mái tóc dài óng ã buông xõa sau lưng, cặp mày cong vút, đôi mắt long lanh, bờ môi chín mọng mang nụ cười quyến luyến, hai má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện hệt như búp sen chớm nở mặt hồ, Hòa Thân xao xuyến trong lòng, cười nói: “Ta nào dám đến đây đòi nợ chứ! Tô cô nương nói vậy thì sau này ta không dám đặt chân vào Tô gia nữa rồi.”

“Chúc mừng Hòa đại nhân thăng quan tiến chức! Ta vừa định đích thân đến chúc mừng, không ngờ Hòa đại nhân đã đến Tô gia trước rồi.” Tô Kỳ Nhi lịch thiệp nói.

“Ta thấy xưởng dệt Tô gia của cô nương cũng phát triển nhanh đấy nhỉ! Mới 2 tháng trôi qua mà ta sém không nhận ra rồi, xem ra ta cũng nên chúc mừng cô nương.” Hòa Thân nhẹ nhàng đáp lễ.

“Hòa đại nhân không nhắc thì thôi, hễ nhắc đến chuyện kinh doanh thì ta có việc này muốn cầu xin Nhân Nghĩa đại ca giúp đỡ đây!” Tô Kỳ Nhi chợt rầu rĩ than thở.

“Hở?” Hòa Thân chưng hửng hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ cô nương lại gặp phải chuyện gì sao?”

“Đâu chỉ là gặp chuyện, lần này gặp phải tai họa diệt môn rồi.” Tô Kỳ Nhi đỏ hoe đôi mắt, sụt sùi trình bày: “Hôm qua Lạc Bảo đại nhân ở Giang Ninh sai người chuyển lời, nói gần đây lô hàng Vân Cẩm mà xưởng dệt Tô gia tiến cống vào đại nội là hàng thứ phẩm, hoàng hậu nương nương và tổng quản nội vụ phủ đã trách tội xuống, hai hôm nữa thôi Lạc Bảo đại nhân sẽ dẫn quân đến đóng cửa xưởng dệt Tô gia rồi. Vừa rồi ta và mấy người quản lý đang bàn cách thu xếp hậu sự đó!”

Hòa Thân lúc đầu còn chưa hiểu, nhưng nghĩ kỹ hơn liền ngộ ra ngay: Lạc Bảo muốn bá chiếm xưởng dệt Tô gia nên cố tình kiếm chuyện đây mà.

Hòa Thân nghiến răng tức giận, tên Lạc Bảo nhà ngươi là cái thá gì chớ, dám động vào mỹ nhân của Hòa Thân ta, cứ chống mắt mà xem ta trừng trị ngươi thế nào, để ngươi nếm thử mùi lợi hại của Hòa lão gia. Xem bộ lần này cưa gái không thành rồi, bèn nói với Tô Kỳ Nhi: “Tô cô nương, việc này cô nương cứ yên tâm, ta quay về không đến 3 ngày sẽ giải quyết ổn thỏa giúp cô nương mà!”

Tô Kỳ Nhi nghe Hòa Thân lớn giọng vỗ ngực đảm bảo, nửa tin nửa ngờ nói: “Nghe nói tên Lạc Bảo kia là chỗ thân thích với một quý phi trong cung, chỉ e Hòa đại nhân…”

Hòa Thân cười ha hả trấn an: “Tô cô nương cứ yên tâm đi! Ở Nam Kinh này chưa có việc gì Nhân Nghĩa đại ca không giải quyết được.”

Huyết Tu La

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hòa Thân Tân Truyện


Chương sau
Danh sách chương