Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 67: 67: Côn Bằng Cổ Trùng!


Lúc này, đám người Vũ Phàm đang ở bên trong một căn mật thất nhỏ, ở đây chỉ có một thanh nhuyễn kiếm Địa giai tinh phẩm được gác lên một kệ gỗ nhỏ ở chính giữa gian phòng, nhìn sơ qua đã thấy vỏ kiếm được điêu khắc vô cùng tinh xảo, đường nét trạm chổ uyển chuyển mảnh mai vô cùng bắt mắt, nhất là đối với nữ tử.

- Ta thu cái này nhé! - Lăng Mộng Nhi trực tiếp nói, nàng đối với nhuyễn kiếm trước mặt này vô cùng yêu thích, liền lấy tay nhấc nó lên cầm thử.

- Tạm thời ở đây đừng mang ra dùng! - Vũ Phàm liền lên tiếng nhắc nhở, Lăng Mộng Nhi cũng hiểu rõ ý tứ trong lời hắn liền cất vội vào bên trong nhẫn trữ vật.

Bọn họ nhìn kỹ lại một lần xác định không còn cái gì khác ngoài thanh nhuyễn kiếm vừa nãy nữa thì mới chịu rời đi.

Nãy giờ bọn họ đã liên tục mở khóa hơn năm căn phòng nhưng tính ra thu hoạch chỉ có được mỗi chỗ đan dược ở phòng đầu tiên và thanh kiếm trong tay Lăng Mộng Nhi mà thôi.

Ầm!

Trận pháp bảo hộ ở đây cuối cùng cũng bị phá giải, Vũ Phàm dùng lực đẩy cánh cửa huyền thiết nặng nề trước mặt rồi đi vào bên trong.

Ở trong này không có cái gì ngoại trừ một hộp gỗ được đặt ở trên một cái bình đài cao ngang ngực người ở giữa căn phòng.

Vũ Phàm hiếu kỳ dùng thần thức đứng ở đằng xa mở hộp gỗ ra xem, đột nhiên có một vật gì đó chui vào bên trong kinh mạch của hắn với tốc độ cực nhanh, đến cả hắn cũng không cảm nhận được sự hiện diện của nó.

Ở bên trong hộp gỗ trống rỗng không có gì cả, bọn họ thở dài một hơi mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

- Đi thôi!

Vũ Phàm bình thản lên tiếng nói với mấy người bọn họ.

Bỗng dưng ở một góc khuất không xa chỗ Vũ Phàm là mấy, vang lên tiếng người hô hoán:

- Tìm thấy mật thất truyền thừa rồi!

Sở Kinh Vân vận khí nói lớn, một tay hắn ôm ngực nhìn chằm chằm Nhạc Thanh Phong cười lạnh.

Đối phương cho người chặn cửa không cho hắn vào bên trong vậy thì hắn liền gọi mọi người đến đây, để xem tên Nhạc Thanh Phong trước mặt này có thể làm gì được hắn.

— QUẢNG CÁO —

- Ngươi! Được lắm!

Nhạc Thanh Phong tức giận chĩa kiếm về phía Sở Kinh Vân, nhưng mà bây giờ mọi người đã tràn về đây hắn không thể ra tay với Sở Kinh Vân được.

Đám người Vũ Phàm tất nhiên là có nghe thấy tiếng của Sở Kinh Vân, nhưng bọn họ vẫn bình chân như vại, bởi vì tranh đấu bên đó không phải là chỗ bọn họ có thể tham gia.

- Chúng ta tiếp tục tìm kiếm thôi!

Lăng Hàn giọng có chút mất mát nói, hắn cũng muốn tranh đoạt truyền thừa nhưng với thực lực hiện tại của bọn họ thì kết quả chỉ có một mà thôi, đó là thất bại thảm hại.

Chi bằng trong lúc đám thượng tông đệ tử đang để mắt đến truyền thừa của nơi này mà tranh thủ ra tay vơ vét thêm chút bảo vật.

Từ phía bên đó truyền đến từng hồi vũ kỹ ba động dữ dội, dường như bọn họ đã bắt đầu tranh đoạt truyền thừa ở đây.

Vũ Phàm cũng có chút tò mò về truyền thừa ở bên đó nhưng hắn nhanh chóng dẹp suy nghĩ này qua một bên, hắn là kẻ thức thời biết cân nhắc thiệt hơn rõ ràng.

Bây giờ Vũ Phàm mới chợt nhận thấy trong đan điền của mình có gì đó là lạ, hắn vội dùng thần thức quan sát, nhìn thấy dị vật bên trong Chân Nguyên Hải khuôn mặt của hắn liền lập tức biến sắc.

"Cái quái gì đây?" Vũ Phàm nhìn vào một con côn bằng nhỏ như đầu ngón tay cái của hắn đang cuộn mình nằm ở trong Chân Nguyên Hải hấp thu chân khí của hắn.

Con Hoàng Kim Xích Ngô Công dường như bị ảnh hưởng bởi huyết mạch áp chế, nó nằm co ro một góc không dám nhúc nhích.

"Bàn Cổ Côn Bằng Cổ Trùng!" Vũ Phàm kinh hãi kêu lên trong đầu một tiếng.

Vũ Phàm lập tức dùng thần thức khóa chặt Chân Nguyên Hải lại mấy vòng, hắn sợ Côn Bằng Cổ Trùng sẽ rời đi mất.

Con Côn Bằng Cổ Trùng nhận ra dị động nhưng dường như nó không thèm để tâm đến mà chỉ tiếp tục nằm đó hấp thu chân khí của Vũ Phàm.

Đột nhiên Vũ Phàm cảm nhận hắn có thể độn thiên mà đi vậy, tâm niệm khẽ động Vũ Phàm đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn mất người Lăng Hàn làm bọn họ giật mình.

- Vũ Phàm đâu? — QUẢNG CÁO —

Đám người Ngưng Nhi lo lắng nhìn chung quanh cố gắng tìm kiếm tung tích của Vũ Phàm nhưng không có manh mối gì cả.

Ở trong một gian phòng rộng lớn, Vũ Phàm nằm bò trên mặt đất thở dốc từng hơi nặng nề, hắn chỉ độn thiên một cái thôi toàn bộ chân khí cả hắn đã bị rút sạch sẽ, cả người uể oải vô lực cực kỳ mệt mỏi.

"Tiêu hao thật khủng khiếp a!" Vũ Phàm cảm thán một câu.

Hắn cắn nát bốn viên Hồi Khí Tán cùng lúc nuốt xuống, dược lực nhanh chóng tản ra khắp kỳ kinh bát mạch của hắn bắt đầu hồi phục chân khí trong đan điền.

Vũ Phàm đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, liền phát hiện ở đây có một quyển công pháp cũ kỹ.

"Vô Tận Kiếm Vực"

Vũ Phàm lấy tay sờ lên bốn chữ được viết trên bìa quyển công pháp, đột nhiên một luồng sáng dung nhập vào thức hải của hắn.

Một lúc sau tâm niệm Vũ Phàm chợt động, chân khí trong cơ thể ầm ầm vận chuyển theo lộ tuyến của công pháp Vô Tận Kiếm Vực hình thành nên kiếm thai trong đan điền Vũ Phàm.

"Lợi hại! Còn có thể như vậy!" Vũ Phàm cảm thán một câu.

Đó là bởi vì hắn không biếthắn có thể thuận lợi ngưng kết kiếm thai một phần là do hắn đã lĩnh ngộ được kiếm tâm và phần còn lại là do thiên phú kiếm đạo của hắn cũng thuộc loại đỉnh tiêm ở Thiên Huyền Đại Lục này.

Vũ Phàm nhìn xung quanh một lượt nữa rồi tìm cách độn thiên ra khỏi nơi này.

Vũ Phàm cố nhớ lại vị trí cũ hồi nãy hắn vừa đứng kết hợp với ý niệm, cả cơ thể hắn đột nhiên lóe lên rồi biến mất.

Oạch!

Vũ Phàm té nhào trên mặt đất trước sự ngạc nhiên của mấy người Lăng Hàn.

- Ngươi không sao chứ? - Tần Ngạo sốt sẳng hỏi đầu tiên.

Vũ Phàm xua tay khó nhọc nói: — QUẢNG CÁO —

- Ta không sao!

- Có chuyện gì vậy? - Lăng Hàn lên tiếng hỏi han.

- Ta cũng không rõ nữa, mà thôi, trước mắt nên tập trung tìm kiếm bảo vật đã.

Vũ Phàm liền lảng tránh Lăng Hàn, chuyện kinh thiên này tuyệt đối phải giữ bí mật.

Quang mang xung quanh Côn Bằng Cổ Trùng nhạt đi rõ rệt, nó ngáp dài một cái rồi uể oải thiếp đi.

Vũ Phàm cũng không rõ Côn Bằng Cổ Trùng chui vào bên trong cơ thể hắn từ lúc nào, chợt hắn nhớ tới cái hộp gỗ trống rỗng khi nãy, chắc có lẽ là nó bị phong ấn ở trong đó và hắn là người vô tình giải thoát nó.

Tạm thời chuyện này đối với hắn mà nói cũng không có hại gì, nên hắn liền bỏ qua một bên tiếp tục tìm kiếm bảo vật ở trong này.

Một canh giờ sau, đám người thượng tông cũng vào đến căn phòng cất giấu truyền thừa, ở chính giữa gian phòng đặt một quyển công pháp Thiên cấp tinh phẩm, Nhật Nguyệt Thôn Thiên.

Nhạc Thanh Phong và Triệu Lệ Dĩnh cùng lúc lao lên tranh đoạt, hắn nói với nàng:

- Triệu Lệ Dĩnh, cái gì ta cũng có thể nhường nàng nhưng chuyện này thì không thể!

Triệu Lệ Dĩnh không đáp lời hắn trực tiếp lao lên đặt tay lên trên quyển công pháp trước hắn một bước, cả người nàng và quyển công pháp lập tức biến mất tại chỗ.

- Aaaa ! khốn nạn!

Nhạc Thanh Phong gào thét vang trời, hắn chỉ thiếu một chút nữa thôi là đã có thể thành công tiếp nhận truyền thừa, "vì cái gì chứ ?", chỉ một phút chần chờ không ra tay với nàng mà hắn đã mất đi cơ hội hiếm có này.

"Ha ha cũng chẳng sao sớm muộn gì nàng cũng là thê tử của ta!".

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hồng Hoang Thiên Đế