Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 47: Khu an toàn


Một tiếng “chi dát” truyền đến, khoang trò chơi kim cương tự động mở ra, thanh âm nháy mắt biến mất.

Diệp Thần từ khoang trò chơi đứng dậy, sau đó ngẩn người.

Chỉ thấy một lão hổ bộ lông đỏ rực, chiều dài thân thể hai mét, đang trừng hai con mắt thật to nhìn Diệp Thần.

Đây là……

Viêm Hổ……

Diệp Thần phản ứng lại rất nhanh, lão hổ uy mãnh trước mắt này, đúng là linh thú của mình, Viêm Hổ.

Như thế nào lớn như vậy……

Nghi hoặc của Diệp Thần vừa mới xuất hiện, liền thấy được trên mặt đất một đôi đá nhỏ sáng lấp lánh.

Đó là linh thạch, Tụ Linh trận bàn (địa cấp) mỗi ngày đều tự động tạo ra linh thạch.

Mà đây là nguyên nhân căn bản khiến Viêm Hổ lớn lên trong hai ngày ngắn ngủn.

Viêm Hổ trừng mắt hai con mắt to đùng, long lanh nước, vẻ mặt cái gì cũng không biết.

Nếu không phải trên mặt đất đầy những mảnh vỡ linh thạch, nếu không phải biết Tụ Linh trận bàn (địa cấp) mỗi ngày đều tạo ra linh thạch, Diệp Thần thật đúng là không dám tin.

“Ngươi tiểu gia hỏa này, quá tham ăn.” Diệp Thần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rời khỏi lhoang kim cương.

Viêm Hổ lúc này vội vàng chạy đến bên Diệp Thần, dùng cái đầu cọ cọ ống quần Diệp Thần, một bộ dáng làm nũng bán manh.

Hiển nhiên, gia hỏa này là lo lắng Diệp Thần trách cứ nó.

“Về sau không được ăn nhiều như vậy, liệu sức mà đi, đừng ăn no căng, ngươi nhìn cái bụng ngươi xem.” Diệp Thần trừng mắt liếc Viêm Hổ một cái, ra lệnh.

Diệp Thần tất nhiên không thèm để ý chút linh thạch này, Viêm Hổ là linh thú của hắn, tự nhiên là càng mạnh càng tốt.

Chính là linh thạch này ẩn chứa năng lượng không nhỏ, Viêm Hổ này ăn quá nhiều, bụng đều căng lớn, hơn nữa phải dùng ngược lại năng lượng để chống đỡ.

Lỡ như không cẩn thận, có khả năng sẽ nổ mạnh, sau đó, muốn sống sót tiếp cũng khó khăn.

Viêm Hổ cúi đầu nhìn nhìn bụng trướng to, dùng sức gật gật đầu.

Diệp Thần hơi hơi mỉm cười, sờ sờ đầu Viêm Hổ, rồi rời khỏi nhà.

Bên ngoài không khí thật tươi mát, cùng các loại không khí vẩn đục trước kia hoàn toàn bất đồng.

Đây là nhờ sao băng mang đến, thế giới thay đổi, thay đổi khiến người ta không kịp trở tay.

Giờ này khắc này, so với lúc bắt đầu biến đổi, đã ba ngày.

Nhìn cao ốc phương xa, Diệp Thần thở ra thật dài.

Bắt đầu rồi……

Gió nhẹ thổi qua, lay động sợi tóc trước trán, cũng thổi mạnh vào kiến trúc.

Xi măng cốt thép, một khắc này, phảng phất như trải qua mấy trăm năm, sau đó hoàn toàn sụp đổ.

Vô số bụi theo gió nhẹ, bắt đầu phiêu đãng.

Một tầng tiếp một tầng, cho dù cao bao nhiêu, lớn như thế nào, đều không ngừng hóa thành bụi, phiêu tán, biến mất.

Giờ khắc này, biến hóa không chỉ là thành phố này, mà là toàn bộ thế giới.

Có người hoảng sợ, có người thét chói tai, có người hò hét……

Giờ khắc này, đáy lòng mọi người càng thêm mê man.

Không biết là đáng sợ nhất, bởi vì không biết cho nên sợ hãi, bởi vì không biết cho nên điên cuồng.

Thế giới dù thay đổi như thế nào, vẫn tồn tại quy tắc trước sau không đổi.

Cá lớn nuốt cá bé!

Giờ phút này, người cường đại, đã bắt đầu kéo bè kéo cánh, người tà ác, bắt đầu phóng thích nội tâm xấu xí ở sâu trong lòng.

Nữ nhân thét chói tai, hài đồng khóc kêu, nam nhân phẫn nộ cùng với điên cuồng, diễn một màn kịch hỗn loạn.

Thời gian khoảng một chun trà, những kiến trúc xi măng cốt thép đã không còn nữa, con đường quốc lộ cũng biến thành đường đất.

Liếc mắt chỉ thấy đại thụ che trời, trên mặt đất cỏ dại mọc thành từng bụi lớn.

Hoang vu, nguyên sơ, nhưng lại tràn đầy sức sống, chính là thế giới giờ phút này.

Nhưng mà, không khí đến từ nhân loại lại đầy mùi vị khủng hoảng, càng ngày càng đậm.

Diệp Thần trầm mặc một lát, nhìn lại khu mới khai phá phía tây nam.

Nơi đó, tọa lạc một tòa kiến trúc khoa học viễn tưởng sâu sắc.

Đó là thành phố trí não Bàn Cổ tạo nên, cũng là nơi này trong ba tháng tới, là an toàn khu thuộc về nhân loại.

Sau đó nữa, khu an toàn không còn, chém giết cũng sẽ ở một khắc kia chính thức mở ra.

Yêu tộc, Nhân tộc, không lâu sau còn xuất hiện Vu tộc thần bí.

Hương vị tử vong, sẽ càng ngày càng đậm, đậm đến mức rùng mình, khiến người ta điên cuồng.

“Hô……” Diệp Thần thật dài thở ra, sau đó đơn giản ăn chút điểm tâm, không tiếp tục nghỉ ngơi, lập tức trở lại khoang trò chơi.

Nơi này, là thôn Luân Hồi trong hiện thực, tuy chỉ có ba gian nhà. Nhưng cũng có tính chất như khu An Toàn.

Cho nên, Diệp Thần cũng không lo lắng xung quanh có dã thú hay mãnh thú uy hiếp.

Còn uy hiếp đến từ nhân loại, Diệp Thần càng không lo lắng.

Tiên thiên cảnh giới, Vương cấp võ tướng, tới bao nhiêu người, đều không cần hắn quan tâm.

Diệp Thần giờ phút này chỉ có một ý niệm.

Không ngừng mạnh lên! Mạnh đến khiến người sợ hãi! Mạnh đến khiến người tuyệt vọng!

Thế giới trò chơi, thôn Luân Hồi, thôn trưởng Đại Trạch.

Một đạo ánh sáng đột nhiên xuất hiện, ánh sang rực rỡ tan đi, Diệp Thần xuất hiện ở nơi này.

Nhìn căn phòng ngủ không nhiễm một hạt bụi, Diệp Thần hơi hơi mỉm cười, rồi đi ra ngoài.

Ai ngờ Diệp Thần này mới vừa ra khỏi cửa liền thấy được một bong người đang đứng ngoài cửa, nôn nóng đi tới đi lui - Triệu Hằng.

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Thần khẽ cau mày, mở miệng hỏi.

“Chủ công, ra ngoài dò đường thôn dân, ở trong rừng rậm thấy được Ô Hoàn kỵ binh!” Triệu Hằng nhìn thấy Diệp Thần tới, vội vàng khom người tấu.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia