Hồn Thuật

Chương 32: Hai tháng đấu trí


Hồn Thuật

Chương 32: Hai tháng đấu trí

Nguồn: tangthuvien

Văn Lục vội quay người lại, trên quả trứng hiện lên mấy kẽ nứt chạy ngang vỏ.

- Không phải chứ? Lại nở vào đúng lúc này!

“Rắc…”

Miếng trên của vỏ trứng bị đẩy lên, chỉ thấy một con “gà” nhỏ quanh mình phủ đầy lông mao trắng nhảy ra. Tiếp đó nó quay lại ăn luôn hai cái mảnh vỏ làm cả ba người đang đứng coi cũng há hốc mồm ngạc nhiên.

Khi nó quay lại, nhìn về phía ba người thì Văn Lục vội vàng lấy Ngọc Thanh che lên phía trên đầu. Con “gà” nhỏ kêu lên “chíp chíp” rồi chạy tới cọ cọ cái mỏ vào chân Ngọc Thanh mà làm nũng.

Ngọc Thanh yêu thích không thôi, ẵm nó lên, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó.

“Chíp… chíp…”

Vân Nhi thấy vậy thì hờn giận, đứng bên nguýt một cái, không thèm nhìn Văn Lục.

- Ách! Có một con thôi a!

Văn Lục cười khổ, truyền âm với cô bé:

- A! Muội với ta không phải ở “thế giới” này. Làm xong nhiệm vụ chẳng phải là không được ở đây nữa sao? Lúc đó có Ngọc Thanh nuôi nấng nó ta cũng yên tâm mà.

- Nhưng… nhưng…

Vân Nhi nói đoạn ngượng ngùng quay đầu đi. Văn Lục sửng sốt ngẩn người ra. “Con gái… thật khó hiểu”. Ngọc Thanh đang chơi với “gà” con thấy vậy thì ghé vào tai Văn Lục nói nhỏ:

- Muội ý muốn có quà đấy!

“Ực! Hình như trên người mình từ lúc tu thuật tới giờ chưa có cái gì quý giá thì phải? Có mỗi thanh đại đao a, chẳng lẽ đem đi tặng?” Văn Lục nuốt khan sầu khổ. Thấy vẻ mặt hắn như vậy, Vân Nhi hai mắt lại đỏ hoe, nước mắt vòng quanh làm Văn Lục luống cuống một hồi.

“Con gái là không bao giờ giảng đạo lý”

Văn Lục lẩm bẩm, đẩu óc xoay chuyển liên hồi. Đang vác vẻ mặt đần đần bỗng nhiên hắn reo lên:

- A! Ta có cái này tặng Vân Nhi nè!

“Sao giống dụ dỗ trẻ con vậy nhỉ?” Văn Lục vừa đưa tay vào trong túi áo vừa lôi ra một thanh kiếm nhỏ xíu nằm trong lòng bàn tay.

- Cái này lấy trên người lão già tu chân lần trước truy sát chúng ta đó. Ta nhớ là muội lúc tới đây đã vất kiếm đi rồi. Cái này muội cứ truyền lực lượng của "Mầm Thế Giới" vào thì muốn to bao nhiêu có bấy nhiêu. Đập chết mấy “con muỗi” vo ve bên muội đi là ổn…khà khà…”

- Muỗi ở đâu chứ?

Vân Nhi giận hờn đưa tay nhận lấy thanh tiểu kiếm. Cái này tiện lợi hơn thanh kiếm cũ của mình, cất đi cũng dễ dàng.

Ngọc Thanh nghe không hiểu ngôn ngữ hiện đại của Văn Lục. Nghe thấy hắn bảo Vân Nhi đem phi kiếm đập “muỗi” thì ngạc nhiên không thôi. Phi kiếm của nguyên anh kỳ chắc chắn không phải loại cùi bắp rồi, vậy mà hai huynh muội nhà này đem đi đập “muỗi” chẳng phải phí của trời sao? Nghe mà tức anh ách.

Văn Lục nãy giờ trêu Vân Nhi, quay sang nói với Ngọc Thanh.

- Muội phải chăm sóc nó cẩn thận nha. Có việc gì không giải quyết được thì đem về hỏi sư phụ hay trưởng môn ấy. Môn phái nào có linh thú đỉnh cấp này tọa trấn thì môn phái đó cường thịnh vài vạn năm cũng không thành vấn đề.

Nghe Văn Lục nói Ngọc Thanh mới nhớ ra, chú “gà” con trên tay mình khi trưởng thành cũng đạt tới thú hoàng đấy, siêu cấp vô địch ở nhân gian:

- Muội biết!

Nói xong bèn đưa con gà định để vào trong ngực. Văn Lục thấy thế thì mắt tròn mắt dẹt:

- Đừng có cho vào đấy, cái kia… kia của muội lớn vậy nó không ngạt thở chứ?

Ngọc Thanh đỏ bừng mặt quay đi không thèm nhìn Văn Lục nhưng cũng không dám để con “gà” vào đó. Biết đâu nó không thở được thì nguy.

Văn Lục nhảy xuống chân núi đứng bên cạnh cái xác con vật biến dị nọ. Nó chết vẫn không kịp thu lại xác nên giờ trong nó như một dãy núi nhỏ bên cạnh núi lớn vậy.

Sau một hồi đục khoét vã mồ hôi, Văn Lục mới moi ra cái viên mềm mềm mà phát quang trong não con vật.

“Trong truyện hình như có nói cái này là linh hạch thì phải. Viên này vừa to gấp mấy lần viên linh hạch của mãng xà nọ, vừa phát ra quang mang rực rỡ hơn nhiều. Sau này tiểu A Lôi nếu muốn thì cho nó ăn vậy”

Văn Lục lẩm bẩm rồi tụ khí bao bọc cả Vân Nhi và Ngọc Thanh đứng bên cạnh bay vút về phòng tuyết sông Như Nguyệt.

Cả ba người về tới phủ Thiên Đức thì trời cũng nhá nhem tối. Vừa về tới nơi gặp mấy trưởng lão đang chơi cờ. Tản Phong trưởng lão tính tình nóng nảy nên chơi cờ toàn thua, lúc này đang ngồi chỉ trỏ loạn cả lên bên cạnh Lạc Tiêu và Tịnh Khương đại sư. Tản Phong trưởng lão thấy ba người Văn Lục về, trên tay của Ngọc Thanh lại cầm con “gà” bèn quát:

- Rảnh rỗi không có chịu khó tu luyện, lại lôi đâu ra con gà thế hả?

Tưởng ra oai với hậu bối, ai dè nghe Tản Phong nói xong Ngọc Thanh còn nguýt lão một cái:

- Con này không phải con gà!

Nghe thế Tản Phong và ba trưởng lão còn lại cười lớn lắc đầu. Đang tính trêu chọc cô bé một phen nhưng khi nhìn kỹ con “gà” đang đậu trên tay Ngọc Thanh nhìn mấy lão với thần tình khinh bỉ thì cả bốn người đều sửng sốt.

- Này! Không giống lắm…

Lạc Tiêu trưởng lão nhận ra có điều gì không đúng. Con “gà” nhỏ này mang trong mình lực lượng cực kỳ khổng lồ mà tinh thuần.

Ngọc Thanh đắc ý: “Được dịp phải làm cao chứ?”

- Nói ấy vị sư bá biết nha. Nó là linh thú trong truyền thuyết… trong truyền thuyết đó.

Thấy bốn vị trưởng lão quên cả đánh cờ, tròn mắt nhìn chằm chằm con gà, Ngọc Thanh càng lên nước:

- Bốn vị sư bá biết linh thú hoàng hạc chứ?

Nghe vậy tức thì bốn người kia giật mình thon thót. Đùa à, đụng vào nó mất mạng như chơi. Nó phi một cái lông vũ thôi, diệt cả sư môn ấy chứ.

Tản Phong trưởng lão sau khi sửng sốt thì phá lên cười đắc ý.

- Ai nha! Tiểu nha đầu đúng là phúc tinh của sư môn nha! Lần này về sư bá bắt mấy lão kia phải trọng thưởng cho ngươi…haha…

Ba vị còn lại thần tình khinh bỉ Tản Phong trưởng lão. Vừa rồi ai còn mắng mỏ Ngọc Thanh đem gà về a? Tinh Khương bình tĩnh hỏi xem tại sao Ngọc Thanh đoạt được linh thú này vậy? Xem trừng không giống cướp giật của mẹ nó lắm:

Ngọc Thanh kể hết từ lúc hai con vật đánh nhau cho tới khi “gà” con nhận mặt. Vừa nghe xong thì cả bốn người tức thì như ăn mày nhìn thấy vàng. “Vụt” một cái, cả bốn người biến mất.

Ngọc Thanh và Vân Nhi ngẩn ngơ, không lẽ ta mang tai họa về? Chỉ riêng Văn Lục cười cười.

Mấy lão già này đều thành “tinh” cả, nghe thấy cái xác của con vật biến dị kia con nằm ở chân núi, nói không động tâm thì đánh chết cũng không tin. Đánh ngang với thú hoàng, chẳng phải là thú hoàng sao? Cái xác to như vậy, mang về luyện vũ khí, áo giáp thì quả là đỉnh cấp.

Thế là có cảnh bốn lão “đồ tể” bay bay lượn lượn trên cái xác băm băm chặt chặt, cãi nhau um sùm…

Đến khi mấy lão trờ về thì trời cũng tối mịt. Trên mặt mỗi người đều thần tình vui vẻ, cười không khép được miệng. Xem ra cả bốn lão phân chia thỏa mãn đây mà.

Văn Lục nhìn thấy thì thắc mắc không thôi. Cái xác to vậy không biết mấy lão già này cất đâu? Không lẽ có không gian giới chỉ, hay là vác luôn về sư môn rồi mới tới đây?

Văn Lục mò tới hỏi Tản Phong trưởng lão thì thấy lão ngạc nhiên, nhìn Văn Lục như quái vật trên trời rớt xuống.

- Cái này mà ngươi cũng không biết? Sư phụ ngươi không nói cho ngươi sao?

Nghe vậy Văn Lục thần tình đau khổ, chuyến này về phải hỏi lão sư cho ra lẽ mọi việc mới thôi. Tản Phong vuốt chòm râu cụt ngủn nói tiếp:

- Mầm thế giới khi tu luyện vượt qua tầng sáu thì có thể để đồ vật vào, qua tầng chín thì có thể để cả người hay con vật còn sống vào. Còn để bao nhiêu thì phải xem "Mầm Thế Giới" rộng bao nhiêu đã.

Nghe vậy Văn Lục tức thì sửng sốt, tiếp đó vui mừng, khoa chân múa tay.

“Mầm thế giới của ta giờ đã rất rộng rồi, để cả một ngôi làng nhỏ vào cũng không thành vấn đề…haha… Đang tính về moi móc sư phụ vài cái không gian giới chỉ. Hóa ra tu thuật lại có vụ này quả là tiện lợi. Đỡ phải đi cướp không gian giới chỉ của nhau…khà khà…”

Tối nay Thái Úy Lý Thường Kiệt triệu tập tất cả các tướng sỹ tới phủ Thiên Đức để họp bàn. Bên kia sông Quách Quỳ và Triệu Tiết cũng tập hợp văn võ tướng tới đại doanh để thương nghị, quả là trùng hợp. Văn Lục cũng được Thái Úy mời đến, hắn được coi là công thần lớn nhất trong trận đẩy lùi hơn hai ngàn giang hồ nhà Tống ở đợt tấn công đầu tiên.

Hai tướng Miêu, Lý mặc dù chạy về tới bản doanh nhưng cũng bị Quách Quỳ ra lệnh chém đầu làm gương cho quân sỹ.

Thực ra Quách Quỳ tức hai tên đần độn này không phải là hai tên này bị thua bởi tu thuật. Nếu gặp tu thuật thì Quách Quỳ cũng bó tay không còn cách nào khác. Nhưng mà hai tên này dẫn dắt hơn hai ngàn giang hồ đánh chém thấy dễ dàng lại tiến lên quá nhanh, khiến bộ binh bình thường không theo kịp. Kết cục là hai đầu không bọc được cho nhau dẫn đến thảm bại. Giả sử hai đội phối hợp với nhau ăn ý thì có vài vạn quân, một hai tu thuật trung bình cũng không xoay chuyển được tình hình, mà đội giang hồ cũng không tử thương thảm trọng vậy.

Bên này sông, trong phủ Thiên Đức, Thái Úy phất tay bảo mọi người ngồi xuống. Tất cả an vị Thái Úy mới bình tĩnh nói:

- Cho đến nay, chúng ta đã nắm được thế chủ động, toàn quân sỹ khí lên cao. Trong cuộc nam chinh này của quân Tống, chúng đã vấp phải ba sai lầm dẫn đến kết cục của hôm nay.

Sai lầm phải kể đến thứ nhất chính là triều đình nhà Tống không nên vơ vét thiên tài địa bảo để mời các môn phái yếu của tu chân ra mặt giúp hành thích vua Đại Việt ta. Điều này chỉ dẫn đến sự gia nhập của tu thuật Đại Việt trong cuộc chiến mà thôi. Tên vua này đã đánh giá tu thuật qua tu chân của chúng. Bọn họ tưởng tu thuật chúng ta sẽ khoanh tay đứng nhìn không màng thế sự như tu chân bọn họ, dẫn đến sai lầm nghiêm trọng khi mời tu chân thích sát hoàng thượng Đại Việt.

Ở bên kia Quách quỳ cũng đang cắp tay sau lưng đi lại trong đại sảnh nói:

- Sai lầm thứ hai chính là chúng ta đã quá coi thường thủy quân Đại Việt. Một đội quân tinh nhuệ và thiện chiến thì số lượng không còn là vấn đề quan trọng nữa.

Ở bên này Lý thường kiệt ngồi xuống chiếc ghế trên bục cao nói xuống.

- Sai lầm thứ ba chính là tình báo của quân tống chỉ chú trọng tới quân địch mà không biết rằng quân trong tay mình cũng phải nắm rõ trong lòng bàn tay.

Trong đại sảnh bên kia sông, Quách Quỳ vỗ mạnh tay xuống bàn mà than:

- Chúng ta đã coi nhẹ việc tính thời gian phối hợp giữa quân thủy và quân bộ, chúng ta không tính tới thời gian “chết” nếu thủy quân xảy ra xung đột lớn. Chúng ta cũng không nắm rõ tình hình thủy quân của mình. Thủy quân của ta tuy thuyền to, quân nhiều nhưng luận về chiến đấu trên sông nước với thủy quân Đại Việt vẫn còn cách xa một quãng dài.

Cả hai đại sảnh ở hai bên sông đều lâm vào trầm tư.

Nếu có ai nghe được những lời của Thái Úy và Quách Quỳ chắc hẳn sẽ giật mình không ít. Hai lão già này cầm quân giống như kiểu đi guốc trong bụng nhau vậy. Ngang tài sao?

Trong đại sảnh phủ Thiên Đức, Lý Thái Úy hỏi vọng xuống phía các tướng sỹ:

- Trong tình hình này, các vị nói xem bước tiếp theo của quân Tống là gì?

Bên kia sông, Quách Quỳ cũng nhìn xuống phía các văn võ tướng đợi chờ. Triệu tiết ngồi gần bên phải đứng dậy nói:

- Giờ chúng ta dụng thuật “nghi binh” để quân địch tưởng quân ta vẫn trấn thủ ở đây. Nhưng thực tế thì quân ta sẽ rút dần quân xuống cửa biển để hợp với quân thủy để vượt sông rồi đánh vòng lại Thăng Long.

Quách quỳ nghe vậy gật gù.

Ở bên phủ Thiên Đức, hoàng tử Hoằng Châu đứng lên nói:

- Chúng ta án binh bất động.

Thái Úy gật đầu tán thưởng. Hai tuần sau cả hai quân doanh đều triệu tập các tướng họp bàn. Trong phủ Thiên Đức, khi cuộc họp đang thảo luận thì một binh sỹ chạy vội vào:

- Cấp báo! Quân địch đã di chuyển hầu hết quân về phía cửa biển, có ý định tụ họp với quân thủy Dương Tùng Tiên.

Các tướng sỹ trong đại sảnh mặt đều biến sắc. Một người đứng dậy cung tay nói:

- Vậy mong tướng quân cũng di chuyển quân xuống hỗ trợ cho tướng quân Kế Nguyên, nếu không lưỡng bề thọ địch e rằng Kế Nguyên tướng quân không trụ được.

Mọi người nghe vậy đều gật gù đồng ý. Lý Thường Kiệt chỉ giơ tay bảo mọi người im lặng, rồi quay sang hỏi viên tình báo nọ:

- Cả tổ đội của ngươi có bao nhiêu người?

- Dạ! Có mười lăm người!

Thái Úy lại quay sang bên hỏi một vị tướng:

- Tướng quân chỉ huy bao nhiêu đội tình báo thăm dò quân địch?

- Năm đội, đều là tinh anh thưa Thái Úy.

Thái Úy gật gù trầm tư:

- Nói vậy là chỉ có một người về được?

Mọi người đều nghĩ rằng quân địch phải di chuyển bí mật nên thủ tiêu toàn bộ tình báo cũng không có gì lạ. Thái Úy bỗng nhiên quay sang hỏi tiếp viên tình báo nọ:

- Ngươi mai phục ở chỗ nào để thấy chúng di chuyển?

- Dạ! Cách quân địch hơn hai mươi mét theo đường chim bay trên một đỉnh núi.

Thái Úy chỉ mỉm cười nói:

- Nếu bình thường thì ngươi chết vài nghìn lần dưới tay những giang hồ tống rồi.

Ở bên kia sông, trong đại sảnh, Triệu Tiết cười to:

- Quách Quỳ đại soái quả là anh minh thần vũ. Giờ này chắc quân Đại Việt đang cuống cuồng kéo quân về phía cửa biển đây mà. Chỉ để lại một tên tình báo về báo cáo tình hình giả… quả là cao kế, cao kế…

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hồn Thuật