Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 19: Chiến thánh nhân (tiếp)

Chương sau
Danh sách chương

Trần Hạo Minh biết trận đấu này dù có điều kiện nhưng vẫn diễn ra theo quy tắc điểm tới là dừng, không phải là đại chiến làm tổn hao nguyên khí.

Vì vậy hắn không cần thiết lấy ra tiên thiên chí bảo mạnh mẽ như địa sát, hay là khẩu súng Blue Rose, cái hắn cần bây giờ không phải là một thứ có uy lực cực mạnh mà là một thứ thích hợp để tiến hành ra tay bất ngờ trong trường hợp này.

Vì vậy, hắn lấy ra cái ấn "Ức biến", vốn là vật chỉ có sức mạnh bằng 1/3 những thứ còn lại. Ức biến, nó vốn là bảo vật bỏ qua lực lượng để biến ra muôn hình vạn trạng. Chính vì khi Trần Hạo Minh đi du ngoạn trong thế giới hiện đại, vì thấy khá nhiều thứ làm hắn hứng thú, mà lại không thể chế tạo ra nhiều đồ vật như vậy nên mới luyện chế ra đồ vật này. Ban đầu hắn chỉ gọi nó là "Bách biến" vì nó chỉ có thể hóa ra được trăm thứ nhưng sau khi qua tiên thiên lôi tẩy lễ, tác dụng của cái ấn này đã tăng mạnh, nên mới đổi tên là "Ức biến".

Giờ phút này hắn đang nghĩ đến một loại kiếm pháp mà hắn cảm thấy cực kỳ lợi hại.

Iaijutsu, thuật rút kiếm của các samurai Nhật.

Mặc dù chẳng ưa gì người Nhật nhưng Trần Hạo Minh kiếp trước lại thấy cực kỳ hứng thú với thuật rút kiếm được họ sáng tạo ra.

Không chỉ vì thuật này nhìn qua rất đẹp mắt, mà hắn phát hiện, khi sử dụng lực lượng để xuất ra kiếm khí thì Iaijutsu đúng là cực kỳ lợi hại so với các loại kiếm thuật khác.

Bình thường khi một tu sĩ xuất ra kiếm khí, lực lượng được tích tụ phải đi qua chuôi kiếm, sau đó mới truyền tới thân kiếm, từ đó khí tức tỏa ra sẽ làm cho đối thủ biết được tu sĩ sắp xuất chiêu. Trong chiến đấu đồng cấp, bị đoán trước lúc xuất kiếm sẽ rất dễ bị né tránh, hoặc bị đón đỡ.

Nhưng Iaijutsu được Trần Hạo Minh cải tiến thì kiếm khí sẽ hoàn toàn bị bao kiếm che dấu, hơn nữa lực lượng tạo thành kiếm khí luôn luôn được dồn trước vào bao kiếm, khi tra kiếm vào vỏ thì lực lượng cũng theo đó trực tiếp tiến vào trên lưỡi kiếm, sẽ tích tụ được kiếm khí mạnh hơn rất nhiều so với những loại kiếm pháp vừa xuất chiêu, vừa bổ sung kiếm khí.

Kiếm khí bị che dấu, rất dễ để ra tay bất ngờ, điều mà hắn cần bây giờ chính là cái bất ngờ trong giây lát đó.

Khẽ động tâm niệm, "Ức biến" ngay lập tức biên hóa hình dạng, trở thành một thanh Katana có khắc hình một con ngũ trảo kim long trên bao kiếm. Dù dùng kiếm pháp của Nhật nhưng Trần Hạo Minh vẫn muốn mang theo đó chút dấu ấn của dân tộc mình.

Tay phải cầm kiếm, tay trái án lên chuôi kiếm, hơi chùng người xuống, Trần Hạo Minh âm thầm tích tụ lực lượng để xuất ra một kiếm chớp nhoáng.

Nữ Oa nương nương ở phía đối diện cũng thấy rất nghi hoặc về thứ kiếm pháp mà hắn sử dụng, bởi vì nàng chưa nhìn thấy cái tư thế chiến đấu kỳ lạ như thế bao giờ.

Nữ Oa cũng lấy từ trong người ra một cái sáo ngọc, đây là một pháp bảo do tự nàng luyện chế, gọi là "Sáo vô ưu" năm xưa cũng từ pháp bảo này mà nàng dạy cho loài người làm ra nhạc cụ sáo, giúp loài người được vui để quên đi nỗi sợ hãi đối với những tai họa.

Khẽ kề cây sáo lên môi, nàng khẽ thổi một tiếng. Sóng âm hình thành từ hỗn độn lực còn chưa kịp phát ra khỏi ống sáo thì bỗng nhiên bị chặt đứt, nổ mạnh làm cho Nữ Oa nương nương phải liên tục lùi lại phía sau.

Vẻ mặt của nàng bây giờ đang cực kỳ ngạc nhiên, nàng không thấy hắn điều động lực lượng, nhưng kiếm chiêu xuất ra lại cực mạnh và nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng, làm cho nàng không kịp phản ứng. Khi nàng nhìn lại thì đã thấy tên kia vừa tra kiếm vào vỏ xong.

Còn chưa kịp tiếp tục xuất chiêu, nàng lại thấy một luồng khí tức nhanh và sắc bén tới cực điểm lại đang tiến về phía nàng. Tuy nàng cũng đã có sự đề phòng nhưng cũng chỉ kịp tránh né để kiếm khí không chém vào chính diện, cổ tay cầm sáo của nàng vẫn bị trúng một kiếm làm tan nát nơi cổ tay của y phục, trên cánh tay cũng hằn lên một vết thương nhỏ đang nhanh chóng liền lại.

- Lần này thì đạo hữu thua rồi nhé! - Khẽ mỉm cười, Trần Hạo Minh lên tiếng.

Nữ Oa nương nương cũng không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn bổ hắn ra để xem hắn còn giấu cái gì. Lục đại thánh nhân luôn hiểu khá rõ về sức mạnh, pháp bảo của nhau, còn về thế lực của giáo phái thì cũng biết phần nào. Nhưng tên trước mặt nàng cứ như từ dưới đất chui lên, không rõ chiến lực, thế lực của hắn.

- Ta không thua! Chúng ta hòa. - Nữ Oa nương nương cũng nhớ rất rõ hắn trúng một chưởng của nàng.

Hơi suy ngẫm, Trần Hạo Minh khẽ đáp:

- Được! Chúng ta hòa, ta hứa với đạo hữu sẽ không tùy tiện xuất thủ, trừ phi là có kẻ chủ động chọc vào ta, mà nếu xuất thủ ta cũng sẽ áp chế lực lượng của mình, không làm tổn hại quá nặng đến đại lục này. Đạo hữu cũng phải đáp ứng điều kiện của ta, không được nói về việc của ta cho ai biết. Cũng không được làm phiền cuộc sống của ta.

Do dự trong chốc lát, Nữ Oa nhanh chóng quyết định:

- Được! Một lời nói ra, quyết không thay đổi.

Việc xuất hiện một "thánh nhân" mới thế này, sớm muộn thì cũng sẽ lộ ra ngoài ánh sáng, thà nhờ đó mà tạm thời áp chế Trần Hạo Minh, không cho hắn làm rối loạn thế cục là hơn. Vì thế Nữ Oa nương nương nhanh chóng làm ra quyết định của mình.

- Quyết không thay đổi.

Khẽ trả lời, sau đó Trần Hạo Minh nhanh chóng xoay người, biến mất khỏi không gian bao la. Chỉ còn lại Nữ Oa nương nương đứng đó nhìn theo với anh mắt phức tạp, nghi hoặc, và nhiều hơn là lo lắng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới


Chương sau
Danh sách chương