Hồn Thuật

Chương 92: Tộc trưởng Nguyễn thuật

Chương sau
Danh sách chương

Hồn Thuật

Tác giả: Vosonglinh

Chương 92: Tộc trưởng Nguyễn thuật

Nguồn: Tàng Thư Viện

Lão nhân Nguyễn Phong vừa bay vút đi thì một thanh niên có tu vi tầng bốn hỏa thuật hạ xuống. Tiếp đó hắn vội vàng lại chỗ Na Na và Văn Lục đứng cung kính nói:

- Hai vị tiền bối… kính mời hai tiền bối lên Khách lâu chờ một chút. Tộc trưởng của chúng ta sẽ nhanh chóng tới đó. Tại hạ xin dẫn đường.

Văn Lục và Na Na gật đầu, thanh niên từ từ bay lên trên không. Hai người Văn Lục và Na Na cũng không nhanh không chậm bay theo. Văn Lục vừa bay vừa tò mò đánh giá Nguyễn Thiên Sơn. Ở mặt kia có một con đường nhỏ rộng chừng năm sáu người đi, vòng quanh ngọn đại sơn leo từ chân núi lên tới đỉnh. Con đường nhỏ cheo leo, bất quá Văn Lục dễ dàng nhận ra có đông đúc các đệ tử, tinh anh trẻ tuổi đang hối hả gánh nước, vác củi chạy đi chạy lại. Xem ra tộc Nguyễn thuật huấn luyện tuổi trẻ tinh anh của mình giai đoạn đầu bằng cách phổ thông nhất chính là … vận động mạnh.

Nhìn cả ngàn đệ tử nhễ nhại mồ hôi chạy lên chạy xuống Văn Lục cảm thấy mình thật may mắn có một sư phụ tốt. Làm gì có ai xa xỉ lôi cả chục khối hắc thạch từ Văn Lang Thiên xuống cho đệ tử mình tu luyện như sư phụ Văn Lục đâu. Có chăng cũng chỉ các đại môn phái bồi dưỡng tuyệt đỉnh thiên tài mà thôi. Na Na bên cạnh thì hứng thú tới những hoa viên hơn. Khắp nơi trên núi dải dác những khóm hoa muôn màu khoe sắc.. Mỗi một tầng của Nguyễn Thiên Sơn, hai người Văn Lục và Na Na lại bắt gặp một dược viên rộng lớn có cả ngàn người chăm sóc, linh khí tỏa ra thật nồng đậm.

Hai người Văn Lục và Na Na bay thẳng lên trên cũng gây chú ý của đại bộ phận những người làm việc ở mặt đông đại sơn. Có nhiều người đang làm việc vội túm lại bàn tán:

- Xem kìa… hai người nọ không biết là khách quý của nơi nào mà có quyền bay thẳng lên trên đỉnh núi như vậy nhỉ?

- Ta đoán là người của đại môn phái nào đó… hay chí ít cũng là người có địa vị cao cấp trong một đại gia tộc chứ không phải vừa.

- Ta cũng đoán vậy…

đọc truyện mới nhất tại .

- A! Hai anh chị đó thật là mạnh mẽ… không biết bao giờ ta mới đạt tới tầng ba để có thể bay đây… thực chờ mong a.

Người bên cạnh bĩu môi:

- Ngươi á… còn lâu nhé, tu luyện cả mấy năm trời mà mới có đạt tầng một trung cấp…

- Xí… ngươi thì hơn ta chắc, thời gian ngươi vào trước ta cả năm mà giờ vẫn tầng một viên mãn… hừ…

Hai người đang yên đang lành bỗng nhiên quay sang cãi nhau òm tỏi. Một vị trung niên có lẽ là sư huynh hai người tới cốc vào đầu hai tên mỗi tên một cái rồi quát:

- Còn không mau đi làm việc cho nhanh còn dành thời gian tu luyện. Cứ inh ỏi như hai tên các ngươi có mà tới tết Congo cũng không leo lên được tới cấp ba đâu.

Hai người nọ nghe vậy thì nhìn nhau, chốc lát lại cười cười:

- Sư huynh nói phải… ui trời! Sao ta sinh ra lại không có "Mầm Thế Giới" cấp mười hai chứ. Không… cấp mười là được rồi.

Na Na nghe thấy cuộc đối thoại của hai tên đệ tử thì bật cười. “Hai tên này thật thú vị”.

Văn Lục ở bên thì nhíu nhíu mày. Xem ra bên dưới những thiên tài hắn gặp hôm khảo nghiệm Hồn Ngọc thì còn nhiều người vẫn còn nhiều người có tư chất trung bình ở các môn phái, gia tộc lắm. Trong các gia tộc, trước ba mươi tuổi mà đạt tới cấp bốn đã là đáng quý lắm rồi. Nghĩ lại cũng phải. Cả một nước mà cũng chỉ tuyển ra hơn vạn người trẻ tuối có tư chất đi tham gia khảo nghiệm hồn ngọc thì cũng thấy “hơi ít” thật.

Na Na bên cạnh đang cười nhìn thấy điệu bộ trầm tư của Văn Lục thì ngạc nhiên hỏi:

- Đại ca đang nghĩ gì thế?

Văn Lục cau mày nhìn Na Na hỏi lại:

- Ta cảm giác nhân tài của đất nước chúng ta hơi ít thì phải. Khảo nghiệm Hồn Ngọc cực kỳ quan trọng mà cũng chỉ có hơn vạn người tham gia…

Na Na nghe xong Văn Lục nói vậy thì bật cười:

- Hì hì… đại ca đúng là ếch ngồi đáy giếng. Đại ca tưởng tinh anh Đại Việt chỉ có từng ấy thôi sao? Hihi… nói cho đại ca biết, trừ những tên ẩn dấu thực lực của mình thì trong những gia tộc, những môn phái còn lượng lớn tinh anh tuyệt đỉnh mà những người đó quanh năm suốt tháng chỉ có cắm đầu vào tu luyện… tu luyện… và tu luyện mà thôi. Làm gì bọn họ có hứng với cái nhiệm vụ Hồn Ngọc nào đó chứ. Việt Thuật Đại Hội sắp tới đại ca nên chú ý. Lúc đó những tinh anh đó mới chính thức xuất trận…

- Ôh… ra là vậy. Bất quá những người đó tiếc rẻ thời gian tham gia khảo nghiệm Hồn Ngọc thì quả là một quyết định sai lầm. Haha… mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng phần thưởng là hoàn toàn xứng đáng a. Em không thấy chúng ta còn mong có nhiều nhiệm vụ để mà làm ấy chứ. Một năm chúng ta thăng cấp còn nhanh hơn bọn họ cả trăm năm tu luyện. Haha… chuyến này có khối kẻ tiếc đứt ruột…

Na Na gật đầu hưng phấn:

- Đại ca nói phải. Ngày trước tu vi của em trên Văn Lang Thiên là cực thấp. Giờ đạt tới cấp sáu chính là nhảy vào tầng lớp trung bình của thanh niên trên đó rồi. Hoàn thành xong mấy nhiệm vụ nữa là em có thể về đè đầu bọn họ xuống mà bắt nạt… hihi…

Văn Lục nghe Na Na nói xong đầu muốn nở ra. Không ngờ tiểu yêu tinh đáng yêu này lại muốn lên cấp để bắt nạt kẻ khác. Thật nhìn mặt không thể đánh giá con người a.

- Tiền bối… đã lên tới nơi.

Thanh niên dẫn đường bay trước cung kính nói vọng xuống. Văn Lục và Na Na đều ngẩng lên nhìn. Cả đỉnh núi trông như bị người ta cầm kiếm chém phăng phần chóp đi, để lại một mặt bằng phẳng chu vi tới hơn ba ngàn mét. Phía trước là vô số đình đài, lầu các san sát nhau, nhìn như một khu đô thị cổ. Bất quá ở trên tầng chín, đỉnh núi này quả thực cực kỳ ít người. Có lẽ trên này chỉ có những trưởng lão có địa vị ới được ở. Phóng tầm mắt qua những tán cây, khóm trúc, Văn Lục và Na Na đều nhận ra ở giữa trung tâm đỉnh núi có một viên ngọc thạch màu xanh biếc khổng lồ. Áng chừng đường kính của viên ngọc thạch đó cũng phải đạt tới cả chục mét. Văn Lục nhớ tới chín cái thác nước khổng lồ đổ từ trên xuống nhịn không được thốt lên:

- Cửu long tranh châu sao? Tài lực quả là mạnh mẽ a. Dựng lên cả một cái linh mạch cao cấp như vậy.

Văn Lục vừa nói ra, liền có một giọng nói vọng tới:

- Hảo nhãn lực… Hiền chất phải chăng là Văn Lục? Đội trưởng đội “quái vật” số mười hai?

Tiếng nói vừa dứt, một trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, khí chất ngời ngời, vừa mang áp lực lại làm cho người ta có cảm giác hòa ái xuất hiện trước mặt hai người. Quả thực mười phần thích hợp làm trưởng tộc. Văn Lục cũng biết không thể nhìn mặt đánh giá tuổi tác, vội vàng thi lễ:

- Tộc trưởng! Cháu chính là Văn Lục. Hôm nay tới làm phiền tộc trưởng rồi.

Văn Lục đáp lời, trong lòng thầm nghĩ: “Lão này nhiễm phim tàu nặng a. Chơi toàn tiếng tàu không”. Nghĩ thì vậy bất quá ngoài mặt vẫn cung kính đối với lão. Văn Lục cũng không kỳ quái việc tộc trưởng tộc Nguyễn thuật biết tên mình. Gia tộc lớn ắt hẳn tin tức phải cực kỳ nhanh nhạy. Tổ đội mười hai dạo này có chút ầm ĩ, không biết mới là lạ.

- Na Na ra mắt tiền bối.

- Ưhm không tệ… không tệ…

Nói đoạn lão tộc trưởng giơ tay về phía trung tâm ngọn núi nói:

- Nào vào đây, vào đây chúng ta ngồi nói chuyện.

Văn Lục trước lúc tới đây còn nghĩ là tộc trưởng một gia tộc mạnh mẽ, có khi lão còn chẳng buồn tiếp mình cũng nên. Không ngờ lão tộc trưởng lại nhiệt tình như vậy.

Văn Lục cũng không biết, lai lịch của hắn và Na Na lúc này đều là những kẻ không tầm thường. Sư phụ Na Na thì khỏi nói, là danh y tuyệt thế, tiếng nói cực kỳ có trọng lượng. Sư phụ Văn Lục cũng thuộc dạng thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho nên hai người được tiếp đón cũng là chuyện bình thường.

Bay qua một loạt lầu các, Văn Lục và Na Na theo tộc trưởng Nguyễn tộc hạ xuống một đại điện rộng lớn. Chỉ nguyên chiếc cột chống bên cạnh thôi cũng đã to cả chục người ôm. Đại điện rộng tới bốn năm trăm mét vuông. Khắp các bức tường được trang trí xa hoa những nét cổ kính. Đại điện có cửa quay mặt về hướng đông, nghe nói sáng sớm đón ánh dương quang sẽ làm cho cả đại điện tỏa ra quang mang rực rỡ như một mặt trời thứ hai. Quả là mạnh mẽ.

Trong đại điện, Văn Lục và Na Na ngồi xuống dãy bàn bên phải. Liền có mấy cô gái xinh đẹp bưng vào hai tách trà nghi ngút hương thơm. Văn Lục còn nhận ra trong hương thơm đó tràn ngập linh khí. Xem ra không phải loại trà bình thường. Tộc trưởng ngồi trên ghế cao nhìn xuống Văn Lục và Na Na mỉm cười:

- Một người cấp bảy thể thuật, một người cấp sáu mộc thuật. Quả là anh tài trong anh tài. Đến giờ ta cũng thấy tiếc rằng đã không cho tinh anh tộc ta tham gia khảo nghiệm nhiều hơn chút nữa rồi đó… haha…

- Tộc trưởng quá khách khí rồi, tinh anh của gia tộc phải để dưỡng sức cố gắng đoạt giải trong Việt Thuật Đại Hội sắp tới. Nào có rảnh rỗi nghịch ngợm chạy loăng quăng như chúng cháu chứ?

Tộc trưởng Nguyễn tộc lắc đầu:

- Tính là như vậy… bất quá năm nay quy định có một ít thay đổi làm ảnh hưởng tới cả cục diện tính toán của ta. Xem ra năm nay muốn ẵm một giải quả thực khó khăn chất chồng a.

Văn Lục nghĩ cũng phải, năm nay độ tuổi được mở rộng tới một giáp, không phải là ba mươi như trước kia. Trong tu thuật thì một giáp không là vấn đề gì. Đôi khi một hơi tu luyện cả trăm năm. Bất quá người sống lâu ắt hẳn kinh nghiệm có lẽ nhiều hơn so với người trẻ mới hai ba chục tuổi.

- Không nói chuyện này nữa. Ừm… người ngay không nói lời vòng vo. Hai hiền chất hôm nay tới đây chắc có việc gì sao?

Văn Lục nghe vậy vẫn cẩn thận phóng ra linh thức. Tộc trưởng Nguyễn lắc lắc đầu mỉm cười:

- Không sao… hiền chất cứ thoải mái nói. Đại điện là một đại trận ngăn cách. Bất luận kẻ nào tu vi dưới cấp mười một đều không có cách nào điều tra sự tình trong này.

Tộc trưởng Nguyễn tộc nói vậy nhưng trong lòng cũng thầm giật mình. Phong cách hành động của Văn Lục cực kỳ kín kẽ, cẩn thận. Không hổ là đội trưởng đội “quái vật”. Nhất là từ nãy giờ Văn Lục dụng Vụ Ẩn che dấu khí tức. Mặc dù lão cấp chín tu thuật bất quá cũng chỉ nhìn ra thể thuật tầng bảy của Văn Lục mà thôi. Giờ phát hiện ra linh thức mạnh mẽ của Văn Lục lão cũng giật mình không ít.

“Xem ra tổ đội quái vật cũng không phải chỉ có hư danh, cần phải đánh giá lại lần nữa” Lão tộc trưởng Nguyễn tộc thầm nghĩ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hồn Thuật


Chương sau
Danh sách chương