Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 37: Lục thánh nhất tôn


Sau khi sáu quốc chủ còn lại được sáu vị sứ giả thuyết phục thì cũng đưa ra câu trả lời của mình cho Trần Hạo Minh.

Họ đồng ý!

Điều kiện hợp lý như vậy làm họ không có gì phải phải từ chối. Khác nhau với lúc trước chỉ là họ thêm một lãnh tụ chân chính có thể chống đỡ liên minh mà thôi.

Trần Hạo Minh sau khi nghe câu trả lời của mọi người xong thì nói:

- Được rồi, nếu mọi người đã đồng ý thì Đông Tiên liên minh bây giờ sẽ gọi thành Đông Tiên giáo, các người chờ ở đây, ta sẽ đi công bố thân phận của ta và sự tồn tại của giáo phái chúng ta cho cả cái thiên hạ này biết.

Vừa nói hắn vừa tỏa ra một cỗ hào khí xung thiên, phong thái bá vương ấy tỏa ra làm cho mắt mọi người trong đại điện sáng ngời, có thêm một phần tin tưởng vào tương lai của liên minh, mà không phải là giáo phái mới được thành lập.

Trần Hạo Minh biến mất khỏi đại điện, bay lên ba mươi ba tầng trời, đứng giữa trời đất mà tỏa ra khí thế bá đạo của mình, khí thế xung thiên lan đến các thánh cung tồn tại ở ba mươi ba tầng trời này. Ở thế giới này các thánh cung không được xây ở một tiên cảnh nơi phàm giới mà lại tồn tại ở ngoài ba mươi ba tầng trời, cũng là một sự khác biệt với thế giới trước kia của hắn.

Lục đại thánh nhân đều cảm nhận được khí tức phô thiên cái địa đó, ngay lập tức biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện ở vị trí của Trần Hạo Minh.

Khi lục thánh đều đã hội tụ, chỉ có Nữ Oa nương nương nhìn Trần Hạo Minh với ánh mắt kì lạ, tất nhiên là nàng đã nhận ra hắn dù hắn đã thay đổi dung mạo. Nàng biết sẽ có ngày thân phận của hắn sẽ được công bố, một thánh nhân không thể nào nói rằng "ta không muốn gì, ta không tranh đoạt" như hắn đã nói với nàng. Cây cao thì đón gió, cường giả thì mãi mãi không thể lặng yên mà sống không cho ai biết được.

Nhưng mà Nữ Oa cũng không nói gì, hắn đã muốn giấu thân phận nàng cũng không nói, đó là điều mà nàng đã hứa với hắn. Nếu Nữ Oa mà biết tên kia có lần từng quên lời hứa mà tí nữa đánh tan nát vả một vùng thì sẽ hối hận đến mức nào.

Người lên tiếng đầu tiên là một lão nhân tay cầm thất bảo diệu thụ, nhưng lại có một khuôn hơi ngăm ngăm, thần sắc già nua, trên người tản mát ra kim quang, không hề giống hình tượng Chuẩn Đề đạo nhân mặt vàng tay cầm thất bảo diệu thụ mà hắn nghĩ chút nào:

- Đạo hữu là người phương nào? Từ trước tới nay ta chưa thấy đạo hữu bao giờ mà đã đạt được thành tựu thánh nhân.

- Ngài là Chuẩn Đề đạo nhân? - Trần Hạo Minh cũng quên mất chưa thay đổi xưng hô thành "đạo hữu", dù sao thì tới bây giờ hắn mới được đứng ngang hàng với những tồn tại đỉnh cao này nên vẫn chưa quen.

- Chuẩn Đề đã là quá khứ, ta bây giờ gọi là Bồ Đề.

Trần Hạo Minh sửng sốt, ở kiếp trước của hắn cũng từng nghe nói đến Bồ Đề Đạt Ma của Thiếu Lâm, nhưng hắn chưa bao giờ liên hệ ông ta với Chuẩn Đề thánh nhân cả. Nhưng nghĩ lại khi hai người đều thuộc phái đại thừa của Phật giáo thì cũng có khả năng là một người lắm chứ. Tuy thế giới này, phật giáo không phân chia ra đại thừa và tiểu thừa, nhưng việc biến đổi thân phận thế này cũng không phải là không thể giống kiếp trước.

- Ra là Bồ Đề Đạt Ma, ngưỡng mộ đã lâu. Ta tên là Trần Hạo Minh, cũng chẳng có pháp danh gì, hôm nay muốn mời các vị thánh nhân tới đây là để tuyên bố một chuyện.

- Mời đạo hữu chỉ giáo.

Người lên tiếng lúc này là một người khoảng 40 tuổi, phong thần tuấn dật, tay cầm Tam bảo ngọc như ý, trên người lại toát ra mùi vị của một tên hủ nho mà Trần Hạo Minh cực kỳ chán ghét. Tuy trong truyền thuyết của kiếp trước thì Nguyên Thủy Thiên Tôn và Lão Tử đều là một trong tam thanh, đều truyền thụ đạo giáo. Nhưng trên thực tế, sau này Nguyên Thủy Thiên Tôn đã có đạo của riêng mình, ngộ ra được nho giáo rồi truyền cho Chu Công Đán thời Tây Chu kiếp trước, sau đó phát triển lên.

- Trước hết, ta không phải là thánh nhân. Tuy ta đã ngộ ra được hỗn nguyên lực nhưng lại không phải là ngộ đạo, trước đây ta cũng không phải là tu đạo giả. Ta là một "hồn tôn", các vị đạo hữu yêu quý thì gọi ta là Trần tôn giả hoặc gọi thẳng tên ta ra là được.

Hôm nay ta tới đây cũng chỉ là tuyên bố ta đã thành lập Đông Tiên giáo, bảy nước Đông Tiên liên minh trước kia đều đã quy phục ta cho nên ta muốn tới đây thông báo cho các vị đạo hữu biết để tránh những xung đột không cần thiết giữa các giáo phái của chúng ta.

- Chúc mừng Trần đạo hữu! Ngày chính thức tuyên cáo cho thiên hạ, bần đạo chắc chắn sẽ đến để chúc mừng. Làm ấm thêm cảm tình của hai giáo chúng ta.

Người lên tiếng bây giờ là một đạo nhân nhìn qua mới hơn 30 tuổi, ngoài Nữ Oa nương nương thì nhìn hắn đúng là người trẻ nhất, Lão Tử thì kiếp trước hắn đã nhìn thấy một lần, ở thế giới này vẫn không thay đổi gì. Còn một người thì mặc chiếc áo màu vàng kim, để lộ ra nửa vai, trên đầu để kiểu tóc búi thành từng lọn nhỏ mà Phật tổ và một số vị bồ tát hay để, chân cưỡi Thập Nhị phẩm liên hoa, nhìn qua cũng biết là Tiếp Dẫn đạo nhân, bây giờ chắc phải gọi là Tiếp Dẫn phật rồi.

- Cảm ơn Thông Thiên đạo hữu, ta cũng thấy đạo "hải nạp bách xuyên" của đạo hữu cùng đạo của ta có một số chỗ khá tương đồng, để hôm nào "ngày đẹp" ta sẽ cùng luận bàn một chút.

- Vậy thì thật không mong gì hơn, ngày đạo hữu lập giáo ta sẽ tới chờ đạo hữu để luận bàn.

Hai người này đều không có xung đột gì với nhau, do Tiên Dung quốc ở xa Đông Tiên liên minh nhất nên không hề tham gia vào việc tranh đoạt ở Đông Tiên. Bây giờ Trần Hạo Minh lập giáo lại càng chặn đường phát triển của Tiên Nho quốc, vốn là "tử đối đầu" của Thông Thiên. Vì thế nên hai người nói chuyện với nhau rất là vui vẻ, còn mấy người khác thì không nói gì mà chỉ trầm ngâm gật đầu.

Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi thì Trần Hạo Minh gọi Nguyên Thủy Thiên Tôn lại, muốn nói vài chuyện riêng với hắn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới